Cùng với tiếng nói của Hoàng thượng là thân ảnh Lưu Vũ cúi đầu đi đến, trong điện đột nhiên yên tĩnh.
Chúc Mẫn không nhịn được nín thở, nàng trợn to mắt không dám tin người tiến vào là Lưu Vũ, điều này chứng tỏ nha đầu này là người làm chứng chống lại mình ư?
"Cung nữ này là ai, Thừa tướng đại nhân có biết không?" Tiêu Nghiêu thấp giọng hỏi một câu.
Sắc mặt Hữu Thừa tướng vô cùng nghiêm túc, gật đầu nói: "Lão thần có biết, nàng ta là Lưu Vũ, đại cung nữ của Mẫn Phi nương nương."
Tiêu Nghiêu vừa lòng nói: "Nếu Thừa tướng đại nhân có biết vậy thì dễ nói chuyện hơn nhiều. Lưu Vũ, ngươi nói đi, chủ tử của ngươi và sát thủ kia có quan hệ như thế nào, ngươi nên nói sự thật, nếu còn có gì giấu giếm trẫm quyết không buông tha ngươi."
Nghe xong câu nói cuối cùng Lưu Vũ không khỏi run lập cập, nó khiến cho nàng nhớ tới lúc nãy ở Thưởng Đào các, Hoàng thượng gọi người lấy trủy thủ nói muốn đâm một đao trên mặt nàng, rồi làm nàng tiếp tục nếm thử mùi vị của hình phạt thiên đao vạn quả.
"Lúc trước, sau khi Mẫn Phi nương nương rời Vương phủ đến Tĩnh Tư am vẫn luôn ghi hận Nhàn Quý phi. Bởi vì Nhàn Quý phi thuê sát thủ ám sát nàng, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Sau khi đến Tĩnh Tư am thì đã rời khỏi mí mắt của Hoàng thượng, vậy thì dễ làm việc hơn nhiều. Mẫn Phi tìm mọi cách liên hệ với những thích khách đó, biết bọn họ là một tổ chức thì dùng tiền bạc mua chuộc bọn họ. Nhưng bọn họ là người giang hồ, không hề thích gia quyến của quý tộc, vì vậy mà chủ tử cũng không thể hoàn toàn khống chế bọn họ, chỉ có thể thuê bọn họ giống như Nhàn Quý phi trước đó."
Lưu Vũ hít nhẹ một hơi, nàng cũng không liếc mắt nhìn Mẫn Phi đang quỳ bên cạnh lấy một cái, nói một hơi liền mạch.
Nàng nói không hề do dự và tạm dừng, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
"Nói bậy, ngươi nói bậy!"
Từ lúc Lưu Vũ bắt đầu nói thì trên mặt Chúc Mẫn tràn đầy khiếp sợ, chờ đến khi Lưu Vũ nói xong, nàng mới phản ứng lại, hốt hoảng giải thích.
Nàng không bao giờ nghĩ đến việc Lưu Vũ đi theo nàng bao nhiêu năm nay sẽ phản bội nàng, còn vạch trần tất cả gốc gác của nàng.
"Tại sao ngươi lại muốn hại ta? Bổn cung đối tốt với ngươi như vậy, đào tim đào phổi, kết quả liền dưỡng ra một cái bạch nhãn lang? Nói, là ai ra lệnh cho ngươi hại ta? Ta rõ ràng không có cấu kết với thích khách, tất cả chuyện này đều không liên quan đến ta? Có phải ngươi bị người khác thu mua hay không?"
Chúc Mẫn vừa nói vừa nhanh chóng bò dậy, trực tiếp tay đấm chân đá lên người Lưu Vũ, trên mặt tràn ngập phẫn hận.
Lưu Vũ đi theo nàng từ rất lâu rồi, ai cũng có thể phản bội nàng chỉ có Lưu Vũ là không được, Lưu Vũ biết tất cả bí mật của nàng.
Tiêu Nghiêu vẫy vẫy tay, lập tức có hai thái giám đi lên, kéo Mẫn Phi ra.
