Gần đây tâm tình Hoàng thượng rất không tốt, tất cả người Long Càn cung đều cảm nhận được, từ hai ngày trước sau khi làm ầm ĩ với Đào Uyển nghi, toàn bộ cung điện liền lâm vào trạng thái tối tăm.
Đặc biệt là tối hôm qua, Trương Thành công công cũng bị phạt, một đám càng thêm lo lắng đề phòng.
Phải biết rằng Trương Thành chính là người được lòng mọi người tiếp theo sau Đại tổng quản, ngày thường ở trước mặt Hoàng thượng vẫn là vô cùng được yêu thích, đến hắn cũng bị phạt, đủ thấy hiện giờ tâm tình Hoàng thượng ác liệt cỡ nào, thật sự là không ai dám trêu chọc.
Trương Hiển Năng rõ ràng cũng trở nên cẩn thận hơn, dù sao hắn vẫn luôn cho rằng tử đạo hữu bất tử bần đạo[1], dù Hoàng thượng có tức giận muốn trừng phạt cung nhân, chỉ cần không phạt đến trên đầu của hắn thì hắn vẫn luôn tiêu dao.
[1] tử đạo hữu bất tử bần đạo (死道友不死贫道): hiểu là chỉ cần người khác chết, ta không chết là được; vì lợi ích chính mình mà không ngại tổn hại người khác.
Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi Hoàng thượng hạ triều, giống như bình thường bắt đầu phê duyệt tấu chương, nhưng khác với ngày thường chính là Hoàng thượng chậm chạp tiến vào trạng thái không được nghiêm túc, lại luôn cảm thấy trong lòng không yên.
Trương Hiển Năng mắt nhìn thấy rất nhiều lần hắn vô thức duỗi tay, sờ tới sờ lui trên long án, nhưng cuối cùng đều không sờ thấy gì.
Vốn dĩ nơi đó bày hai mươi con hạc giấy, Hoàng thượng duỗi móng cẩu vuốt vài lần, hiển nhiên là làm theo thói quen, mỗi ngày đã sờ quen một đồ vật, một khi rất nhiều lần đều không sờ được thì tâm tình luôn sẽ trở nên lo âu.
Ở trong mắt Cẩu Hoàng đế, sự tồn tại của hạc giấy đã giống như xương cốt.
"Trương Hiển Năng!"
Rốt cuộc lúc Tiêu Nghiêu đang sờ lần thứ năm, vẫn như cũ không sờ được gì, hô lên một tiếng.
Trương Đại tổng quản giật mình, nhiều năm ở với cẩu nói cho hắn biết, chỉ sợ phía sau có chuyện không tốt xảy ra.
"Có nô tài!" Hắn đáp.
"Ngươi đi Thưởng Đào các đòi hạc giấy đi, nhưng không thể nói đòi cho trẫm!" Tiêu Nghiêu hơi tạm dừng một chút, giống như có chút khó có thể mở miệng, nhưng hắn là Hoàng thượng, hắn lớn nhất, không chút khách khí mà ra mệnh lệnh.
Trương Hiển Năng sửng sốt một chút, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Cẩu Hoàng đế không biết xấu hổ như thế.
"Hoàng thượng, nô tài không lấy danh nghĩa của ngài ra đòi, chỉ sợ Đào Uyển nghi sẽ không cho."
Hắn thật là có khổ mà nói không nên lời, hắc hắc hắc, nói ngươi đó, dùng óc cẩu của ngươi ngẫm kỹ lại đi, Đào tinh chịu cho sao?
"Đó là chuyện của ngươi, mau đi!" Quả nhiên Cẩu Hoàng đế bắt đầu chơi xấu.
Trên mặt Trương Hiển Năng vẫn là thần sắc cung kính như cũ, cân nhắc một chút nói: "Hoàng thượng, nếu không thì nô tài tìm giấy tới cho ngài, ngài tự gấp ra một chồng hạc giấy. Hiện giờ loại thời điểm này, đúng vào thời điểm ngài và Đào Uyển nghi giận dỗi, không thể phái người đi tìm nàng, nếu không sẽ cho nàng một ảo giác, cho rằng ngài thỏa hiệp đó!"
