"Bộ dạng bây giờ của Đào phi nương nương sao lại là trạng thái hưng phấn, chỉ sợ đã sử dụng hỗn hộp trộn anh túc trong bột phấn son này gây ra. Khiến có cảm giác như đang đạp lên mây." Phỉ Thái y thấp giọng nói một câu.
Kết quả, lời nói này của hắn vừa dứt, chỉ thấy Tần Phiên Phiên lập tức gật gật đầu, nàng dùng sức đem cái tay của Hoàng thượng đang che miệng nàng xuống, cực kỳ tán thành nói: "Đúng, chính là cảm giác đạp lên mây, mềm mại lại dễ chịu, rất vui vẻ!"
"Hoàng thượng, ngài nói xong phải chơi cùng với thần thiếp, sao lúc này cứ nói không giữ lời vậy. Chúng ta tới ôm ấp hôn hít nâng lên cao a."
Nàng xoay mặt lại õng ẹo quấn lấy Tiêu Nghiêu, cái tư thế quấn chặt nghiêng ngã kia, khiến cho người trong điện đều không dám nói nhiều.
"Chẳng qua bởi vì thời gian sử dụng của Đào phi nương nương không dài, còn chưa có biểu hiện được quá rõ ràng, mạch tượng cũng rất bình thường, nhiều nhất thì tim chỉ đập nhanh một chút..." Phỉ Thái y tiếp tục báo cáo kết quả chẩn bệnh của hắn.
Tiêu Nghiêu gật gật đầu, đồ chơi này gây thành nghiện như vậy, ngay từ đầu biểu hiện của thân thể, chỉ là sau khi dùng qua thì sẽ có vẻ điên cuồng, còn lại đều sẽ tương đối bình thường.
Chỉ là nếu như dùng quanh năm suốt tháng liên tục, người sẽ trở nên gầy gò, yếu đuối, dù sao không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Đợi đến khi sau khi Phỉ Thái y bị đưa đi, Tần Phiên Phiên còn đu ở trên người Tiêu Nghiêu, sau đó nàng liền tuột xuống.
Kết quả một chân còn chưa rơi xuống đất, vòng eo đã bị bóp lấy.
"Ái phi, muốn đi đâu đó? Không phải muốn một mực quấn lấy trẫm đấy à?" Tiêu Nghiêu có chút nhíu mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà, rất có vài phần không có ý tốt hỏi.
Tần Phiên Phiên lập tức ho nhẹ một tiếng nói: "Bỗng nhiên thần thiếp cảm thấy có chút không khỏe, không cần quấn lấy ngài."
Nàng cười khan hai tiếng, trên mặt còn mang theo thần sắc vài phần xin khoan dung.
Chẳng qua là Tiêu Nghiêu cũng không dễ dàng buông tha nàng, mà trực tiếp dùng hai tay nâng cái mông của nàng lên, ôm nàng nâng lên trên.
"Nãy nói cho đã là muốn dẫn trẫm đi vào bên trong nội điện bay ở trên giường, trẫm đều nhớ kỹ hết đấy, nàng không đưọc chơi xấu nha."
Hắn vừa nói vừa ôm nàng, trực tiếp nhanh chân đi vào phía nội điện.
Tần Phiên Phiên có chút luống cuống tay chân, lập tức ôm lấy cổ của hắn nói: "Không phải, thần thiếp đã thanh tỉnh, không muốn bay ở trên giường."
"Khó mà làm được, trước đó là do nàng mong muốn, bây giờ là do trẫm định đoạt. Thái y cũng đã đi, nàng cũng nên diễn kịch thì phải diễn cho xong!" Tiêu Nghiêu cự tuyệt nàng ngay lập tức, đồng thời không có chừa bất cứ đường lui nào.
"Không phải, ngài lại muốn ban ngày tuyên dâm, việc đó cũng đừng đổ lỗi cho thần thiếp đấy." Tần Phiên Phiên chu chu miệng, thần sắc trên mặt có chút không cao hứng.
"Việc đó nhất định phải trách nàng rồi, nhất định nếu trẫm nói thì phải nói thật rõ ràng là câu - dẫn."
Hắn đem nàng vứt xuống trên giường, Tần Phiên Phiên vội vàng ngồi dậy muốn nói điều gì đó để phản bác, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, nam nhân đã đè lên, trực tiếp dùng môi ngăn chặn nàng.