"Lưu Vũ, tại sao ngươi không chết đi? Ngươi cũng dám vu hãm bổn cung, ta dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, chính là để ngươi đâm sau lưng ta sao? Thời khắc mấu chốt ngươi không có một chút tác dụng gì còn muốn cắn ta một ngụm, muốn hắt nước bẩn lên người ta..."
Chúc Mẫn quả thực tức giận đến muốn phát cuồng, chỉ chứng của Lưu Vũ cơ hồ muốn đánh nàng xuống mười tám tầng địa ngục, lúc này cả người nàng rét run, đáy lòng ngập tràn khủng hoảng chưa từng có.
Nàng giống như một người đàn bà đanh đá, giọng nói bén nhọn liên tục chửi bậy, cả khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, không ngừng giãy giụa đá đánh Lưu Vũ, rõ ràng là muốn đánh chết Lưu Vũ ngay lập tức.
Trong điện không ai nói gì, Hữu Thừa tướng nhìn Mẫn Phi điên cuồng như thế, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lúc Hữu Thừa tướng còn rất nhỏ có từng nghe qua cô cô là Hoàng phi nói: Hậu cung là một nơi ăn thịt người, cho dù nữ nhân dịu dàng thiện lương đến đâu nhưng chỉ cần vào hậu cung cũng sẽ biến thành người đàn bà đanh đá. Thời gian và sủng ái không thể làm các nàng trở nên ưu nhã hơn, ngược lại chúng khiến các nàng tràn ngập lệ khí.
Khi đó hắn còn nhỏ, kết cục của cô cô không tính là quá thê thảm, nhưng cũng không phải đại đoàn viên.
Hiện giờ nhìn thấy Chúc Mẫn phát rồ như thế, trong đầu Hữu thừa tướng lại hiện ra lời nói lúc ấy của cô cô.
Tuy rằng Chúc Mẫn xuất thân từ chi thứ, nhưng khi còn nhỏ rất đáng yêu, trên đầu thắt hai bím tóc chạy loạn khắp nơi, ngoan ngoãn gọi hắn là tổ phụ.
Hiện giờ cháu gái của hắn đã mất đi ngoan ngoãn và đáng yêu, biến thành người đàn bà đanh đá, lệ khí đầy người, lớn tiếng kêu gào muốn đánh chết tỳ nữ của mình.
"Chúc Mẫn, đừng náo loạn, mất lễ nghi trong điện chính là tội lớn!"
Cuối cùng Hữu Thừa tướng không nhịn được, ông to giọng gọi Chúc Mẫn một tiếng.
Chúc Mẫn nao nao, đã rất lâu không có ai gọi cả tên lẫn họ nàng như thế, hơn nữa người gọi lại là tổ phụ của nàng.
Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía ông, thấy trong mắt ông tràn ngập nghiêm túc, gằn từng chữ nói với nàng: "Bộ dáng hiện tại của ngươi cực kỳ giống bị người khác chọc đến chỗ đau mà dậm chân nổi giận."
Chúc Mẫn chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, dường như tất cả sức lực đều mất hết, nàng quỳ xuống lần nữa, không còn tiếp tục la hét.
"Tổ phụ, ả vu hãm ta, ta không có. Ngài nói với Hoàng thượng đi, ta thật sự không có làm như vậy, ngài nói Hoàng thượng tin tưởng ta, không nên tin lời từ một phía của người khác."
Chúc Mẫn đau khổ cầu xin, nước mắt chảy xuống đầy mặt, nhìn vô cùng đáng thương.
"Lưu Vũ, ngươi còn chưa nói xong đi, tiếp tục." Hữu thừa tướng nhẹ giọng nói một câu.
Hốc mắt Lưu Vũ cũng đỏ, không biết là bị đánh đến đau hay là bởi vì áy náy.
Nàng ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Bởi vì sau khi Nhàn Quý phi đuổi chủ tử đi lại tiến cung nên không có cách thức liên hệ với những thích khách đó, dần dần chặt đứt liên lạc với họ. Chủ tử nhân cơ hội này mua chuộc bọn họ, khiến bọn họ đồng ý sau này giúp chủ tử trả thù Nhàn Quý phi. Vì vậy mới có chuyện khi Hoàng Quý phi sinh lại xuất hiện thích khách, hai bà mụ đó đều là người của tổ chức kia, chủ tử đã mua chuộc bà mụ của Nhàn Quý phi từ sớm, bà ta mang theo ý niệm chắc chắn phải chết mà đến. Sau đó chủ tử cho một bà mụ khác đến rồi cắn lại Nhàn Quý phi một ngụm, lại giả tạo thư từ của Nhàn Quý phi và tổ chức sát thủ kia, thuận lợi lật đổ Nhàn Quý phi."
