[1] Diễn tinh: chỉ người giỏi diễn trò, kỹ thuật diễn tinh túy
Tần Phiên Phiên vừa đến thiên điện liền ngủ đến trời đất tối tăm. Đáng thương cho nàng hơn nửa đêm bị túm dậy, biểu diễn lên trời xuống đất cho Hoàng thượng. Toàn bộ xương cốt đều mỏi nhừ, hiện giờ không còn nguy cơ mất mạng, trái tim đều rơi trở lại lồng ngực, tất nhiên là một hồi mộng đẹp.
"Tần Thải nữ, ngài mau dậy đi, Cao Thái hậu bên kia phái người gọi ngài đến thỉnh an."
Tần Phiên Phiên bị cung nữ lay tỉnh, nghe nói phải thỉnh an không khỏi sửng sốt một chút: "Hoàng thượng ban thưởng xuống rồi à?"
"Hoàng thượng còn chưa hạ triều, chỉ là hôm nay Trương Tổng quản đã phân phó người đi thượng phục cục định chế xiêm y cho ngài, đây là trước tiên chuẩn bị một chút."
Tiểu cung nữ nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, trên thực tế là bán cho nàng cái nhân tình, báo cho nàng Cao Thái hậu có thể biết được phong vị của nàng, hẳn là bên Thượng phục cục tiết lộ tin tức.
Tần Phiên Phiên nhếch môi cười cười: "Tin mừng lớn như vậy, chờ đến thời điểm ban thưởng, đừng quên đến chỗ ta lấy tiền thưởng."
Trên mặt tiểu cung nữ lập tức xuất hiện mảnh đỏ ửng, hiển nhiên vị Tần Thải nữ trước mắt này cực kỳ thông minh, thấy được ý muốn của người khác.
"Tạ Thải nữ ban thưởng."
Động tác của Thượng phục cục rất nhanh, đã chuẩn bị xong trang phục và trang sức bát phẩm Thải nữ có thể mang, lấy màu lục và màu lam làm chủ đạo, thế nhưng đến một chút màu sắc tươi sáng đều không có, hơn nữa kiểu dáng cũng thường thường theo quy củ, không có chút xuất sắc nào.
Tiểu cung nữ thấy nàng nhìn chằm chằm xiêm y một lát, vô cùng có ánh mắt nói: "Quy củ trong cung chính là như vậy, phân vị càng cao xiêm y trang sức càng hoa lệ. Ngài nhịn một chút, chờ đến phân vị chính lục phẩm Quý nhân, màu sắc gì cũng đầy đủ hết."
Tần Phiên Phiên gật đầu, chính là nói phân vị thấp không có nhân quyền, theo nàng biết phân vị này của nàng phải tự xưng nô thiếp với phi tần địa vị cao, nữ nhân của Hoàng thượng thì như thế nào chứ, chẳng qua cũng chỉ là kẻ nô tài.
Hậu cung có hai vị Thái hậu, một vị là Hoàng hậu của Tiên hoàng, hiện giờ là Hoàng Thái hậu. Còn một vị là mẫu thân thân sinh của Hoàng thượng, từ Quý phi thăng cấp thành Thái hậu, bởi vì nhà mẹ đẻ họ Cao, vì thế được xưng là Cao Thái hậu.
Hai vị Thái hậu quan hệ cực kém, thường xuyên đấu đá. Hoàng Thái hậu vào ở Vĩnh Thọ cung, Cao Thái hậu liền chọn Duyên Thọ cung, ý tứ chính là muốn chết sau Hoàng Thái hậu vài năm.
Lần này mời Tần Phiên Phiên qua đó là Cao Thái hậu, nàng nghe danh vị Cao Thái hậu này đã lâu, lúc trước thời điểm Nhị tỷ gả cho Nhị tỷ phu trước, mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều mắng bà ta.
Tần Phiên Phiên đi vào Duyên Thọ cung, cung kính hành lễ, bộ dáng cụp mi rũ mắt thực sự ngoan ngoãn.
"Ngươi chính là muội muội của Cảnh Vương phi, ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn một cái." Cao Thái hậu ngồi ở ghế phượng, thịnh khí lăng nhân[2] mà nói một câu.
