Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1882



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không đợi đối phương rơi xuống đất, cả người Liễu Vân Yên b ắn ra vô số luồng kiếm quang, thoạt nhìn giống như những bông tuyết đang điên cuồng nhảy múa, hoàn toàn bao phủ đối phương trong kiếm thế của mình.  

Sắc mặt Chu Tần trở nên âm u, rốt cuộc hắn ta không cách nào cười được nữa, nhanh chóng ra tay ngăn cản, thế nhưng mỗi khi đánh ra một quyền đều bị ép lui vài bước, vô cùng khó chịu.  

“Đáng chết, muốn thắng ta không dễ vậy đâu!”  

Khí thế của Chu Tần đã hoàn toàn bị nghiền ép, không cách nào tiếp tục giằng co được nữa, hắn ta quát to một tiếng, phút chốc, vô số linh văn tuôn ra, đan vào nhau tạo thành một linh đồ mênh mông. Trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một con sóng được hội tụ từ lửa ào ào trút xuống như lũ quét qua.   

Con sóng kia ào ào quét ngang qua, nóng bỏng và táo bạo, cùng lúc đó, hắn ta bay vọt lên giữa không trung, phối hợp với con sóng biển ngập trời này, liên tục đánh ra từng quyền.  

Mỗi một quyền như vậy, uy thế của con sóng kia lại tăng lên không ít, khiến người xem rùng mình khiếp sợ.  

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Nhất rốt cuộc cũng buông lỏng, nếu so về trình độ linh văn thì đối phương ắt sẽ thua.  

“Trình độ linh đồ bực này còn chưa đủ để ta nhìn”.  

Quả như hắn dự đoán từ trước, sắc mặt Liễu Vân Yên vô cùng bình tĩnh, có điều, ánh mắt nàng ta càng thêm sắc bén và ác liệt.  

Trên diễn võ trường bao la, ai cũng bất ngờ khi thấy có rất nhiều linh văn thuộc tính băng xuất hiện, kế đó chúng đột nhiên tụ lại sau lưng Liễu Vân Yên, phát ra hào quang chói mắt, hóa thành một thanh trường thương bằng băng chói sáng.  

Khí lạnh ngập trời điên cuồng xộc lên.  

Gần như chỉ trong nháy mắt, thanh trường thương băng tuyết được diễn hóa từ linh văn lao đi với tốc độ xé gió, hướng về phía sóng biển được hình thành từ ngọn lửa ngập trời kia, chọc ra một cái lỗ cực lớn.  

Phập… xoẹt…!  

Trường thương băng tuyết vẫn tiếp tục lao đi, sau đó hung hăng đâm vào ngực Chu Tần, rồi phát ra một âm thanh nặng nề, đính chặt cơ thể hắn trên mặt đất. Chu Tần phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn ta tái nhợt, nhưng bất kể có giãy dụa thế nào thì hắn ta cũng không thoát được.  

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, chẳng ai ngờ sau khi trấn tĩnh lại, Liễu Vân Yên sẽ thắng một cách dứt khoát như vậy.  

Người của thư viện Thanh Lộc lập tức sầm mặt, trận đầu đã thất bại, sắp tới áp lực sẽ lớn hơn, nếu tiếp tục thua thêm trận nữa thì sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào.  

Vốn dĩ bọn họ đặt kỳ vọng vào trận chiến này rất lớn.  

“Ta nhận thua”.  

Nhìn Liễu Vân Yên bước từng bước đến gần, lại nhớ đến một vài thủ đoạn xấu xa mà mình đã dùng trước đó, ánh mắt Chu Tần lóe lên tia hoảng sợ, vội hô to.  

Liễu Vân Yên duỗi tay ra, khẽ phẩy một cái, trường thương băng tuyết lập tức hóa thành từng sợi linh văn rồi tan biến, nàng ta lạnh lùng nhìn đối phương và nói: “Cút!”  

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.