Trên lưng Loan Điểu, hơn chục bóng người đứng trên đó.
Diệp Thần Phi ngồi ở phía trước, xa xa là một dãy núi dài như rồng nằm trên mặt đất.
Đó là dãy Bàn Long.
"Diệp gia chủ, thư viện Thiên Phủ ở đằng kia”.
Nhan Hi chỉ về phía trước.
Chẳng bao lâu, Loan Điểu đã bay đến bầu trời trên một sơn môn hùng vĩ.
Lúc này, tâm niệm của Diệp Thần Phi khẽ động, hắn búng tay một cái.
Một con khỉ trông cực kỳ khôi hài từ trong khoảng không rơi xuống khiến Nhan Hi giật mình.
"À hú uuuuu!"
Con khỉ vừa nhảy xuống vừa la hét.
“Đây không phải là con khỉ của Hiểu Hiểu sao?”, Diệp Hoàng nhận ra nó.
Diệp Thần Phi gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là tin nhắn Hiểu Hiểu để lại cho chúng ta”.
"Hả...”
"Tại sao muội ấy không nói chuyện bình thường?"
Diệp Hoàng nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ trong đó có bí ẩn gì đó sao?
"Con nghĩ nó có thể nói chuyện bình thường?"
Diệp Thần Phi không vui nói: “Nhóm người Cầm Dao đã rời đi rồi”.
"Thứ có vẻ như là tàn tích của thần ma vẫn còn ở đây, chúng ta xuống đó xem thử”.
Sau khi nói xong, Diệp Thần Phi bảo Lão Thất tiếp cận thư viện.
Bầu trời phía trên sơn môn được bao trùm bởi một màn ánh sáng cực lớn, trận pháp dao động cực mạnh, lộ ra tia sát ý mờ mịt.
Gần như sắp bằng một phần mười của đại trận hoàng thành Vĩnh Đông rồi.
"Tiền bối, đây là Luyện Ngục Sát Trận, một khi đã kích hoạt sẽ rất khó chạy thoát. Chúng ta phải cẩn thận, tốt nhất là tìm cách lẻn vào”, Nhan Hi thận trọng nói.
Diệp Thần Phi gật đầu.
“Được”.
Sau đó, ánh sáng từ nhẫn Thiên Đạo khẽ lóe lên, đột nhiên có vô số xúc tu màu xám phát ra, trực tiếp dính vào trận pháp trên trời.
"Ầm ầm!"
Luyện Ngục Sát Trận lập tức vỡ tan tành, hóa thành một mảng hoa văn màu đen, bay tứ tung.