Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2004



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất di chuyển, dừng lại ở chỗ cao nhất của dãy kiến trúc đổ nát, hắn đưa mắt nhìn xuống. Khắp nơi đều là đền chùa đổ nát, lầu các sụp đổ, hơi thở cổ xưa thê lương tràn ngập trong di tích cổ bị cát vàng vùi lấp này.  

Tuy hắn cũng từng gặp cảnh tượng như thế ở rất nhiều bí cảnh, nhưng mỗi lần gặp đều khiến người ta thấy rung động.  

Thời đại Thịnh thế Hoàng kim thuộc về võ đạo kia rốt cuộc huy hoàng đến mức nào?  

Nhưng sau một tai hoạ lớn, đại chiến kết thúc thì chẳng còn gì nữa, chỉ có di tích tan tành nói lên sự thịnh thế năm đó.  

Vù! Vù! Vù!

Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, trên người hắn hiện lên kim quang nhàn nhạt, giống một con kim ô giương cánh bay lượn trong di tích, nhìn xuống bát phương.  

Có thể phát hiện trong di tích có không ít đệ tử tông môn rải rác khắp nơi.  

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, Lâm Nhất không quan tâm những chuyện này, vẫn đi thẳng về phía trước.  

Ấy?  

Vào lúc Lâm Nhất sắp rời khỏi di tích này thì sắc mặt hắn hơi thay đổi, ngay sau đó, hắn trở lại trước một đống đổ nát. Nơi đó có cát chảy chậm rãi chuyển động, không chú ý rất có thể sẽ bỏ lỡ.  

Nếu hắn đoán không lầm thì đây là lối vào của một Địa cung.  

Ống tay áo tung bay, Lâm Nhất vung tay lên, gạch ngói ở gần đó và những mảnh vụn khác đều bị quét sạch.  

Tầm nhìn lập tức rõ ràng, cát chảy xung quanh tựa như một cái phễu muốn chặn lại một cửa hang nào đó. Không bao lâu nữa, có lẽ cái phễu này sẽ hoàn toàn bị lấp đầy.  

Biển Trăng Khô vốn là di tích của một chiến trường thượng cổ, trong đó có Địa cung cũng là chuyện bình thường.  

Rất nhiều bảo bối chân chính đều được phát hiện ở Địa cung, so về tính nguy hiểm, trên mặt đất hoàn toàn không thể sánh với Địa cung.  

Lâm Nhất do dự một lúc, trước khi Địa cung khép lại, hắn lách mình đi vào trong.  

Ào!  

Khi rơi xuống chẳng khác nào đang rơi xuống một vực sâu vạn trượng, lơ lửng giữa không trung, không biết điểm cuối. Cảm giác này giống khi Lâm Nhất đi qua trận pháp truyền tống loại nhỏ trước đây, sau khi thật sự dừng lại thì đã đi tới một nơi khá xa rồi.  

Cả người Lâm Nhất hoàn toàn bị cát bao phủ, đè ép không ngừng, cát chảy tựa như sóng biển đưa hắn tới một vùng đất không rõ.  

Ngoài thấp thỏm còn khiến người ta hơi mong đợi.  

Lay động!  

Không biết đã bao lâu trôi qua, thân thể Lâm Nhất vẫn lơ lửng trên không, không ngừng rơi xuống, đợi khi bàn chân chạm đất, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.  

Biển Trăng Khô này thật sự giống như trong truyền thuyết, kỳ lạ khó lường, mãi mãi không thể biết cuối cùng cát sẽ chảy đến đâu.  

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.