Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 40: Tần thiếp thua



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bình Lương viện



Beta: Rine Hiền phi

Tiêu Nghiêu nhìn dáng vẻ nàng dẩu miệng, hơi do dự một lát, cuối cùng cúi đầu hôn nàng một cái.

Khi hai người môi chạm vào môi, một tiếng "Chụt" vang lên, sau đó, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, không đúng, vừa rồi lúc nàng bị bóp mặt, nhất định vô cùng xấu xí, thế mà hắn lại có thể hôn được!

Quả nhiên mắt chó không cảm thụ được thẩm mỹ của con người! Nàng còn mong chờ chuyện xa vời gì chứ!

Sau khi Tiêu Nghiêu hôn xong, cũng có chút hậu tri hậu giác [1], nàng muốn hôn hắn liền hôn? Hắn là nam nhân tôn quý nhất trên đời này, làm sao lại trở nên nghe lời như thế, lại còn có thể trông như được huấn luyện nghiêm chỉnh, thật không thích hợp!

[1] Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Trương Đại Tổng quản đứng ở một bên, xem động tác vô cùng tự nhiên của hai người bọn họ, dường như là đã khắc vào trong xương tủy từ lâu.

Đào Uyển nghi thật là biết cách huấn luyện, xem cách nàng huấn luyện Cẩu Hoàng đế đi, nàng vừa dẩu môi hắn liền đặt môi mình lên. Trông thật giống lúc đùa với cún, cầm xương đi qua, con cún liền vẫy đuôi.

Tần Phiên Phiên nhịn không được cười rộ lên, nhưng mà mặt nàng còn bị bóp, cười lên có hơi xấu.

Hoàng thượng buông tay ra, nắn vuốt ngón tay, giống như trên đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm non mềm của đôi má nàng.

"Tần thiếp không phải cố ý muốn nói, nhưng mà tần thiếp vừa rời khỏi ngài trong lòng liền bắt đầu nhớ thương ngài. Cho nên lúc ấy thái y hỏi ta cái gì đó, căn bản ta không nghe rõ, chờ đến khi phản ứng lại, thì đã trả lời rồi, đành phải theo chuyện mà nói tiếp. Huống hồ thời điểm ngài chiêu hạnh tần thiếp, mỗi ngày cần cần cù cù, cũng không có ảnh hưởng triều chính, ở đâu ra mà có họa quốc yêu phi? Này chỉ là sở thích nhỏ của Hoàng thượng cùng tần thiếp, làm sao các triều thần có thể hiểu những chuyện đó? Nếu như thật sự có ngôn quan viết một quyển để tố tần thiếp, nhất định là hắn ta ghen ghét tần thiếp có thể đêm đêm bầu bạn Hoàng Thượng, mà hắn lại không được."

Tần Phiên Phiên vừa nói vừa thuận tay khoác lên cánh tay Tiêu Nghiêu, này dường như là hành động theo bản năng.

Cùng với sự giao lưu thân thể hai người ngày một tăng, thời điểm ở bên nhau, nếu không có lời gì để nói thì phương thức hóa giải xấu hổ, thậm chí là lấy lòng Hoàng thượng nhanh nhất chính là tiến hành tiếp xúc thân thể với hắn.

Cũng không nhất định là tạo không khí ái muội hoặc là tán tỉnh, chỉ cần cứ dựa vào nhau như thế dường như ngăn cách giữa hai người liền lập tức biến mất, còn cảm giác thật an tâm.

Hoàng thượng còn chưa tỏ thái độ gì, Trương Đại Tổng quản đã không nghe nổi nữa.

Đào Uyển nghi có thể nói ra lời này, đó là do nàng chưa thấy được trước điện các triều thần trông như thế nào.

Càng trải sự đời nhiều, tuổi cũng càng lớn, đều là lão nhân mặt râu ria xồm xàm, đã bước nửa chân vào quan tài. Những người này ngày thường bầu bạn bên cạnh của Hoàng thượng, giờ còn muốn bầu bạn buổi tối, đoán chừng là chê Hoàng thượng mệnh quá dài.