Lưu Vũ nói mấy câu đã khái quát chuyện lúc ấy, nhưng Hữu Thừa tướng càng nghe càng kinh hãi.
Lúc Hoàng Quý Phi sinh có xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn, ông cũng có nghe thấy một ít, nhưng người cuối cùng bị trừng phạt là Nhàn Quý phi, ông cũng không để trong lòng.
Ông ngàn lần không ngờ tất cả đều bắt nguồn từ Chúc Mẫn, chẳng qua là âm mưu không hướng về phía Tần Phiên Phiên mà là báo thù Nhàn Quý phi.
"Ngươi nói bậy, ta không có! Ta rõ ràng không biết thư từ gì cả..."
Chúc Mẫn còn phản bác, nàng đã bắt đầu khóc sướt mướt, giọng nghẹn ngào như lạc đi nhưng lại không có ai phản ứng gì.
Lưu Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Chủ tử lợi dụng tổ chức thích khách cũng chỉ có mỗi lần đó, sau đó lại không động đến nữa. Chuyện lần này đều là chủ tử và Thư Quý phi bàn bạc với nhau, nô tỳ cũng không biết gì. Nô tỳ đã nói xong."
Đến lúc này nàng vẫn giữ lại vài chuyện không nói, Hoàng thượng chỉ uy hiếp nàng nói chuyện có quan hệ với thích khách, còn chuyện khác đi hỏi Thư Quý phi cũng thế, nàng không cần nói thêm.
"Không phải như thế, Hoàng thượng, tổ phụ, các ngươi tin ta..." Chúc Mẫn còn phí công biện giải, trên người nàng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bởi vì nàng phát hiện Lưu Vũ nói một câu đã lột thêm một phần gốc gác của nàng.
"Chuyện này lại có quan hệ gì với Thư Quý phi? Truyền Thư Quý phi lại đây, trẫm nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện này." Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, trên mặt có vài phần không kiên nhẫn, Tần Phiên Phiên không nói đến Thư Quý phi với hắn.
Người của Long Càn cung vừa mới đi, còn không đi được mấy bước đã thấy Thư Quý phi không mời tự đến.
"Hoàng thượng, Thư Quý phi đã chờ ở ngoài cửa." Trương Hiển Năng tiến vào bẩm báo một tiếng.
Tiêu Nghiêu nhướng mày: "Nhìn xem, hai vị ái phi của trẫm đều là người có bản lĩnh nhỉ, Mẫn Phi thì cấu kết với thích khách, Thư Quý phi thì biết trước tương lai. Truyền nàng tiến vào!"
Mẫn Phi nghe thấy Thư Quý phi chờ sẵn ở bên ngoài thì trong lòng lại trào ra vài phần cảm giác không tốt, nàng hoàn toàn an tĩnh lại.
Hai thái giám nhìn thấy vậy cũng không hề dùng sức khống chế nàng, dù sao Hoàng thượng cũng chưa hạ lệnh trừng phạt Mẫn Phi. Nàng vẫn là Mẫn Phi nương nương cao cao tại thượng, bọn họ làm nô tài không thể lỗ mãng. Vạn nhất lần này Mẫn Phi nương nương hữu kinh vô hiểm, thành công vượt qua cửa ải khó khăn, đến lúc đó nếu tìm bọn họ tính sổ thì bọn họ chỉ có đường chết.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thừa tướng đại nhân." Thư Quý phi tiến vào, vô cùng cung kính hành lễ.
Sau đó nàng lập tức quỳ xuống đất, trịnh trọng nói: "Thần thiếp có tội, còn mong Hoàng thượng xử phạt."
