Hắn không hỏi phương hướng Diệp Cầm Dao tìm được là gì.
Đó vốn là một thứ hư ảo, tìm thấy mục tiêu mới là quan trọng nhất.
“Gương hồng trần có rất nhiều tác dụng, sau khi trở về cháu nên tập trung nghiên cứu”.
Diệp Thần Phi đưa gương hồng trần cho Diệp Cầm Dao, gương này vốn là chuẩn bị cho cô bé.
“Nhắc nhở cháu một chút, lúc chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, không nên tuỳ tiện tiến vào tầng thời quang thứ ba”.
“Vì chỉ cần sơ suất, cháu sẽ bị lạc ở nơi đó”.
Diệp Cầm Dao gật đầu: “Xin đại bá yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ”.
“Vậy thì được”, Diệp Thần Phi phất tay: “Trở về ổn định lại tu vi, chuẩn bị cho trận chiến của ba ngày sau”.
Tiễn cô bé đi rồi, Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ, sau đó xoay người biến mất.
Hắn xuất hiện trong một không gian màu xám tro.
Mộng Hư giới.
Không biết cô bé Diệp Hiểu Hiểu ở đây thế nào rồi.
“Hửm?”
Diệp Thần Phi cất tiếng nghi ngờ, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng của Diệp Hiểu Hiểu, chỉ có vô số con sâu đang lúc nhúc.
Một vòng sáng màu xanh dương chợt xuất hiện sau lưng Diệp Thần Phi.
Một bàn tay mảnh khảnh đang cầm một con dao găm ngũ sắc thò ra từ trong vòng sáng, đâm về phía lưng Diệp Thần Phi.
“Keng!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm ngũ sắc vừa chạm vào thân thể Diệp Thần Phi đã lập tức nổ tung.
Dường như bàn tay kia bị doạ sợ nên vội vàng rụt về, vòng sáng màu xanh cũng thoáng chốc thu nhỏ lại rồi biến mất.
Cùng lúc đó, trên đầu Diệp Thần Phi lại xuất hiện một vòng sáng.
Một viên gạch vẽ đầu lớn đánh mạnh về phía mặt hắn.