Rất nhanh trong điện lại là cả phòng xuân quang vô hạn, hôm nay vẫn là Trương Đại tổng quản cùng Liễu Âm ở bên ngoài nghe, hai người đều đã quen thuộc, mặt không đổi sắc đứng đấy.
Chỉ là trong khoảng thời gian gần nhất này, tình cảm của Cẩu Hoàng đế và tiểu yêu tinh thật sự quá tốt rồi, trên giường dưới giường đều không hề yên tĩnh.
Không phải sao, bên trong ngoại trừ âm thanh lẩm bẩm, còn có tiếng hai người toàn nói chuyện linh tinh.
"Ái phi, bây giờ nàng mang trẫm cùng bay lên hay sao?" Hắn trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt nam nhân gần ngay trước mắt, mặt mày của hắn đỏ lên, hiển nhiên tràn ngập nồng hậu dày đặc tình cảm, giọng điệu của hắn khàn khàn mờ ám.
Tần Phiên Phiên cũng không trả lời, hai tay chỉ ôm cổ của hắn, để hắn không còn nói nhảm, chỉ nói mà không làm giả kỹ năng.
"Cất cánh thất bại." Dường như hắn lại phát bệnh nói ra một câu như vậy, cúi đầu hôn môi của nàng một cái, hai tay dao động ở trên người của nàng, đốt lên một đống lửa, nhưng không có động tác khác.
Tần Phiên Phiên bị hắn làm cho tức giận đến đỏ cả con mắt lên, biết rõ là hắn cố ý, thỏa hiệp nói: "Bay lên, đã bay lên đến trời rồi."
"Trên trời có cái gì?" Hắn dẩu dẩu môi, thấy nàng phối hợp như thế, hiển nhiên tâm tình không tệ, cũng tiếp tục có động tác.
"Trời xanh mây trắng, đám mây có thật nhiều hình dạng, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một vài con diều." Nàng nói bậy hai câu.
"Rất tốt, bay thấp một chút, chúng ta đi Ngự Hoa viên." Động tác của hắn bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
"Trong ngự hoa viên có cái gì?" Hắn lại hỏi.
"Có hoa cỏ cây cối, cầu nhỏ nước chảy. Hoa có thược dược, mẫu đơn, ưm —— "
Đang lúc nàng bắt đầu miêu tả cảnh sắc của Ngự Hoa viên, không biết sao đã đâm trúng điểm hưng phấn của Hoàng thượng, lúc này không cần nàng thúc dục nhiều, động tác của hắn đã trở nên mạnh mẽ dữ dội hơn.
Tần Phiên Phiên ôm chặt lấy hắn, hai người giống như đại thụ che trời và dây leo quấn quýt lấy nhau vậy, cùng nhau lớn lên.
"Ánh nắng ở trong ngự hoa viên rất tốt, chiếu lên người càng khiến cả người thêm lười nhác." Tần Phiên Phiên lại mở miệng, chẳng qua nàng chỉ nói một câu rồi ngừng lại, bởi vì giác quan của nàng đã rơi vào trong nước xoáy.
Tiêu Nghiêu đưa tay che ở trên mắt của nàng, ánh mắt của Tần Phiên Phiên trở nên tối lại, chỉ có thân thể cực nóng vẫn còn đang nóng dần lên.
"Cho dù ánh nắng có tốt hơn nữa cũng không bằng nàng, bởi vì nàng có thể đốt lửa trẫm." Hắn tựa ở bên tai của nàng, nhẹ giọng nỉ non một câu, ngay sau đó liền cắn vành tai của nàng.
Âm thanh từ bên trong nội điện đã từ lẩm bẩm biến thành nức nở, ngoài điện nhóm cung nhân nhao nhao cúi đầu, lỗ tai của bọn hắn như thế nào đó bay ở trên trời luôn rồi.
Hoàng thượng và Đào phi nương nương đều bay khắp cả toàn bộ hậu cung, giờ phút này cuối cùng cũng đã tiến hành vận động thật tốt ở trên giường.
Trương Hiển Năng yên lặng thở dài một hơi, hắn liền sợ hai người kia ở trong phòng bay lên bay lên, con mẹ nó bay quá cao té chết.