Trương Đại tổng quản không hổ là người nhìn cẩu tử lớn lên, hắn vô cùng thấu hiểu tâm tư của Cẩu Hoàng đế, bởi vậy cố hêt sức tìm lối tắt mà khuyên.
Hắn chỉ nghĩ an ổn tồn tại, cũng không muốn làm vật hy sinh trong tình ái của Cẩu Hoàng đế và Đào tinh, ai muốn làm thì người ấy làm đi.
Lão tử đã tổn thất hai quả trứng, đừng tưởng lại thêm tôn nghiêm của hắn!
Chỉ là hắn nói cũng không có tác dụng, bởi vì Tiêu Nghiêu thật lạnh nhạt mà nhìn hắn, ngay sau đó cười trào phúng với hắn.
"Trương Hiển Năng à, có phải Đào Uyển nghi từng đắc tội ngươi hay không, tại sao ngươi đều nói không tốt cho nàng trước mặt trẫm? Hôm nay ngươi có nói đến thủng trời cũng phải mang hạc giấy về!"
Trương Hiển Năng chỉ có thể gật đầu, đi thôi, dù sao hiện giờ xích chó cũng không ở trong tay hắn, cẩu tử là chủ tử của hắn, kêu với hắn, hắn còn phải đi tìm xương cho.
"Nô tài hiểu rõ, sẽ đi ngay ạ." Hắn xoay người định đi, nhưng còn chưa bước ra chân thì lại bị gọi lại.
"Chậm đã, nhưng trước đó ngươi nói cũng đúng, hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt, nàng cắn trẫm đừng nghĩ sẽ nhẹ nhàng bỏ qua như vậy. Trẫm nhất định phải làm nàng biết cái gì là quân uy. Ngươi đi nói với nàng, nàng lại không hiểu chuyện như vậy, trẫm không chỉ muốn tiêu diệt cặp song sinh, cung nhân bên người nàng đều không thể may mắn thoát khỏi!" Hoàng thượng bắt đầu buông lời hung ác.
Thời điểm Trương Đại tổng quản nghe vài câu dặn dò này, tức khắc lòng mệt không thôi, hắn vô cùng muốn tát cho chính mình mấy cái cái, vì sao phải lắm miệng nói mấy câu kia, làm cẩu tử khoe khoang, thật sự cho rằng chính mình là trời cao.
Trương Hiển Năng đi, nghe một hồi khóc lóc của Đào Uyển nghi.
Không thể không nói, đã nhiều ngày dưỡng thương trên giường, khiến quả đào tinh nghẹn hỏng rồi. Hôm qua diễn một hồi với Trương Thành còn chưa thoải mái, hôm nay tóm được Trương Hiển Năng ở đây, không khác biệt gì lớn với khóc trước mặt Hoàng thượng nên nàng dốc hết sức lực mà khóc.
Ước chừng một canh giờ, Trương Hiển Năng từ đứng nghe nàng khóc, đến ngồi xuống xem nàng biểu diễn.
"Chủ tử, không sai biệt lắm được." Hôm nay là phiên Liễu Âm làm việc, nhìn chủ tử nhà các nàng nước mắt lênh láng, tư thế này đến nàng cũng có chút sợ hãi.
Tần Phiên Phiên bĩu môi, thấp giọng phản bác: "Hôm nay đừng nghĩ dỗ ta, ta đã đặc biệt kêu Vọng Lan phơi chăn mới, khóc ướt chăn không sao, khóc ướt chăn này xong lại nói tiếp."
Trương Đại tổng quản nhìn chăn gấm thật dày trên giường, đáy lòng rất lâu không thể bình tĩnh.
Cẩu tử thật là tìm được nàng dâu tốt a.
Về sau lại có địa phương nào khô hạn liền kéo quả đào tinh đến, làm nàng nhắm ngay chỗ đó mà khóc, khóc không ra một cái sông Hoàng Hà, không được ăn cơm.