Tiêu Nghiêu nhướng mày, cười lạnh một tiếng: "Ở đây vừa mới nhắc đến ngươi, ngươi liền tới, tới liền thỉnh tội. Nhìn là biết giữa hai người các ngươi chắc chắn có chuyện đen tối. Nói đi, các ngươi đã làm chuyện đen tối gì. Nói rõ ràng, không được ba phải cái nào cũng được, Thừa tướng đại nhân còn ở đây đấy."
Giọng nói của Hoàng thượng có chút không thèm để ý, nhưng ý cảnh cáo lại hiện rõ trong câu nói.
"Mẫn Phi muốn thần thiếp liên thủ với nàng ta mưu hại Đại Hoàng tử, thần thiếp không đồng ý, nàng ta liền lấy một ít chuyện cũ năm xưa ra uy hiếp thần thiếp. Chính là chuyện có quan hệ với Cảnh Vương phi, thần thiếp mặt ngoài đáp ứng rồi, nhưng quay đầu đã báo cho Hoàng Quý Phi. Mặc dù cuối cùng Mẫn Phi không thành công, nhưng nàng ta muốn lừa gạt bà vú của Đại Hoàng tử để bà vú làm hại Đại Hoàng tử, đây là sự thật. Bản thân thần thiếp có hành vi không hợp quy củ mới bị người khác nắm lấy nhược điểm. Thần thiếp đến đây thỉnh Hoàng thượng giáng tội."
Thư Quý phi thỉnh tội vô cùng có thành ý, trực tiếp nói rõ âm mưu của Chúc Mẫn.
Chúc Mẫn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chuyện lúc trước vẫn luôn không nghĩ ra bây giờ đã hoàn toàn lộ ra trước mắt.
Thì ra đáp án bị nàng phủ định ngay từ đầu mới là đúng.
Thư Quý phi đến mức đường cùng thật sự đi cầu Tần Phiên Phiên, hơn nữa nói rõ mọi chuyện cho nàng ta, rồi cùng nhau liên thủ lật đổ nàng.
Cuối cùng nàng đã biết những lá thư đó là ai trộm đi, ngoại trừ cặp song bào thai bên người Tần Phiên Phiên thì không còn ai khác.
"Hoàng thượng, thần thiếp uy hiếp nàng ta, nhưng kiên quyết không muốn mưu hại Đại Hoàng tử. Hoàng thượng đừng bị nàng ta lừa bịp, nàng ta cho người đội nói xanh, nàng ta vẫn luôn trao đổi thư từ và tín vật với Cảnh Vương. Nàng ta còn đáng giận hơn cả Cảnh Vương phi!"
Chúc Mẫn lập tức mở miệng phản bác, nàng cũng không quên dẫm Thư Quý phi vài phát, chỉ cần là nam nhân mà nghe được bản thân bị đội nón xanh thì chắc chắn sẽ tức giận.
Tiêu Nghiêu khẽ nheo đôi mắt, quan phục trên người Hữu thừa tướng đã bị mồ hôi ướt đẫm.
Phiền toái trong hậu cung lớn hơn hắn nghĩ nhiều, một vòng lại một vòng, người này tố giác người kia, giờ lại lộ ra việc Hoàng thượng bị đội nón xanh lần thứ hai.
Ông là ai, ông đang ở đâu, ông đã bị điếc rồi.
Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, đừng dùng loại tin tức kinh thiên động địa này đến kích thích ông, ông thật sự không chịu nổi đâu.
"Hoàng thượng, vẫn nên nhanh chóng thương lượng chuyện xử lý Mẫn Phi như thế nào đi. Lão thần có chút đau tim, đầu cũng choáng váng, hoa mắt ù tai, tuổi lớn rồi, chịu không nổi."
Hữu Thừa tướng nhìn thấy Tiêu Nghiêu lại muốn nói gì, ông sợ đến mức sắp quỳ xuống, lập tức mở miệng nói sang chuyện khác, hai tay che ngực lại, đầy mặt thống khổ.
Tiêu Nghiêu nghiêng đầu đánh giá ông một chút, nét mặt của lão nhân này vô cùng hoàn hảo, không giống như là giả vờ.
Đương nhiên hắn biết lão cáo già này chắc chắn là giả vờ, nhưng là do ông ấy không muốn tiếp tục nghe chuyện mình bị đội nón xanh, kỳ thật Tiêu Nghiêu rất muốn nói với ông vài câu xuất phát từ tận đáy lòng.
