Lúc Nam Huyền Dạ đi ra ngoài đã lạnh lùng dặn dò người làm phải chăm sóc cô cẩn thận.
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì máu sẽ nhuộm đỏ ngôi biệt thự này.”
Anh tàn nhẫn nói, đám người hầu run lẩy bẩy cúi gập người đúng chín mươi độ khi Nam Huyền Dạ đi qua, vết bỏng ở tay và trán anh không hề quan tâm.
Khi đi đến trước xe ô tô đen thì Hoắc Lãnh đã đợi sẵn “lão đại.” Nam Huyền Dạ gật đầu, Hoắc Lãnh mở cửa xe cho anh nhưng anh chợt khựng lại.
“Lão đại, có chuyện gì ạ?”
Anh không đáp lời mà hướng mắt về phía căn phòng có cô đang ở, Thời Ninh giật mình bèn trốn sau tấm rèm.
Ánh mắt Nam Huyền Dạ sâu không thấy đáy, lát sau đã lên xe rồi đóng cửa lại.
“Đi thôi.”
Chiếc xe ô tô đen âm u, cao ngạo giống như anh cuối cùng cũng rời đi, Thời Ninh nắm chặt tấm rèm hé mắt ra nhìn, Nam Huyền Dạ không còn ở đó nữa mà bây giờ chỉ còn lại bóng đêm tịch mịch.
Cô lại trở về giường nằm, ga giường dường như vẫn còn đọng lại mùi hương của anh và dấu vết về cuộc h0an ái của hai người lúc nãy.
Cô sững người lại mất ba giây sau đó gọi người hầu vào
“Có ai không?”
“Thời tiểu thư có gì c ần sai bảo ạ?”
Cô gái ban nãy lại bước vào rất nhanh, tựa như lúc nào cũng ở đó chỉ cần cô gọi là xuất hiện.
“Phiền cô thay giúp tôi cái ga giường này, cả vỏ gối và chăn cũng thay luôn đi.”
Cô nói.
“Vâng.”
Thời Ninh đứng một bên nhìn bọn họ, cô ta thay rất nhanh, chẳng mấy chốc trên giường đã là toàn bộ chăn ga, vỏ gối mới.
“Thời tiểu thư còn có điều gì muốn dặn dò nữa không ạ?”
“Không có.”
“Vậy tôi xin phép ra ngoài trước, tiểu thư có gì dặn dò cứ gọi tôi ạ.”
“Được rồi.”
Dứt lời, cô gái đó xoay người rời đi, khi chuẩn bị đóng cửa thì cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, chợt lên tiếng
“Khoan đã.”
“Thời tiểu thư có chuyện gì dặn dò ạ?”
“Ừm..” Cô bước đến gần hơn, nói nhỏ vào tai cô gái đó
“Tôi hơi khó chịu ở “chỗ đó”.
Tôi muốn tìm bác sĩ xem sao, chuyện này đừng nói cho Nam Huyền Dạ biết…tôi sợ rằng anh ấy biết sẽ ngại lắm…”
Nói xong cô còn hơi nhẹ cúi đầu, bày tỏ rất ngại ngùng.
“Vâng, tôi đã rõ ạ.”
Cô gái đó không chút nghi ngờ cúi đầu chào cô rồi xoay người rời đi, động đến vấn đề nhạy cảm của con gái thì đúng là ngại thật.
Thời Ninh đã lợi dụng điểm này, bởi vì cô biết tất cả mọi thứ của cô ở trong nhà này đều bị theo dõi lại và báo cho Nam Huyền Dạ biết.
Chuyện này cô cũng tình cờ biết được, lần trước cô lén lấy trộm điện thoại rồi gọi cho ba mẹ, Nam Huyền Dạ tuy biết nhưng anh ta ngoài mặt không bày tỏ thái độ gì, nhưng từ hôm đó trở đi thì Thời Ninh không còn thấy cô gái người hầu đó nữa.
Cô nghĩ là cô ấy đã bị đuổi khỏi đây nên chuyện đó cứ ở mãi trong lòng khiến mỗi lần nghĩ lại cô đều cảm thấy áy náy không thôi.
Vấn đề là sau chuyện ngày hôm đó cô ấy đã biến mất thật nhưng không phải là bị đuổi khỏi Nam gia, mà là biến mất vĩnh viễn.
“Lão đại…xin hãy tha cho tôi, lần sau tôi tuyệt đối sẽ coi chừng Thời tiểu thư hơn..”
Cô gái toàn thân vừa bị đánh, máu me be bét quỳ xuống cầu xin anh.
Nam Huyền Dạ nhếch môi cười “Còn có lần sau?”
Nụ cười đó khiến cô ta rợn tóc gáy liên tục dập đầu xin tha mạng
“Tôi xin lỗi…tôi xin lỗi…”
“Nếu trên đời này làm việc gì sai sau đó cũng xin lỗi được, thì còn cần gì luật lệ nữa.”
Giọng nói của anh không nặng không nhẹ, tựa như gió thoảng, nhưng lại là một cơn gió sắc lạnh đến rợn người.
Thân người cô ta đã run lẩy bẩy, Nam Huyền Dạ liếc mắt một cái, Hoắc Lãnh từ phía sau đã lạnh nhạt giơ súng lên nhắm thẳng vào đầu cô ta bóp cò, chỉ chưa đầy ba giây cô ta đã ngừng run rẩy rồi ngã ra đất.
“Dọn dẹp đi.”
Anh lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế, bước qua xác của cô ta rồi rời đi.
Đối với Thời Ninh, Nam Huyền Dạ mang một loại chấp niệm sâu sắc.
Nếu máu là thứ mà anh thích nhất thì cô chính là loại máu thơm tho ngọt ngào nhất trên đời.
Giống như là trái cấm trong Vườn địa đàng, cho dù có bị trừng phạt thì anh vẫn muốn nếm thử nó.
*
*
*
Thời Ninh nằm trên giường lại không ngủ được nữa mà suy nghĩ vẩn vơ, cô nhớ cha mẹ, nhớ Ôn Hạo, nhớ cả khoảnh khắc khi được chơi đàn trên sân khấu.
Đã hơn một tháng rồi, không biết ba mẹ cô thế nào nữa…bỗng nhiên cô mất tích thế này, cha mẹ hẳn là lo lắng lắm…
Lúc bị bắt tới ngôi biệt thự này cô đã rất sợ hãi, lần đầu gặp Nam Huyền Dạ cô đã bị anh ôm vào lòng và gọi hai tiếng “bảo bối”, ánh mắt anh thâm tình, đôi môi nở nụ cười ma mi tuyệt đẹp, nhưng trong mắt cô lúc đó anh lại đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
“Anh là ai? Cầu xin anh hãy thả tôi ra…”
Thời Ninh run rẩy nép sát vào góc tường, trông cô thật giống một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
Còn Nam Huyền Dạ đã ngay lập tức không kìm lòng được mà bế bổng cô lên giường, mặc cho cô la hét vùng vẫy mà hôn vào bờ môi ngọt ngào mà anh hằng nhung nhớ, lột đi quần áo trên người cô rồi mạnh mẽ tiến vào...
.