Vừa mở mắt thấy mấy lão đầu ở bên cạnh, nũng nịu mà kêu hắn Hoàng thượng, Nhị Cẩu tử có thể nhịn, nhưng hắn không thể nhịn.

"Muốn bị đánh có phải không? Lại nói hươu nói vượn, ngươi nói lời này ra bên ngoài, không chừng những ngôn quan đó có thể xúc động mà lấy cái chết chứng minh trong sạch, còn nói trẫm bị yêu nữ mê hoặc."

Tiêu Nghiêu cũng không có nghĩ đến hình ảnh mà Trương Đại Tổng quản đang nghĩ tới, hắn là nam nhân thẳng, không có Long Dương chi hảo [2], cho nên không nhận thấy được bẫy bên trong lời nói của Đào Uyển nghi.

Hắn làm bộ muốn véo mặt nàng, Tần Phiên Phiên lúc này lại ngoan ngoãn, thấy tay hắn sắp đến gần, nàng không lùi mà lại tiến tới, trực tiếp chu miệng lên muốn hôn hắn.

Tay Tiêu Nghiêu dừng một chút, tựa hồ hơi do dự.

"Hôn một cái tần thiếp sẽ không nói bậy."

Chính ngay lúc Hoàng thượng do dự, cho Tần Phiên Phiên cơ hội kéo dài hơi tàn, nàng lập tức nắm bắt được cơ hội nói chuyện dụ dỗ hắn.

Tiêu Nghiêu nhìn nàng chu đôi môi đỏ lên, mọng nước giống anh đào hắn mà thích ăn, hắn lại cúi đầu hôn nàng một cái.

"Đây là chính ngươi nói, hôn một cái sẽ không nói bậy, vậy lần tới nếu lại nói bậy thì thế nào?" Hắn thấp giọng hỏi nàng.

Tần Phiên Phiên nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ vô tội nói: "Vậy thì ngài lại hôn tần thiếp một cái nữa được không?"

Tiêu Nghiêu bị sự vô sỉ của nàng đánh bại, nỗ lực duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cuối cùng lại không chống đỡ được, cong môi cười.

"Ngươi đó, muốn trẫm nói ngươi thế nào mới tốt đây? Ở trong cung đá cầu có thú vị không? Trật eo nằm ở trên giường có thoải mái không?" Tiêu Nghiêu vừa lắc đầu vừa thở dài, nhìn nàng ngồi nghiêng ngả ở đây, thời điểm vừa rồi chu miệng muốn hôn cũng không dám có động tác gì lớn mật, dáng vẻ tội nghiệp.

Hắn thật đúng là có sức chịu đựng mà.

Trương Đại Tổng quản mắt nhìn tiểu yêu tinh cứ như vậy mà lừa được Hoàng thượng, lúc trước Hoàng thượng còn tức giận, mắng rất nhiều lần, nói cái gì mà nhất định phải trừng trị thật tốt vị họa quốc yêu phi này, cả ngày nói hươu nói vượn, đối với hắn đó là một loại bôi đen.

Đào Uyển nghi đá cầu tự làm trật eo mình, kết quả lại nói với thái y là Hoàng thượng hoan hảo nhiều nên mới bị trật.

Chuyện này bản thân nghe liền rợn cả người, nếu phi tần khác bị trật như thế cũng sẽ giấu, sợ trên đầu bị chụp một cái mũ yêu phi. Thế nhưng nàng ngược lại, người ta còn chưa nhớ tới việc bố trí hãm hại, nàng đã ôm việc vào người.

Cẩu Hoàng đế lửa giận tận trời tới chỗ của Đào Uyển Nghi, mới vừa bắt đầu đã bị hai cái hôn dỗ dành tốt.

Vậy tức tối dọc đường đi, đến nơi trong cơn giận dữ là cái quái gì?