[2] thịnh khí lăng nhân (盛气凌人): khí thế ngang ngược kiêu ngạo bức người.
Tần Phiên Phiên vừa nghe khẩu khí này của bà ta liền biết không phải lời hay, nhờ phúc của Nhị tỷ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của các nàng như nước với lửa. Cao Thái hậu từng nói chờ khi nhi tử của bà đăng cơ, bà sẽ tự mình giết chết ả tức phụ kia.
Nàng e lệ ngượng ngùng ngẩng đầu, vẫn buông mí mắt như cũ.
"A, quả nhiên bộ dáng làm người ta chán ghét giống như nàng ta, vừa thấy chính là bộ dáng bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa." Cao Thái hậu không chút khách khí mà ngắt lời.
"Lời này của cô mẫu không giả, ta cũng nhìn bộ dáng Tần Thải nữ và Cảnh Vương phi giống nhau, chớ lại cô phụ yêu thương của Hoàng thượng mới phải."
Ngồi ngay bên dưới chính là thứ nữ Cao gia Cao Tinh, nàng ta cũng coi như là một cảnh tượng kỳ quan ở trong cung, rõ ràng không phải phi tần của Hoàng thượng, nhưng mỗi ngày đều ăn vạ ở hậu cung. Cao gia cảm thấy mất mặt, rất nhiều lần kéo nàng ta trở về, nàng ta sống chết bám lấy Cao Thái hậu, thế nhưng cuối cùng được lưu lại.
"Tinh Tinh a, nàng ta không bằng ngươi, ngươi có thể yên tâm. Chờ Nghiêu nhi lại đến, ta nhất định bắt hắn thu ngươi, ngươi chớ có đau buồn." Cao Thái hậu lập tức quay đầu trấn an Cao Tinh.
Khóe miệng Tần Phiên Phiên co rút, thật không phải người một nhà không vào cùng một cửa, người có tính cách như Cao Tinh thật đúng là hợp khẩu vị Cao Thái hậu.
"Thái hậu, ngài thật sự là Cao Thái hậu sao?" Tần Phiên Phiên bỗng nhiên đánh bạo ngẩng đầu, ngữ âm giương cao mà nói một câu.
Cao Thái hậu nhíu mày, bất mãn nói: "Lớn mật, mắt ngươi bị mù sao? Ai gia ngồi ở ghế phượng không phải Thái Hậu, còn có thể là ai!"
Tần Phiên Phiên vỗ ngực, vẻ mặt vui mừng nói: "Ai da, dọa hỏng nô thiếp. Vừa rồi nô thiếp bị tư thái như người trời của Thái hậu hấp dẫn đến ngây dại, còn tưởng rằng là vị thượng tiên trên trời nào hạ phàm, tới phổ độ chúng sinh chứ. Nô thiếp tức khắc tự biết xấu hổ, cũng không dám nói chuyện! Còn xin Thái hậu tha thứ cho cái miệng vụng về của nô thiếp, nói không nên lời vẻ đẹp của ngài."
Nàng đắn đo nói, cười duyên động lòng người, thanh âm này giống như xướng hí khúc, thanh thúy êm tai.
Biểu tình tức giận của Cao Thái hậu lập tức đông cứng ở trên mặt, bà đã chuẩn bị cho người tiến vào kéo tiểu tiện nhân này xuống phạt hai mươi trượng, không nghĩ tới nàng khen như vậy, tức khắc toàn thân thoải mái, thần thanh khí sảng.
Ngữ khí của bà lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ: "Tiểu nha đầu tuổi không lớn, nhưng thật ra ánh mắt khá tốt đó."
Giọng nói của nàng chợt ngừng lại, tựa như phản ứng lại chính mình đây nói sai rồi, che miệng bồi tội: "Tư sắc tiên nhân của Thái hậu ngài quá mức mãnh liệt, nô thiếp luôn không thể sánh kịp. Thời điểm nô thiếp ở nhà đã nghe thấy tiên danh của Cao Thái hậu ngài, luôn muốn chiêm ngưỡng phong tư của ngài. Hiện giờ nhìn thấy quả nhiên so với miêu tả của mẫu thân nô thiếp, còn muốn hơn ba phần. Trái tim này của nô thiếp gào thét, vẫn luôn đập thấp thỏm bất an, vừa nhớ tới là nói chuyện với ngài liền vừa sợ hãi vừa vui sướng, thật sự mâu thuẫn!"
