Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 186: "Tại sao?"



Hắn nhìn cô không trả lời, đợi cô nói tiếp.

Người đàn ông mà cô yêu bằng tất cả trái tim, người mà mỗi đêm cô đều nhớ đến da diết, mỗi khi nghĩ về trái tim dường như đều đau đến mức không thở nổi.

Nay hắn đứng trước mặt cô, cảm xúc trong tim vẫn như thở ban đầu nhưng nó đã bị cứa thành rất nhiều mảnh vụn.

"Tại sao?"

Cô đột nhiên hỏi.

Không rõ đây là cô muốn hỏi tại sao hắn lại làm khó chú Từ, tại sao hắn lại đi tìm cô, tại sao hắn lại làm chuyện đó với Ella...Hoặc có thể 'tại sao' bao gồm tất cả.

Cố Thâm cũng thế, hắn chỉ nhìn đã thấu người phụ nữ mà hắn yêu.

"Em có tin tôi không?"

Lần này đến lượt cô không trả lời. Nếu cô tin hắn thì cô đã không rời đi ngay trong đêm hôm đó, nếu cô tin hắn thì đã đợi hắn giải thích, nếu cô tin hắn thì giờ này hai người bọn họ đã không lâm vào hoàn cảnh thế này. Nhưng trên đời này làm gì có chữ "nếu", sau khi rời đi cô đã nghĩ rất nhiều, mọi chuyện cả kể là do Ella sắp đặt thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn đã chạm vào cô ta.

"Điều đó bây giờ còn quan trọng không?"

Cô nói, trái tim dường như lại thổn thức.

"Lão đại...rốt cuộc, chúng ta vẫn là hai đường thẳng song song."

Sự xuất hiện của Ella giống như một hòn đá ném xuống mặt nước đã đục ngầu, tạo nên những đợt sóng mạnh mẽ phía dưới. Thực ra giữa bọn họ còn có quá nhiều vấn đề, Ella chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.

Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô.

"Hàn Kỳ Âm, em định rời xa tôi sao?"

Hắn luôn nhìn nhận rõ vấn đề như thế...

Hai từ "rời xa" này giống như là một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô, cô không dám nói ra ngoài miệng.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bao giờ buông tay em, trừ phi tôi chết! Đời này kiếp này em là người phụ nữ của Cố Thâm này!"

Hắn tức giận gầm lên, từng bước ép cô vào bức tường phía sau.

Hắn bóp cằm cô, hôn lên đôi môi mà mình mong nhớ bấy lâu, đầu lưỡi mạnh bạo đưa vào xâm chiếm khoang miệng cô, hừng hực cháy bỏng như ngọn lửa, mỗi động tác đều giống như muốn ngấu nghiến,hận không thể hòa làm một với cô.

Hàn Kỳ Âm vùng vẫy, khi tiếp xúc với môi lưỡi của hắn, cảm xúc trong lòng cô như vỡ òa. Ấm ức, mong nhớ, giận dỗi đều như phát tiết hết ra thành giọt nước mắt rơi trên khóe môi hai người, mặn chát.

Cố Thâm thấy cô khóc cũng không dừng lại, bởi vì trong lòng hắn bây giờ còn kích động và đau đớn hơn cả cô. Hắn cứ nghĩ cô chỉ đang nhất thời giận dỗi hắn, đâu biết rằng cô lại ý nghĩ muốn rời xa hắn.

"Ưm...a..."

Tiếng rên rỉ nức nở càng khiến hắn cuồng bạo hơn, bàn tay đã đặt ở vòng eo của cô xoa nắn, luồn vào trong áo tiếp xúc với làn da mềm mại.

Hàn Kỳ Âm ngược lại cũng đang bị cảm xúc nhấn chìm, nhưng bàn tay hắn vừa luồn vào làm cô lại nhớ đến hình ảnh hắn cũng ôm Ella như vậy, cảm xúc trong lòng bỗng tắt phụt, lấy hết sức đẩy hắn ra.

"Không!"

Cô vùng ra, đôi chân nhấc lên muốn chạy đi nhưng lại bị hắn tóm lấy tay, ôm chặt lấy từ phía sau.

"Hàn Kỳ Âm, đừng rời xa tôi."

Hắn nói, đây là lần đầu tiên hắn cầu xin cô, một lão đại tàn nhẫn và lạnh lùng như hắn, chưa từng để ai vào trong mắt bây giờ lại hạ mình cầu xin cô.

Nước mắt cô lăn dài trên gò má, nhỏ xuống cánh tay hắn hòa lẫn với vết sẹo nóng hổi. Trong giọng nói của cô còn chất chứa sự run rẩy

"Lão đại...trước đây là do em quá ngây thơ, em cứ nghĩ mình sẽ thay đổi được tất cả, thay đổi được hoàn cảnh của chúng ta. Nhưng cả anh và em đều là hai người ở hai thế giới quá khác nhau, cho dù anh yêu em, anh cũng không thể nào bỏ ngoài tai tất cả mọi chuyện, anh là lão đại, em không muốn trở thành một hòn đá ngáng chân anh. Em không muốn trở thành điểm yếu của anh, em muốn đứng bên cạnh anh, tự tin trở thành nữ chủ nhân của Cố gia, nhưng sự thật là không ai chấp nhận em cả. Bởi vì anh quá mạnh mẽ, Cố Thâm...anh là tín ngưỡng của bọn họ, cũng là tín ngưỡng của em, bọn họ sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ như em ở bên cạnh anh. Em không trách anh, em chỉ trách bản thân mình không đủ khả năng để ngồi lên vị trí đó...."

"Đừng nhắc đến bọn chúng nữa! Tôi chỉ cần em!"

Hắn ngắt lời cô bằng sự cố chấp của mình.

Nước mắt Hàn Kỳ Âm càng rơi nhiều hơn

"Lão đại...không phải chỉ có hoàn cảnh, mà cả trong suy nghĩ chúng ta cũng không thật sự hiểu đối phương. Lúc nãy anh chỉ vì nóng giận mà suýt làm hại chú Từ, chú ấy là ân nhân của em, không phải là kẻ xấu. Mỗi khi anh tức giận anh chỉ làm theo ý của mình mà không bận tâm đến cảm xúc của người khác, em rất sợ mỗi lần anh tức giận sẽ làm điều gì đó, đến cả lần trước anh cũng suýt nữa làm hại đến con chúng ta..."

Lồng ngực hắn phập phồng

"Lần sau tôi sẽ chú ý, tôi đồng ý sẽ không làm hại đến ông ta."

Hàn Kỳ Âm hiểu tính của hắn, lúc tức giận hắn rất khó kìm chế cơn giận của mình. Hắn lại còn không bận tâm đến lời của người khác, nếu hôm nay cô mà không ở đây thì không biết hắn sẽ làm gì chú Từ nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.