Bây giờ rốt cục hết thảy đều kết thúc, vẫn nên ở yên trên mặt đất đợi đi, trên trời không thích hợp với hai ngươi.
---
Sau khi Phỉ Thái y rời đi, dĩ nhiên động tĩnh của Thưởng Đào các sẽ đưa tới sự chú ý của chư vị phi tần.
Phải biết sự tồn tại Tần Phiên Phiên, bây giờ đã thành mục tiêu công kích, đối với việc chú ý nàng, dĩ nhiên chưa từng xảy ra.
Ngay cả Tô Uyển nghi cũng không ngoại lệ, nàng ta nóng lòng chờ đợi cung nữ tới bẩm báo.
"Bẩm chủ tử, Đào phi nương nương hoàn toàn chính xác không hiểu sao lại hưng phấn, nghe nói hôm nay trở về còn nhất định phải trang điểm một lần nữa. Sau khi trang điểm xong thì bắt đầu trở nên cao hứng, đều lỡ tay đem son phấn bột nước đánh nát. Lúc Phỉ Thái y đi ra khỏi Thưởng Đào các, cũng là một mặt ưu sầu, mặc dù hỏi hắn mà hắn không chịu nói, nhưng là chắc hẳn Đào phi bên kia nhất định đã xảy ra vấn đề lớn."
Cung nữ này vừa dứt lời, trên mặt Tô Uyển nghi lộ ra mấy phần biểu lộ như trút được gánh nặng.
"May mắn là nàng ta dùng, ta còn thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý. Chẳng qua cũng không thể tuyết đối phớt lờ, tất cả chuyện tiếp theo mới là mấu chốt. Hoàng thượng cũng đã ở chỗ đó, nhưng lại không có lộ ra, hiển nhiên là chuẩn bị điều tra bí mật, để tránh đánh rắn động cỏ, điều này cho ta thời gian trì hoãn."
Tô Uyển nghi càng nói càng cao hứng, nàng nháy nháy mắt, trong lòng nghĩ ra kế.
"Ngươi đi đem còn lại mấy hộp son phấn bột nước đều mang tới đây, có hữu dụng ở chỗ ta." Nàng lập tức phất phất tay.
Bên trong Minh Thược điện, Minh Quý phi nằm ở trên giường, cả người đều là một mảnh âm u đầy tử khí.
Từ sau hôm đó khi nàng bị phạt trở về, rốt cuộc cũng không có đi ra cửa điện, ít nhất đã hơn ba tháng rồi, nàng mới dám đi ra ngoài, chờ danh tiếng chuyện đó đi qua, nếu không nàng vừa ra khỏi cửa, cũng đụng phải việc bị chế giễu, khẳng định nàng sẽ không chịu nổi.
"Nương nương, Tô Uyển nghi ở bên ngoài cầu kiến." Tiểu cung nữ đến thông truyền.
Minh quý phi mắt trợn trắng lên, lập tức nói: "Không gặp, khẳng định nàng ta đến cười ta."
"Không phải vậy ạ, nàng ta nói là có đồ tốt đưa cho ngài, có thể khiến cho ngài phục sủng một lần nữa." Tiểu cung nữ nói.
Minh Quý phi rõ ràng sửng sốt một chút, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ không tin, nàng đã thành dạng như này rồi, không ai có thể giúp nàng phục sủng được.
Nhưng mà Tô Uyển nghi để cho người ta thông truyền câu nói này, lại làm cho tâm nàng như bị cào xé trăm lần, giống như một người đang đói khát ở trong sa mạc, bỗng nhiên có người đưa cho một bình nước đứng cách đó không xa đấy, dù trong lòng hoài nghi ảo giác lừa gạt, cũng sẽ đưa chân chạy như điên tới.
Bởi vì đó là hi vọng sống sót.
"Mời nàng ta tiến đến." Minh Quý phi do dự cũng không lâu, rất nhanh sai người động tác nhanh nhẹn thu dọn một chút.
Lúc Tô Uyển nghi đi vào, không có chút ngoài ý muốn nào nhìn thấy Minh Quý phi ngồi ở trên giường, trước khi nàng tiến vào đã đem biểu tình trên mặt điều chỉnh cho thật tốt.
"Minh tỷ tỷ, người chịu khổ rồi." Nàng trực tiếp mấy bước chạy vội tới bên giường, lập tức cầm tay của Minh Quý phi, mặt mũi tràn đầy biểu lộ của vẻ đau lòng.
