Khi biết nhà họ Diệp dự định xây lại thành Vân Tiêu, Đổng Thiên Cơ vô cùng hưng phấn.
Ông ta chính là đại sư trận pháp lục phẩm, đồng thời cũng là một vị kiến trúc sư, là bậc thầy có thành tựu thâm hậu.
“Trước đó ồn ào với gia chủ nhà họ Diệp nên có chút không vui, ta nhất định phải chứng minh bản thân trong chuyện này!”, Đổng Thiên Cơ thầm hạ quyết tâm.
Vì vậy, ông ta chủ động đi tìm nhị lão Diệp Tùy Vân, bày tỏ ý tưởng của mình.
Tùy Vân đang rầu rĩ không ai có thể nắm được công việc này, nhìn thấy Đổng Thiên Cơ xung phong nhận việc, ông ta vô cùng vui vẻ giao bản vẽ và yêu cầu đơn giản cho Đổng Thiên Cơ.
Đổng Thiên Cơ vô cùng có lòng tin.
Nhưng khi ông ta mở bản vẽ ra, trong nháy mắt trợn tròn mắt.
“Đây là bản vẽ ông nội thiên tài nào thiết kế vậy!”
Toàn thân ông ta hóa đá, chưa từng nhìn thấy thiết kế như vậy.
Ngươi đặt gia tộc mình ở trung tâm thành trì, không thành vấn đề.
Nhưng ngươi để bốn con đường thông đến gia tộc làm sao có thể chứ? Không sợ quá chói mắt sao?
Còn những thứ được gọi là yêu cầu kia, sạch sẽ, ngăn nắp, ngươi đang quy hoạch hậu viện nhà mình?
Một thành trì, thứ nên xem xét đầu tiên không phải là sự khác biệt giữa người tầng cao và người tầng thấp sao?
Mà điều khiến ông ta cảm thấy sôi máu là thành tường hình tròn kia.
Ông trời ơi, ông muốn chế tạo ra một thành trì không bình thường nhất trên đại lục sao?
Đổng Thiên Cơ đau đầu.
Việc này không dễ chấp nhận.
Nhưng ông ta lại thật sự không muốn buông tha cơ hội này.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta liền tìm đến đại sư luyện khí lục phẩm, Hồ Sáng.
Người này đã đi qua rất nhiều nơi, kiến thức rộng, nói không chừng sẽ nhìn qua loại kiến trúc không bình thường này.
“Người thiết kế thành trì này hình như không có suy nghĩ đến sự an toàn của gia tộc”.
Sau khi Hồ Sáng cầm bản vẽ, ông ta cũng cau mày.
Giống như Đổng Thiên Cơ, ông ta cũng cảm thấy đặt gia tộc ở vị trí này có chút hơi chói mắt.
Ngộ nhỡ gặp phải nguy cấp, chạy trốn sẽ trở thành một chuyện vô cùng khó khăn
“Vậy chúng ta cũng chỉ có thể bắt tay từ dưới đất”.
Nhưng Hồ Sáng nhanh chóng liền có ý tưởng, cùng với Đổng Thiên Cơ bắt đầu làm hết sức mình để đưa bản vẽ thiết kế giàu trí tưởng tượng này đi đúng hướng.
Mà kẻ đầu têu khiến bọn họ nhức đầu lúc này đang ở trong phòng khách từ từ thưởng trà.
“Đại ca, bọn họ đều tới rồi”.
Lúc này, Tùy Vân đi vào.
“Vậy thì từng người tới đi”.
Diệp Thần Phi nói.
Trong phòng tiếp khách.
Ba người ngồi ở đó, chờ đợi Diệp Thần Phi gọi đến.
Một người chính là Cốc Vạn Tâm, nàng đã tới đây không ít lần, nhìn tương đối tùy ý, biểu cảm thoải mái.
Còn có một người là một người đàn ông trung niên thân hình hơi mập, mặt trắng không có râu, mặc một bộ đồ cực kỳ đắt tiền, phục trang đẹp đẽ.