Lời nói này của Tần Phiên Phiên quả thực có khí phách, tuy rằng trong điện không ít phi tần tới thỉnh an đang ngồi, hiện giờ lại đều bị nàng khiến cho sợ hãi, không khí an tĩnh thật sự.
Vị Ngũ cô nương Tần gia này thật con mẹ nó không biết xấu hổ!
Cao Tinh càng là bộc lộ ra vẻ xem thường, nàng ta vào cung nhiều ngày như vậy, luận vô sỉ nàng ta xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được đối thủ.
"Mẫu thân ngươi là Tần phu nhân, Tần phu nhân tính tình rất cao ngạo, ngươi nói thật, bà ta nói về ai gia như thế nào?" Cao Thái hậu rõ ràng sinh ra vài phần hứng thú.
Ý cười trên mặt Tần Phiên Phiên càng sâu, cả người đều lộ ra một biểu hiện mong chờ nồng đậm.
"Bà nói với nô thiếp đã từng may mắn tiến cung gặp qua ngài vài lần, cảm thấy ngài đẹp giống như nguyệt thần nương nương. Đáng tiếc sau Cảnh Vương phi lại làm sai chuyện, trong lòng mẫu thân sinh áy náy, cũng không dám lại tới bên người ngài, thẹn trong lòng." Tần Phiên Phiên vừa nói vừa đỏ hốc mắt.
"Đáng thương mẫu thân giáo dưỡng Nhị tỷ mười mấy năm, nàng ấy làm ra loại chuyện này, trái tim mẫu thân thật sự nôn nóng, đến mức tránh ở trong nhà không dám ra cửa, hơn nữa bệnh nặng một hồi. Sau đó Hoàng thượng săn sóc nữ nhi Tần gia, cho nô thiếp tiến cung hầu hạ, mẫu thân hô to Thái hậu và Hoàng thượng cao thượng, đại ân đại đức không có gì báo đáp, chỉ có để nô thiếp tận tâm hầu hạ mới có thể xóa bỏ tội lỗi của Tần gia..."
Tần Phiên Phiên nói đến chỗ xúc động lại nhỏ giọng nức nở lên.
Trong điện toàn bộ im lặng đến kim rơi cũng có thể nghe, hô hấp của những phi tần khác đều ngừng lại rồi, chỉ xem một người nàng ở đó rơi lệ.
"Đứa bé ngoan, mau ban ghế ngồi. Các ngươi đều là người chết à, không thấy Tần Thải nữ đã đứng không nổi sao?"
Trong điện chỉ có Cao Thái hậu sinh ra đồng cảm với nàng, lại là mặt lộ vẻ không đành lòng, thật sự đau lòng.
Mấy cung nữ bị Cao Thái hậu cao giọng quát mắng cũng lập tức tiến lên, đỡ Tần Phiên Phiên ngồi xuống. Trong đáy lòng đều có ý kiến, rõ ràng là lúc trước Cao Thái hậu dặn dò các nàng dùng chút thủ đoạn nhỏ vị Tần Thải nữ này.
Không nghĩ tới còn chưa kịp làm gì, nhưng thật ra Thái hậu lại bị người dỗ trước rồi.
Sau khi ngồi xuống, Tần Phiên Phiên lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trước khi nàng tiến cung đã biết vị Cao Thái hậu này tuyệt đối là một người ngang ngược, bởi vì chính như Nhị tỷ quát mắng, Cao Thái hậu là nữ nhân điên.
Ngang ngược vô lý, thành kiến bênh vực người mình, ánh mắt thiển cận.
Ba cái từ này chính là đặc biệt dành cho Cao Thái hậu, hiện tại bà ta đã là Thái hậu, lại cố tình muốn ganh đua cao thấp với phi tần của chính con trai mình, dù tuổi già sắc suy bà ta cũng muốn làm người đẹp nhất.
Suy từ điểm này đủ để nhìn ra Cao Thái hậu không thể nói lý nhường nào.
Trong điện này, ngay cả Cao Tinh đều ăn mặc quy củ, chưa từng có bất luận cái trang sức gì có thể diễm lệ áp hoa thơm cỏ lạ.