Dùng nước mắt nàng tạo thành sông, hẳn là xứng với danh Mẫu sông(Hoàng Hà là Mẫu sông của Trung Quốc).
Liễu Âm thực sự không ngăn được, chỉ có thể tùy ý nàng khóc.
Chỉ là biểu tình trên mặt Trương Đại tổng quản càng ngày càng khó coi, lúc trước thời điểm ở Long Càn cung, Liễu Âm cực kỳ sợ Trương Hiển Năng, hiện giờ loại trạng thái này đã tạo ra ảnh hưởng quá sâu vẫn tồn tại ở đáy lòng như cũ.
Thời điểm ngẫu nhiên ăn cái gì, Tần Phiên Phiên còn thu xếp Trương Đại tổng quản cùng ăn, Trương Hiển Năng luôn là dùng gương mặt lạnh như quan tài nhìn nàng.
Đào Uyển nghi lại không sợ hãi chút nào, rốt cuộc nàng là người cướp đi xích chó, chủ nhân cũ ghen ghét đó là không thể tránh được.
"Ai nha, Liễu Âm thật là nha đầu ngoan, biết ta khóc mệt còn bảo ta ăn uống, hiện giờ ta ăn uống no nê, càng có sức lực khóc, chờ lát nữa thưởng ngươi kim quả tử." Nàng khinh thanh tế ngữ[3] mà khích lệ hai câu, nhìn về phía Liễu Âm trong ánh mắt tràn ngập yêu thương.
[2] kim quả tử (金锞子): vàng đúc thành hình hạt đậu hoặc quả, quan trọng lầ chỉ nhỏ như hạt đậu
[3] khinh thanh tế ngữ (轻声细语): ăn nói nhỏ nhẹ
Vừa dứt lời, nàng nghẹn đủ lâu, lại bắt đầu khóc.
Liễu Âm giật mình, theo bản năng mà nhìn về phía Trương Hiển Năng, ánh mắt Trương Đại tổng quản như thể muốn ăn thịt nàng.
Không phải, Đại tổng quản ngài nghe ta nói, Đào Uyển nghi là đầu óc có vấn đề, nàng ấy ly gián tình cảm của chúng ta, thật không thể trách ta!
Đáng tiếc bất luận trên mặt nàng có điềm đạm đáng yêu thế nào, nội tâm biến động muôn màu muôn vẻ thế nào, Trương Hiển Năng đã âm thầm ghi sổ.
Liễu Âm không phải nha đầu ngoan, phải sửa.
Thời điểm Trương Đại tổng quản rốt cuộc được giải phóng, ra khỏi Thưởng Đào các, cả người bước chân đều lâng lâng.
Đời này của hắn đều sẽ không lại đắc tội Đào Uyển nghi, nữ nhân này tuyệt đối là độc dược độc nhất trên đời, hạc đỉnh hồng so với nàng còn đáng yêu hơn nhiều.
Thời điểm Vọng Lan tới giao ban, thấy vẻ mặt đưa đám của Liễu Âm, đến giao lưu ánh mắt cũng không, trực tiếp rời đi.
"Vọng Lan, ngươi mau thay cái chăn ướt này ra, nha đầu Liễu Âm kia cũng không biết làm sao vậy, ta kêu nàng ta cũng không động tĩnh." Tần Phiên Phiên nhìn thấy Vọng Lan, đầy mặt đều là thần sắc mừng rỡ.
Vọng Lan vừa đổi chăn vừa nói chuyện với nàng: "Chủ tử, nô tỳ phơi chăn gấm có thoải mái không?"
"Thoải mái, lần tới ngươi lại nhớ phơi."
"Vâng, chỉ cần ở thời điểm đến phiên nô tỳ làm việc, ngài không khóc như vậy là được." Vọng Lan đáp ứng thật sự vui sướng.
Tần Phiên Phiên hơi suy nghĩ, lập tức minh bạch ý tứ của nàng ta, liên tục gật đầu: "Được, ngươi giúp ta phơi chăn, ta sẽ khóc ở thời điểm Liễu Âm làm việc, hai ngươi phân công hợp tác, khá tốt."