Minh Quý phi hơi sững sờ, nàng vạn vạn không nghĩ tới, Tô Uyển nghi vậy mà biểu hiện được như thể tình thâm nghĩa trọng, phải biết hai người bọn họ trở mặt, hay là bởi vì Minh Quý phi đấu với Tần Phiên Phiên, kết quả ai cũng không nhường ai, cuối cùng đem Tô Uyển nghi đẩy ra chịu tội.
"Không có sao, ngươi mới vừa nói đến" nàng cười khan một tiếng, đi thẳng vào vấn đề.
Hàn huyên thì không cần đâu, Minh Quý phi đối với vị đường tỷ Nguyệt Quý phi kia, đều chưa chắc có bao nhiêu tỷ muội tình thâm, thì càng đừng đề cập đến vị trước mắt này.
"Có thể bảo tất cả người khác lui ra hay không, việc này mười phần trọng yếu."
Nàng ta vừa nói câu này xong, Minh Quý phi liền phất phất tay, để những người kia tất cả đều lui ra, cũng chỉ lưu lại một cung nữ thiếp thân duy nhất phục vụ.
"Ta thăm dò được một chuyện, chuyện hôm nay Đào phi tìm tới thái y, người biết không?" Tô uyển nghi nhẹ giọng hỏi.
Minh Quý phi lập tức lắc đầu, hiện tại tình huống như này của nàng, không chỉ có một mình bản thân không dám ra ngoài, ngay cả cung nhân cũng không dám ra ngoài cửa, hoàn toàn không ngẩng đầu được lên.
"Người có biết nữ nhân Tần Phiên Phiên kia, vì sao từ khi tiến cung liền độc chiếm chuyên sủng của Hoàng thượng, để cho Hoàng thượng bỏ mặc toàn bộ hậu cung giai lệ hay sao?" Tô Uyển nghi lại hỏi.
Minh Quý phi nghe xong lời này, không khỏi nhíu mày, nàng làm sao biết được, nếu nàng biết được thì sớm đã làm theo rồi.
"Chẳng lẽ không phải bởi vì nàng ta ăn nói sắc bén, dáng dấp tuổi trẻ đẹp mắt, còn biết làm việc? Trước tiên đem dỗ ngọt Cao Thái hậu, sau đó lại mê hoặc Hoàng thượng."
Đây là nguyên nhân mà những người khác trong hậu cung ngầm thừa nhận, bằng không bọn họ thật sự tìm không ra lý do.
Tô Uyển nghi lập tức lắc đầu: "Lời này cũng chỉ lừa khác một ít người khác mà thôi, dù sao ta cũng không tin. Trong cung mấy vị tỷ muội kia dung mạo nhìn không đẹp? Người mập hay ốm, cái gì cần cũng đều có, so với nàng ta còn tuổi trẻ đẹp mặt hơn nữa, dĩ nhiên có rất nhiều. Trước đó tuyển tú chọn được những cô nương này, ta nhìn không có ai so với nàng ta kém hơn, lại nói trước khi bọn tỷ muội tiến cũng cũng đều có chút đặc sắc, dựa vào gì lại bại bởi nàng ta, hơn nữa còn không có chút lực nào để xoay người?"
Minh Quý phi nghe nàng nói kiểu này, lập tức đã cảm thấy quá chính xác.
Trong hậu cung nhiều mỹ nhân như vậy, dựa vào cái gì một mình Tần Phiên Phiên có thể độc chiếm mắt xanh của Hoàng thượng.
"Chẳng lẽ nàng ta là yêu nghiệt? Hồ ly tinh trong truyền thuyết?" Minh Quý phi trăm mối vẫn không có cách giải, đoán mò một cái.
Trên đời này ngoại trừ nữ yêu tinh ra, còn ai có loại bản lĩnh lớn bằng trời này chuứ.
Tô Uyển nghi bị việc suy nghĩ vớ vẩn naỳ của nàng ta dọa sợ, nàng sợ nhất là nói chuyện quỷ thần, lập tức khoát tay.