Cơn giận của Thiên tử? Chó má, không phải! Tiểu yêu tinh hôn một cái liền nguôi giận, còn vui rạo rực mà nhìn người ta cười.

Lúc trước, tốt xấu gì cẩu Hoàng đế cũng là chủng loại bình tĩnh thông minh, hiện giờ trực tiếp chuyển thành Husky [3] ngáo ngơ.

[3] Husky: là giống chó cỡ trung, có nguồn gốc cổ đại ở vùng đông bắc Sibir, Nga.



Hôn cũng hôn rồi, nói cũng nói rồi, Tiêu Nghiêu cảm thấy nên đứng dậy rời đi.

Rốt cuộc thời gian của vị cửu ngũ này vẫn rất chặt chẽ, trừ bỏ thời gian phê duyệt tấu chương ra, trên cơ bản thời gian gặp gỡ nữ nhân để nói chuyện yêu đương là rất ít rất ít, hầu hết thời gian đều dùng để bắn pháo [4].

[4] Bắn pháo: là làm chuyện đó đó mấy thím ạ =))))

Hiện giờ Đào Uyển nghi đang bị trật eo, có pháo cũng không bắn nổi, hắn ho nhẹ một tiếng muốn đi.

Hắn ngoác miệng ra, Tần Phiên Phiên liền biết hắn muốn thả cái rắm gì ra ngoài, nàng đương nhiên sẽ không để hắn đi dễ dàng.

Buồn cười, khó khăn lắm Hoàng thượng mới tự đưa tới cửa một lần, nàng có thể thả hắn đi sao?

Nếu hắn đi mất, không phải tên tuổi thịnh sủng của mình bị ném đi sao? Giả sử Nhị Cẩu tử đang ở trên đường trở về lại đụng vào tiểu yêu tinh nào, cảm thấy nhìn thuận mắt, liền bắn pháo ngay tại chỗ, mặt mũi nàng biết giấu vào đâu!

"Hoàng thượng, tần thiếp chỉ người xếp giấy được không?" Nàng lôi kéo tay hắn, không cho hắn đi, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu.

Tiêu Nghiêu do dự một chút, dù sao hắn trở về cũng không lập tức xem tấu chương, ở lại chơi với nàng một lát cũng không phải không thể.

"Hạc giấy, trẫm đã biết xếp." Hắn nhẹ giọng nói một câu.

"Xếp cái khác nha, tần thiếp khéo tay, cái gì cũng biết xếp." Tần Phiên Phiên đã tính trước, nói.

Tiêu Nghiêu nhìn nàng chớp đôi mắt to, dáng vẻ nghiêm túc, hắn liền tin nàng.

Sự thật chứng minh, thời điểm Đào Uyển nghi nói chuyện, càng nghiêm túc càng giả dối, bởi vì nàng phải lừa chính mình trước mới có thể lừa người khác được.

Ngoại trừ hạc giấy, cái rắm gì nàng cũng không biết xếp.

"Ái tần, đến cuối cùng ngươi muốn xếp cái gì? Tờ giấy này đã bị ngươi làm nhàu nát cũng không thay đổi ra hình dạng gì. Còn hai bước gấp mới vừa rồi vẫn luôn lặp lại, xếp xong lại mở ra để xếp lại tiếp."

Qua một lát, Tiêu Nghiêu liền mất sạch kiên nhẫn.

Tần Phiên Phiên không gấp được thứ đồ chơi nào khác lại còn giả vờ phô trương thanh thế, tờ giấy ở trong tay đổi tới đổi lui cũng không xác định được, mười ngón tay của nàng nhích tới nhích lui, còn làm bộ động tác rất mau, đều hóa thành tàn ảnh.

Tần Phiên Phiên cau mày, thời điểm nàng chà đạp tờ giấy này còn phải phân tâm suy nghĩ hai chuyện.

Nàng suy nghĩ rằng mình xếp ra không giống hình dáng của đồ vật nào, muốn bịa ra một lý do lừa hắn, nhưng đến cuối cùng nàng cũng không thể nghĩ ra được.