Ông ta ngồi ngay thẳng, mang theo nụ cười tự tin trên mặt.
Ông ta chính là Phùng Hạ, chủ nhân của Túy Mộng lâu.
Người cuối cùng chính là một lão phu nhân cao tuổi.
Bà lão đang ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, mắt đục ngầu, dường như có chút bất an.
Bà ta là người sáng lập nên Hương Vân Uyển, Hoa bà bà.
“Cốc các chủ, vẫn khỏe chứ”.
Mấy người đã chờ đợi một lúc, Phùng Hạ mở miệng trước.
“Cô chính là khách quen của Túy Mộng lâu, ta nhớ cô và Diệp gia chủ cũng từng đi qua đó”, Phùng Hạ cười, làm quen với Cốc Vạn Tâm.
“Ừ, có chuyện này”, Cốc Vạn Tâm dựa vào cái ghế nói.
“Ha ha, nói như vậy thì quan hệ giữa cô và Diệp gia chủ không hề bình thường!”
Cốc Vạn Tâm nhìn ông ta, không nói gì.
Phùng Hạ cho rằng Cốc Vạn Tâm thầm chấp nhận, ông ta hỏi: “Vậy cô có biết hôm nay Diệp gia chủ mời chúng ta đến có chuyện gì không?”
Cốc Vạn Tâm không trả lời, mà đổi một tư thế thoải mái hơn chút, nàng khẽ mỉm cười nói: “Ông chủ Phùng, có phải gần đây ông không ở gần thành Vân Tiêu?”
Phùng Hạ ngẩn người, sau đó ha ha cười nói: “Cốc các chủ thật lợi hại, cái này cũng có thể nhìn ra?”
“Không sai, nửa năm trước, quả thực ta đã quay về thành Lâm Giang ở phía nam một chuyến, gần đây mới về”.
“Không ngờ thành Vân Tiêu đã xảy ra thay đổi lớn như vậy”.
Thành Lâm Giang là một trong liên minh Cửu Thành, nằm ở phía nam thành Túc.
Nghe nói phồn hoa sầm uất, sắp bằng với thành Túc kia.
Cốc Vạn Tâm gật đầu, khẽ cười nói: “Vậy không tồi, nếu như gần đây ông luôn ở chỗ này thì sẽ không nói ra chữ ‘Mời’ này”.
Phùng Hạ khẽ cau mày.
“Cốc các chủ, đây là ý gì?”
Cốc Vạn Tâm không nói, cô không muốn ở khoảng cách quá gần loại người này.
Phùng Hạ cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao ánh mắt Cốc Vạn Tâm nhìn mình giống như là nhìn kẻ ngu vậy?
Một lát sau, ông ta lại chuyển ánh mắt sang Hoa bà bà.
“Hoa bà bà, thân là bạn già, ta có lòng tốt muốn nhắc nhở bà một chút”.
“Ta nghe nói, Diệp gia chủ lòng dạ thánh nhân, nhân từ cứu tế thế nhân, không nhìn được một vài chuyện dơ bẩn, lát nữa bà phải chú ý một chút lời nói đấy”, ngoài miệng Phùng Hạ nhắc nhở, nhưng trong mắt lại là vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Ông ta và Hoa bà bà vốn có chút quan hệ cạnh tranh, thấy đối thủ xui xẻo thì sẽ vô cùng vui vẻ.
Hoa bà bà nghe vậy, hừ một tiếng, không nói gì.
Nhưng vẻ mặt bà ta càng hồi hộp.
Không sai, bên ngoài quả thật có tin đồn như vậy.
Ngộ nhỡ Diệp Thần Phi nhìn không quen vùng đất trăng hoa, vậy thì…
“Hoa bà bà, mời theo ta”, lúc này Diệp Tùy Vân xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Hoa bà bà nghe thấy gọi mình, cơ thể không tự chủ được liền run rẩy một cái, vẻ mặt nghiêm túc đi theo Diệp Tùy Vân.
“Hắc hắc, nàng nhất định sẽ xui xẻo”, Phùng Hạ cười một tiếng với Cốc Vạn Tâm.