"Không phải, ta nghe nói nàng ta có thuốc mê hoặc Hoàng thượng, đem không chế thần chí của Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng mới có thể bị nàng ta mê đến xoay quanh, căn bản không nhìn một tỷ muội nào khác ở trong cung." Nàng tiến tới bên tia của Minh Quý phi, thấp giọng nói.
"Cái gì? Nàng có thuốc gì!" Minh Quý phi kích động quát to lên.
Tô Uyển nghi đưa tay một tay bịt miệng nàng ta, trên mặt là thần sắc kinh hoảng.
"Minh tỷ tỷ giọng của nguười lớn như vậy làm gì? Sợ người khác không biết a."
Minh Quý phi nuốt một ngụm nước bọt, lập tức gật đầu, ho nhẹ một tiếng nói: "Nàng ta cũng dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này? Xác nhận sao? Bị ngươi bắt được tận tay sao?"
Tô Uyển nghi gật đầu: "Cũng không tính là tận tay, chính là ta phát hiện đồ vật Thượng cung cục cho Thưởng Đào các, cùng với đồ vật trong các cung khác không giống nhau. Vọng Lan cô cô của Thưởng Đào các thường xuyên ra vào Thượng cung cục, mà hôm nay Phỉ Thái y cũng đi tới Thưởng Đào các, nói là thay Tần Phiên Phiên bắt mạch, theo ta thấy là vì Hoàng thượng mà đi. Người biết đấy, có chút thuốc tác dụng phụ rất lớn, nghe nói cái này so xuân dược kích dục còn lợi hại hơn, có thể khiến người ta lúc cá nước thân mật, triệt để đánh mất lý trí, biến thành trạng thái giống như dược nô vậy."
Minh Quý phi kinh ngạc, đầu óc của nàng có chút chưa kịp thích ứng, cau mày cẩn thận nghĩ nghĩ, mới nói: "Thứ gì không giống?"
"Son phấn bột nước. Ta vụng trộm để cho người ta lấy đến hai hộp, không thể nhiều hơn nữa. Liền sợ bị phát hiện, Tần Phiên Phiên đem cái này đồ vật thấy rất căng, các ngươi Lâm gia là dùng cái này làm sinh ý, người hẳn có thể phân biệt được sự khác nhau nhỉ." Nàng vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra hai cái hộp nhỏ.
Bề ngoài cùng với đồ phát ra của Thượng cung cục giống nhau như đúc, nhưng sau khi mở ra, chất phấn bên trong và màu sắc đều có chút khác biệt, tuy nói trên cơ bản làm giả giống thật, nhưng vãn có thể nhìn ra một chút khác biệt.
Minh Quý phi lập tức dùng móng tay móc một khối, nắn vuốt, thấp giọng nói: "Hoàn toàn chính xác so với chúng ta dùng tốt hơn, hương vị cũng có chút không giống. Vị Thái y sau khi bắt mạch cho Hoàng thường, khẳng định Hoàng thượng đã biết, chẳng lẽ không có trừng trị tiện nhân kia chịu tội?"
Tô Uyển nghi không đồng ý mà nhìn nhìn nàng, thấp giọng nói: "Minh tỷ tỷ, người nghĩ gì thế? Cái đồ chơi này đã hoàn toàn khống chế lại Hoàng thượng, đương nhiên hắn sẽ không xuống tay với Tần Phiên Phiên, thứ này là có thể gây nghiện, căn bản Hoàng thượng chống đỡ không được. Dù ý chí nam nhân có kiên định, dùng những thứ này xong, chỉ sợ cũng biến thành quỷ đói chỉ chui ở trong đũng quần."
Minh Quý phi giật mình, mới nói: "Hoàng thượng đối với tiện nhân kia, hoàn toàn chính xác giống như là một quỷ đói sắc ở bên trong vậy."
Tô Uyển nghi ho nhẹ một tiếng, nàng vạn vạn không nghĩ tới Minh Quý phi tin nhanh như vậy, nàng còn tưởng rằng phải phí một phen miệng lưỡi, Minh Quý phi hiển nhiên đối Tần Phiên Phiên hận thấu xương, các loại thành kiến đều rơi xuống trên đầu của nàng ta.
Hoàng thượng không có khả năng độc sủng một nữ nhân, đối với những nữ nhân khác trong hậu cung đều lạnh lùng như băng, nếu là như vậy, đó nhất định là nữ nhân này dùng thủ đoạn buồn nôn gì rồi.