Cuối cùng nàng dùng sức vò tờ giấy kia, nặn thành một quả cầu nhỏ chắc chắn, sau đó nhét vào trong lòng bàn tay hắn.

"Đây là trứng rồng tần thiếp cho ngài."

"Đây là đưa tâm của ngươi cho trẫm sao?"

Hai người cùng nhau mở miệng nói, chẳng qua đáp án lại hoàn toàn bất đồng.

Nội điện lâm vào yên tĩnh như chết, Liễu Âm sợ tới mức thân thể run lên.

Hai người này nhất định là đang trao đổi linh hồn.

Lý do Hoàng thượng nói ra thật buồn nôn, đây hoàn toàn là phong cách chán ngấy đến tận trời của Đào Uyển nghi, nhưng lúc này lại do ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng nói ra.

Mà Đào Uyển nghi lại... rẽ vào một con đường không đáng tin cậy.

"Tần thiếp chịu thua." Trong lòng Tần Phiên Phiên hậm hực.

Thế mà nàng lại thua! Hơn nữa còn là thua thảm bại, trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày so về khả năng khiến người ta ghét bỏ, thế nhưng nàng lại bại trong tay Hoàng thượng.

Người nam nhân trước mắt này không hổ là do Cao Thái hậu sinh ra, trò giỏi hơn thầy. Lúc trước dục vọng trong cơ thể hắn luôn bị phong ấn lại, nhưng do Tần Phiên Phiên chuyên diễn tuồng đến bên cạnh hắn, toàn bộ mọi thứ từ thể xác đến tâm hồn hắn đều được mở mang, làm cho Hoàng thượng thăng lên một cấp độ mới.

Tiêu Nghiêu lập tức cảm thấy viên giấy trong lòng bàn tay vô cùng phỏng tay. Hắn không hề nghĩ ngợi gì, lập tức ném đi giống như ném củ khoai lang phỏng tay đi, đem thứ đồ chơi này vứt ra ngoài.

"Ôi, trứng của người, tâm của tần thiếp!"

Vẻ mặt Tần Phiên Phiên đau lòng nhìn thứ kia rơi xuống đất, mặt cau lại, giống như đang chịu "đau" như quả trứng.

Nếu không phải hiện giờ eo nàng không tốt, nàng nhất định sẽ lập tức rời giường đuổi theo nó.

"Mau nhặt lên, nhặt lên! Hoàng thượng, người đối với trứng của người và tâm của tần thiếp lại tàn nhẫn như thế sao?" Nàng gấp đến độ vung tay, nôn nóng mà sai Liễu Âm đi nhặt.

Liễu Âm do dự, nàng không dám đâu.

Hoàng thượng ném đồ, lão nhân gia hắn không mở miệng nàng nào dám nhặt lên.

"Đừng bỏ từ "Rồng" đi, khó nghe." Tiêu Nghiêu nghiến răng nghiến lợi sửa lại.

"Được được, trứng rồng trứng rồng. Nhưng vì người quăng nó đi, nên chỉ còn lại từ "Trứng" mà thôi." Tần Phiên Phiên theo tâm ý hắn nói.

"Nhặt cái gì mà nhặt, không cho phép nhặt. Viên giấy này mới rã ra, ngươi tưởng trẫm ngốc à?" Tiêu Nghiêu nhìn Liễu Âm do do dự dự, dường như muốn cắn răng nhặt lên, lập tức hung tợn nhìn nàng ta nói một câu.

Liễu Âm ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, cúi thấp đầu, tự thu nhỏ mình lại như hạt bụi, mong Hoàng thượng bỏ qua cho mình.

Kỳ thật nàng ta mới là người chịu thiệt thòi nhất, viên giấy này vừa mới rã ra, mắt người đều có thể nhìn ra được. Nhưng mà không biết là ai kiên quyết nói nó là tâm của Đào Uyển nghi, tốc độ biến sắc mặt cũng thật là nhanh.