Liễu Âm đã đi xa, không nghĩ tới nàng bị người ta liên thủ hãm hại.
Người ngốc có phúc của người ngốc, câu này không áp dụng trên người của Liễu Âm, rốt cuộc chủ tử các nàng là Đào Uyển nghi, đi theo vị chủ nhân này thì phải tùy thời tùy chỗ đề cao cảnh giác.
Không lâu sau Trương Đại tổng quản lại lộn trở lại, đương nhiên hắn cũng không thể lại lần nữa gặp Đào Uyển nghi, Vọng Lan ngậm ý cười mà đứng ở cửa đón hắn.
"Ta biết đại tổng quản nhất định sẽ quay lại." Nàng nhẹ giọng nói một câu.
Trương Hiển Năng là người tinh tường còn có cái gì không rõ, lập tức nói: "Vậy không cần ta nhiều lời, nói vậy hôm qua tiểu tử Trương Thành kia đã nói với ngươi. Thế cứ dựa theo lệ cũ mà làm đi."
Vọng Lan gật đầu: "Vậy đi, chỗ Uyển nghi ta nói một tiếng là được."
Trương Hiển Năng cũng gật đầu theo: "Vậy đêm nay Thưởng Đào các các ngươi lại không cần bữa tối."
Vọng Lan: Cười không nổi.
Trương Hiển Năng: Ta muốn đánh chó.
Đêm đó, hồ cá Thưởng Đào các lại khai trương, trên cầu chen đầy người há mồm chờ mồi câu.
Chỉ là một lát sau, Trương Đại tổng quản cũng gia nhập, mọi người rất khách khí mà mời hắn đến hàng đầu tiên, nhường gió Tây Bắc tốt nhất cho Đại tổng quản!
Nguyên nhân chính là vì chuyện đáng buồn buổi sáng nay, Liễu Âm nhìn thấy hắn tới, lập tức thò lại gần muốn giải thích rõ ràng.
"Đại tổng quản, hôm nay ta khuyên chủ tử uống trà ăn bánh, không phải muốn cho nàng nghỉ ngơi, mà là muốn gián đoạn cảm xúc của nàng, có lẽ nàng sẽ không còn tâm tư khóc nữa." Nàng thấp giọng nói, trên mặt còn mang theo tươi cười lấy lòng.
Nhưng Trương Hiển Năng cũng không phản ứng nàng, Liễu Âm là một cô nương bám riết không tha, vẫn cứ luôn đứng ở bên cạnh hắn lải nhải lầm bầm như vậy.
Rốt cuộc Đại tổng quản quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Ngươi ngừng nghỉ một lát đi, đừng quấy rầy ta uống gió."
Liễu Âm bĩu môi, vậy đi, uống uống uống, rót một bụng gió lạnh, suốt đêm không bị đói, nửa đêm đi nhà xí.
Hoàng thượng và Đào Uyển nghi náo loạn suốt ba ngày, cung nhân Long Càn cung và Thưởng Đào các cũng lo lắng đề phòng, đói bụng ba ngày.
Mỗi một ngày, đội ngũ của bọn họ đều càng lớn mạnh.
Toàn thể cung nhân Long Càn cung cảm thấy bọn họ đến ngày thứ tư cũng phải tiếp tục thế này, vậy mà Hoàng thượng một mình đi.
Nguyên nhân gây ra là Trương Hiển Năng uống nhiều quá gió lạnh, đêm đó liền tiêu chảy, kéo dài một đêm còn ở trên giường nằm, tất nhiên không thể hầu hạ quân vương.
Cũng may Trương Thành tuổi trẻ thân mình khoẻ mạnh, lên đảm đương chức trách của Đại thái giám.
Nhưng đã không có hạc giấy, lại không có Trương Hiển Năng, Hoàng thượng luôn cảm thấy không thích hợp.
Hắn liền theo tâm ý của chính mình, đi Thưởng Đào các.