Chuyện bị đội nón xanh ấy mà, trước lạ sau quen, lần đầu tiên quả thật có chút không quen. Hắn chỉ hận không thể thiến toàn bộ nam nhân trên đời này để bọn họ không có cơ hội cho hắn đội nón xanh.
Lúc trước hắn còn nổi trận lôi đình với cung nữ mặc y phục màu hồng nhạt, hắn cảm thấy màu hồng nhạt càng làm nổi bật màu xanh trên đầu hắn, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Nhìn xem, màu xanh trên đầu trẫm đang sáng lên phải không?
"Hữu tướng đại nhân muốn xử trí như thế nào? Dù sao Mẫn Phi cũng là cháu gái của ngươi, ngươi lại là nguyên lão đại thần tam triều, trẫm nên hỏi ý kiến của ngươi trước." Tiêu Nghiêu thấp giọng nói một câu.
Hắn vừa nói xong thì Hữu Thừa tướng liền cung kính quỳ xuống, bái đại lễ với Hoàng thượng.
"Lão thần không dám, lão thần tuổi tác đã cao, là lúc nên rời khỏi triều đình. Năm đó trước khi tiên hoàng lâm chung từng dặn dò lão thần phụ tá Hoàng thượng, hiện giờ Hoàng thượng đã toàn quyền nắm giữ triều chính, cần cù, có năng lực, dù trăm công ngàn việc cũng chưa từng chậm trễ. Triều Đại Diệp có minh quân, vui sướng hướng vinh, quả thật là phúc của bá tánh. Lão thần cũng nên thoái vị nhường cho người hiền, triều đình có mấy vị đồng liêu tuổi trẻ lại có chí khí ngút trời, bọn họ thích hợp phụ tá Hoàng thượng hơn."
Hữu Thừa tướng xin từ chức vô cùng đột ngột, ông vừa nói xong thì trong điện rơi vào yên tĩnh.
Không cần nói cung nhân và Chúc Mẫn, ngay cả Tiêu Nghiêu đều không ngờ đến.
Hữu Thừa tướng đúng là đã lớn tuổi, đôi lúc làm việc cũng sẽ hồ đồ, nhưng ông ấy là nguyên lão tam triều, trên triều giống như là một tòa núi lớn làm người khác yên tâm. Hoàng thượng chưa có ý định để Hữu Thừa tướng từ quan ở nhà dưỡng lão.
"Hữu tướng, ngươi là lão thần, ngươi làm người như thế nào trẫm vô cùng rõ ràng, công chính liêm khiết. Ngươi không cần vì việc của Mẫn Phi mà tự trừng phạt chính mình, hai người các ngươi hoàn toàn khác nhau. Huống hồ trẫm tìm ngươi tới chỉ là muốn bàn bạc tội danh của Chúc Mẫn với ngươi, dù sao chuyện này quan trọng, bởi vì nếu lấy tội danh mưu hại hoàng tự thì sẽ liên lụy toàn bộ Chúc gia của ngươi. Trẫm không có ý gì khác."
Tiêu Nghiêu lập tức giải thích một chút, tránh cho hắn bị bêu danh là lợi dụng việc của Mẫn Phi bức Hữu Thừa tướng từ quan.
"Lão thần hiểu rõ, chuyện từ quan không thích hợp nói vào lúc này, lão thần sẽ không làm Hoàng thượng khó xử. Còn chuyện của Mẫn Phi, nhân chứng đã đủ nhiều, cộng thêm bản thân nàng giải thích không hợp lý, rõ ràng đây là sự thật. Lão thần khong có cách dạy bảo, tùy ý Hoàng thượng xử trí, Chúc gia sẽ không hề oán hận, đây là chuyện Chúc gia nên chịu."
Hữu Thừa tướng lại quỳ xuống lần nữa, đối mặt với vị đế vương tuổi trẻ đang ngồi trên long ỷ, lòng ông tràn ngập hy vọng và thẫn thờ.
Đại Diệp có hy vọng rồi, người đã bước một chân vào quan tài như ông cũng nên lui xuống, nhưng nội tâm khó tránh khỏi có chút thẫn thờ.