"Tần thiếp đã nhận thua, là tần thiếp không suy nghĩ tốt, kia đúng là tâm của tần thiếp." Tần Phiên Phiên gấp gáp kêu lên.

Kỳ thật cũng không phải nàng thật sự gấp gáp, viên giấy vừa rã, ai nhặt thì người đó ngu.

Nhưng nàng không thể biểu hiện rằng mình thật sự bình tĩnh. Một khi bình tĩnh lại, cảm xúc của cẩu Hoàng đế ở đối diện cũng sẽ bình tĩnh lại, sau đó sẽ truy cứu việc ngoại trừ hạc giấy, cái rắm gì nàng cũng không thể gấp được nhưng lại muốn gạt hắn, nhắc đến tội khi quân.

Nàng không nghĩ sẽ đối mặt với nó, cùng hắn nói về trứng vẫn tốt hơn.

Nếu Trương Hiển Năng nghe được ý tưởng trong nội tâm nàng nhất định phải cho nàng một tràng vỗ tay điên cuồng, ngụy biện của Đào Uyển nghi quả thực quá thông thái, quá chính xác.

Lực chú ý của Cẩu tử là có hạn, ngươi muốn thay đổi một phương diện nào đó, phải đem phương diện khác tới dụ hoặc hắn.

"A." Tiêu Nghiêu cho nàng một nụ cười lạnh, hiển nhiên là rất khó lừa được.

Nhưng Tần Phiên Phiên là ai chứ, là tiểu yêu tinh hay làm trò để kích thích tính tình bên trong của Hoàng thượng, căn bản là sẽ không nhận thua.

Vì thế nàng đưa cổ lên trước, đôi tay bưng lấy mặt của hắn, nhắm ngay miệng hắn "Chụt", gặm một cái.

"Ngài xem tần thiếp lại nói sai rồi. Mới vừa rồi ngài nói qua với tần thiếp, nếu còn nói bậy thì ngài liền hôn ta một cái, như vậy tần thiếp liền không hề nói sai nữa. Viên giấy trên mặt đất kia chính là tâm của tần thiếp đối với ngài, ngài lại đem nó vứt trên mặt đất, nó sẽ vỡ thành mảnh vụn, tần thiếp sẽ rất rất thương tâm. Hoàng thượng, có phải ngài ghét bỏ tần thiếp hay không?"

Nàng vừa nói vừa chớp chớp mắt, trong giây lát nước mắt liền đong đầy hốc mắt, đôi mắt thu thủy cũng trở thành hồng như mắt thỏ.

Xung quanh xem bản lĩnh nói diễn là diễn của nàng đều vỗ tay ở trong lòng cho nàng.

Chỉ bằng bản lĩnh muốn khóc liền khóc này, Đào Uyển nghi có thể xưng bá hậu cung hai mươi năm, phi tần khác theo không kịp.

Một câu nói của Tần Phiên Phiên, trên mặt thay đổi ba biểu cảm, đầu tiên là thời điểm hôn hắn thì tình thâm ý thiết, nói đến viên giấy kia là trong lòng chăm chú cùng nghiêm túc. Cuối cùng lúc nhắc tới Hoàng thượng ghét bỏ nàng, mặt đầy kinh sợ cùng bất an, thật tội nghiệp.

Tiêu Nghiêu mặt lạnh nhìn nàng, cuối cùng giơ tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, quay đầu nhìn Liễu Âm đang sững sờ nói: "Sững người làm cái gì, nhặt lên! Chủ tử nhà ngươi nói cũng không nghe, có phải không sai khiến được ngươi nữa hay không? Từ Long Càn cung đi ra, các cô cô đã dạy ngươi thế nào? Thật làm trẫm mất mặt!"

Liễu Âm sợ tới mức run lập cập, nhanh chóng nhặt viên giấy lên, đưa hai tay tới.

Động tác của nàng ta cực kỳ cẩn thận, phải biết rằng thứ nàng ta nâng trong lòng bàn tay này không phải là viên giấy bình thường, đây là trứng của Hoàng thượng và tâm của chủ tử.