"Cô mẫu, ngài chớ có bị nàng ta lừa, nữ nhân Tần gia đều luôn luôn xảo ngôn lệnh sắc[3]. Nhị cô nương Tần gia chính là dựa vào cái miệng cùng khuôn mặt kia của nàng ta, biến thành Cảnh Vương phi."
[3] xảo ngôn lệnh sắc (巧言令色): ngoài mặt tốt lành nhưng nói lời giả dối.
Cao Tinh nhìn bộ dáng vui mừng phấn chấn kia của Cao Thái hậu, tức khắc trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Tần Phiên Phiên này rất có thể sẽ phân sủng của nàng, cân nhắc tính tình của Cao Thái hậu đến mười phần mười, vừa thấy mặt liền tâng bốc Cao Thái hậu tận mây xanh, chính là khen tới tận tâm khảm của Cao Thái hậu rồi.
Đối với khiêu khích của Cao Tinh, mày Tần Phiên Phiên nhăn lại.
Dỗ được Cao Thái hậu rồi, nàng đang chuẩn bị làm phông nền, không nghĩ tới có người không cho nàng yên ổn, tất nhiên nàng cũng sẽ không để người kia được dễ chịu.
"Hử, vị này chính là nha hoàn bên người Thái hậu sao?" Tần Phiên Phiên tựa như mới thấy Cao Tinh, thoáng nhìn về phía nàng ta, thần sắc trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Đáy lòng Cao Tinh trào ra vô số bực bội, chẳng qua chỉ là một chính bát phẩmThải nữ cũng dám nói chuyện với nàng ta như vậy!
"Ta là nữ nhi Cao gia, là chất nữ của Thái hậu, biểu muội của đương kim Hoàng thượng. Ngươi thật là to gan lớn mật, cũng dám đặt điều cô nương Cao gia như thế!" Cao Tinh đột nhiên vỗ mặt bàn, sắc mặt đột biến, tức giận đến dậm chân.
Tần Phiên Phiên lập tức bày ra biểu tình hoảng sợ đầy mặt, nhẹ giọng tạ lỗi nói: "Xin lỗi, nô thiếp nhìn Thái hậu lại nhìn vị cô nương Cao gia này liền có chút nhìn lầm. Thái hậu, còn xin ngài tha thứ cho nô thiếp, nô thiếp tuyệt đối không có ý gì với Cao gia, chỉ là khí chất của ngài quá mức xuất chúng, làm vị cô nương này so không bằng. Thời điểm nô thiếp ở nhà, mẫu thân thường xuyên răn dạy nô thiếp miệng lưỡi vụng về, nói cái lời gì cũng đều đắc tội với người. Ngài xem, lần đầu tới thỉnh an ngài đã đắc tội chất nữ của ngài, nhưng ngài hãy giúp nô thiếp dỗ dành vị tỷ tỷ này. Nàng ấy không phải nha hoàn của ngài, chỉ là bộ dáng giống mà thôi ——"
Sau khi nàng nói xong, lại lập tức phất tay, mặt xấu hổ đến đỏ bừng: "Không đúng không đúng, nàng ấy cũng không giống nha hoàn của ngài, chỉ là khí chất và phong tư này kém hơn rất nhiều, nhìn rất không giống chất nữ của ngài. Cũng không phải, nô thiếp nói nhiều sai nhiều, vẫn là câm miệng đi."
Cao Tinh nói nàng là xảo ngôn lệnh sắc, nàng liền biểu hiện miệng lưỡi vụng về này cho Cao Tinh nhìn một chút.
Ngươi dám đắc tội ta, ta liền mắng ngươi, hung hăng mà mắng ngươi!
Màn diễn xướng này của Tần Phiên Phiên phải nói là thật đẹp mắt!
Hoàn toàn là tiểu cô nương e thẹn miệng lưỡi vụng về, bởi vì ngưỡng mộ Thái hậu mà bị che mờ hai mắt, nhìn ai cũng đều giống tiện tì.
Ví dụ như vị thứ nữ Cao gia Cao Tinh này, đó là đại nha hoàn hạng nhất bên người Cao Thái hậu.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên Phiên: Hoàng Thượng, ngài muốn xem diễn sao?