Tiêu Nghiêu suy nghĩ muốn tìm lấy cái cớ, cũng không phải hắn cho Tần Phiên Phiên bậc thang đi xuống, mà là muốn hung hăng răn dạy nàng.
Trên đường đi, hắn còn ngàn vạn dặn dò Trương Thành: "Tới Thưởng Đào các, nếu trẫm lại bị Đào Uyển nghi ngắt lời, ngươi liền ho khan nhắc nhở trẫm. Trẫm vừa đi vào lập tức phải hung hăng mà răn dạy nàng, quở trách nàng, nếu nàng không cúi đầu nhận sai, trẫm phải động thủ đánh nàng. Nữ nhân này chính là thiếu dạy dỗ, đều mức sắp cưỡi trên đầu trẫm. Nghe rõ không?"
Lúc Tiêu Nghiêu nói lời này, trên mặt biểu tình nghiêm túc chưa từng có.
Trương Thành cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu đáp ứng nói: "Nô tài nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà dẫn đầu một đám người, vào Thưởng Đào các, kết quả chân trước bước vào nội điện, nhìn thấy Tần Phiên Phiên nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, sau đó liền bước nhanh vọt tới mép giường.
"Hoàng thượng, tần thiếp rất nhớ người." Hốc mắt Tần Phiên Phiên hồng hồng, nước mắt tràn đầy, lại không chảy ra.
Nhưng đúng là bộ dáng ấm ức lại ra vẻ kiên cường càng làm cho người ta đau lòng.
"Cuối cùng ngài cũng tới xem tần thiếp, ta còn tưởng rằng ngài không cần tần thiếp. Tần thiếp ở trên giường ăn cũng ăn không ngon, uống cũng uống không vô, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Tần thiếp đều cho rằng mình cứ như vậy chết đi, Hoàng thượng, tần thiếp sợ cuối cùng không thể thấy mặt ngài..."
Nàng nghẹn ngào khóc, hắn nhẹ nhàng dỗ dành.
"Sao có thể? Trẫm tới rồi." Hỏa khí của Tiêu Nghiêu toàn bộ tiêu tan, trên đường hắn nói cái gì, một câu cũng không nhớ rõ, tóm lại trước dỗ nàng xong nói, cũng không thể để nàng khóc như vậy.
Bởi vì Tiêu Nghiêu tới gần, thậm chí duỗi tay vuốt gáy nàng, Tần Phiên Phiên lập tức bắt được cơ hội, dang hai tay ôm lấy eo hắn, chôn ở trong ngực hắn khóc.
Từng tiếng đều là kể ra nhớ nhung đối với hắn, cùng với sợ hãi hắn vứt bỏ chính mình.
Vọng Lan và Liễu Âm cùng nhau lạnh nhạt đứng ở một bên, ha ha, ăn không ngon uống không vô, lại dưỡng ở trên giường, cùng Hoàng thượng kết hợp thành một đôi vợ chồng heo bốn trăm cân ha!
"Khụ khụ, khụ khụ khụ!" Trương Thành bị cảnh tượng hai người ôm nhau này làm cho kinh sợ, điều này hoàn toàn không giống với tưởng tượng trước đó của hắn.
Sau khi hắn phản ứng lại, lập tức bắt đầu điên cuồng ho khan.
Đáng tiếc Hoàng thượng đắm chìm trong nước mắt của mỹ nhân, căn bản không rảnh bận tâm đến thanh âm khác.
Cho đến khi tiếng ho khan của hắn đã che khuất mất tiếng khóc làm nũng của Tần Phiên Phiên, Đào Uyển nghi mới có chút không vui nói: "Hoàng thượng, có phải Trương công công có ý kiến với tần thiếp hay không, tại sao hắn vẫn luôn ho khan? "
Tiêu Nghiêu lập tức cảnh cáo mà nhìn về phía Trương Thành, trong ánh mắt tràn ngập trách cứ, tựa như muốn nói ngu xuẩn, ngươi quấy rầy tiểu khả ái của trẫm khóc.