Chờ Hoàng thượng lấy đi viên giấy, Liễu Âm lập tức chui về trong góc phòng, nàng lại xông về trước nữa thì nàng chính là heo!

Nàng mới là người chịu thiệt thòi nhất đúng không?

Hai người bệnh tâm thần này, thời điểm nói chuyện yêu đương cứ phát bệnh, ai ở phía trước hầu hạ chính là người chịu tội thay.

Ngược lại khi hai vị chủ tử mất hứng, dù sao cũng phải tìm người chịu tội, đối phương không chịu vậy nô tài phải gánh trách nhiệm.

Trương Hiển Năng nhìn thấy tất cả liền có chút cảm thông với Liễu Âm, yên lặng thở dài, Đại Tổng quản như hắn phải gánh chuyện rất nhiều lần, lúc đó hắn đã nói cái gì? Cái gì cũng nói không nên lời mà, Cẩu Hoàng đế muốn ngươi chịu ai dám không chịu.

Tiêu Nghiêu nắm viên giấy trong lòng bàn tay. Nàng lại lôi kéo tay Hoàng thượng, hai người dính với nhau mà nói mấy câu buồn nôn. Một lúc sau, Tần Phiên Phiên mới thả cho hắn rời đi.

Lúc này trời bên ngoài đã tối rồi, nếu có tiểu yêu tinh nào xuất hiện, cũng không thấy rõ mặt, hầu như là bị nhầm thành nữ quỷ cần xử lý.

Thời điểm Hoàng thượng rời đi còn dặn dò vài câu, bảo nàng bồi dưỡng thân thể thật tốt, không được lộn xôn, không được lăn lộn lung tung, tránh cho vết thương ở eo càng nghiêm trọng.

Tần Phiên Phiên đồng ý tất cả. Sau khi hai người lưu luyến chia tay, nhìn bóng dáng vĩ đại to lớn của Hoàng thượng nàng vô cùng vui vẻ, giống y con heo hai trăm cân, Đào Uyển nghi thở phào nhẹ nhõm.

Cẩu tử thật là dễ dụ mà!

Tiêu Nghiêu trong tay nắm chặt viên giấy đi ra, một đường luôn ngẩng đầu mà bước, dáng đi tỏ vẻ oai hùng, rõ ràng là bị Đào Uyển nghi dỗ cho vui vẻ.

Nhưng mà đi đường được một nửa rồi bị gió lạnh thổi vào mặt, chỉ số thông minh của hắn liền online.

Không thích hợp cho lắm!

Hắn đi Thưởng Đào các để làm gì? Thăm bệnh chỉ là chuyện phụ, tìm tiểu yêu tinh không biết lựa lời Tần Phiên Phiên kia để tính sổ mới là chính sự.

Vấn đề là khi hắn đến nơi, vừa chuẩn bị bắt đầu, đã bị hôn đến chóng mặt, chẳng hiểu tại sao lại bắt đầu học xếp giấy.

Mẹ, không biết xếp cũng nghiêm túc xếp, cuối cùng lại vo thành một cục, nói với hắn là tặng hắn trứng rồng.

Trứng rồng?

Lúc đó hắn còn mất não, chủ động nói thứ đồ kia là tâm của Tần Phiên Phiên!

Nữ nhân kia có tâm sao? Nếu có chắc cũng y chang tảng đá, vừa thô vừa cứng.

"Trương Hiển Năng!" Sau khi bừng tỉnh, Hoàng thượng vô cùng tức giận, lớn tiếng kêu.

Trương Đại Tổng quản dẫn đường ở phía trước run rẩy, mẹ nó, nói đi, hắn lại muốn mình gánh nợ rồi!

"Nô tài ở đây!"

"Trẫm đi Thưởng Đào các là để răn dạy Đào Uyển nghi, kết quả đã quên. Tại sao ngươi lại không nhắc nhở trẫm?" Tiêu Nghiêu hùng hổ chất vấn đến doạ người.

Ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng sẽ sai sao? Đương nhiên là không, có sai cũng nhất định là người hầu bên cạnh không nhắc nhở hắn.

Trương Hiển Năng muốn cầm bàn tay mình nhổ ra một bãi nước miếng, sau đó quẹt lên mặt chó của Cẩu Hoàng đế, việc này có thể trách hắn sao?

Rõ ràng là bản thân Cẩu Hoàng đế không chịu được hai cái hôn của tiểu yêu tinh nên đem chuyện này gác lại, sau đó cùng nàng chơi trò chơi xếp giấy thiểu năng gì đó, cười giống con heo hai trăm cân.

"Nô tài biết sai." Hắn cúi đầu nhận sai, thái độ thành khẩn.

"Còn đây là cái gì? Viên giấy đã rã ra này còn khiến trẫm nắm chặt như thế, nắm chặt lâu như vậy!" Tiêu Nghiêu bóp viên giấy, kích động lạ thường mà nhìn phía trên phía dưới nó, tiếp tục hét khàn cả giọng chất vấn.

Hiển nhiên chính Cẩu Hoàng đế cũng không dám tin, vậy mà hắn lại nắm chặt viên giấy đến bây giờ. Hiện tại bình tĩnh lại, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Heo con một cân cũng thông minh hơn hắn, huống chi hắn to đến hai trăm cân, phải hiểu chuyện hơn.

Hắn kích động, viên giấy vừa trượt khỏi tay liền bay thành một đường cong parabol rơi xuống một nơi nào đó.

Âm thanh Hoàng thượng quát lớn lập tức ngừng, không khí có chút tẻ ngắt.

Trương Hiển Năng ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò: "Chúng ta về Long Càn cung hay là quay lại Thưởng Đào các?"

"Quay lại cái gì mà quay lại, thứ đồ kia bị ném ngươi không thấy sao? Tìm!" Tiêu Nghiêu nổi giận đùng đùng trừng mắt, dáng vẻ như không được hỏi nhiều.

Trương Hiển Năng cảm thấy tay mình vô cùng ngứa, thật muốn tát lên mặt hắn.

Cẩu Hoàng đế cũng đã hiểu được, đó thật sự là một viên giấy rã, con mẹ nó nhặt cái rắm, bộ là bảo bối trân quý lắm sao mà nhặt!

----

[2] Điển tích Long Dương chi hảo: Tương truyền một lần Ngụy An Ly Vương cùng Long Dương Quân đi câu cá. Long Dương Quân câu được nhiều cá. Đang chơi vui, Long Dương Quân khóc. Ngụy Vương dò hỏi nguyên do. Long Dương Quân vừa khóc vừa bẩm rằng:

"Chính là vì lũ cá này. Khi mới câu được, thần thấy rất vui, nhưng cứ câu được con cá to hơn thì thần lại muốn vứt bỏ những con trước đó. Thần lại nghĩ đến thân phận mình, lẽ nào thần cũng như lũ cá kia. Trong cõi bốn bể nhân gian này, mỹ nhân nhiều không đếm xuể. Họ đem lòng đố kỵ với tiểu thần vì được nhà vua sủng ái. Cũng vì lẽ ấy, đám người này đua chen để được ở gần đại vương. Xem ra, tiểu thần rồi cũng sẽ như lũ cá kia, bị vứt bỏ lãng quên, nghĩ đến cảnh ấy, thần không buồn không khóc sao được?"

Ngụy An Ly Vương nghe thấy vậy, cảm động vô cùng, vội vàng an ủi Long Dương Quân rồi ban lệnh: "Từ này về sau, kẻ nào dám ca tụng, tiến cử mỹ nhân, sẽ bị tru di cả họ"

Hành động này của Long Dương Quân làm cho những mỹ nhân trong cung khó bề tiếp cận Ngụy An Ly Vương. Từ đó về sau câu này thường ám chỉ tình yêu đồng tính.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.