"Nương nương, ngài không có việc gì chứ?" Đại cung nữ lập tức vội vàng gọi Chúc Mẫn, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Chúc Mẫn dừng tiếng cười điên cuồng lại, nhưng mà khóe mắt đuôi lông mày còn thể hiện rõ sự đắc ý, nàng đã biết trước chuyện này.
"Hiện tại còn có thể sai người trà trộn vào Thưởng Đào các không?" Nàng thấp giọng hỏi một câu.
Đại cung nữ cả kinh, lập tức liền đoán được chủ tử của nàng thực sự muốn nhét người vào Thưởng Đào các, lập tức nói: "Không thể trà trộn vào được. Đào Phi nương nương vẫn luôn luôn cẩn thận, đặc biệt là Thưởng Đào các, thưởng phạt phân minh, hơn nữa quản lý Thưởng Đào các chính là Vọng Lan cô cô, bất kỳ lúc nào Vọng Lan cô cô cũng nói một câu; nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, để cung nhân đừng làm ra chuyện gì ngu xuẩn. Lúc trước ngài mới hồi cung còn nắm quyền quản lý hậu cung trong tay mà muốn nhét người vào Thưởng Đào các còn rất khó, cuối cùng vẫn là nhét vào hai bà mụ đỡ đẻ lúc Đào Phi sinh. Bây giờ Thưởng Đào các đã không cần thêm người mới."
Nàng là sợ chủ tử nhà mình xúc động, làm ra chuyện gì quá phận vậy rất dễ dàng bị người khác nắm được nhược điểm, đến lúc đó đừng nói là ra tay với Tần Phiên Phiên, chỉ cần vừa mới nhét người vào đã rút dây động rừng rồi.
Đương nhiên tất cả cung nhân của Đoan Mẫn điện đều không dám xưng hô Tần Phiên Phiên là Hoàng Quý phi trước mặt Chúc Mẫn, vẫn luôn gọi là Đào Phi nương nương, để tránh kích thích Chúc Mẫn điên cuồng.
"Hừ, nàng ta thật ra có chút thông minh trong chuyện này. Hiện tại Thưởng Đào các không thiếu người, nhưng nếu như có cung nhân xảy ra chuyện thì sao? Chẳng nhẽ Tần Phiên Phiên liền cố gắng chịu cảnh thiếu người, không muốn tuyển thêm cung nhân mới. Chỉ cần đến lúc đó sẽ có cơ hội, huống hồ nhét người vào Thưởng Đào các chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, bất kỳ ai đều sẽ không giao trọng trách cho cung nhân mới đến, đều sẽ quan sát một đoạn thời gian, sau đó chầm chậm gia tăng sự tín nhiệm, có khi mất đến một năm hai năm. Bổn cung không muốn chờ lâu như vậy."
Lúc này đầu óc của Chúc Mẫn vô cùng thông minh linh hoạt, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút cũng đã tìm được vấn đề.
Tay nàng gõ xuống mặt bàn, cau mày, rõ ràng là đang suy nghĩ vấn đề sâu xa hơn.
Lưu Vũ giơ tay lên xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương, nàng có cảm giác chủ tử lại đang mưu tính chuyện gì động trời.
"Tần Phiên Phiên cẩn thận như vậy, chúng ta không thể tùy tiện ra tay, nếu không sẽ bị nàng ta bắt lấy nhược điểm. Nhưng mà những kẻ có phân vị cao có thể dùng làm kẻ chịu tội thay đều dùng hết rồi. Tất cả đều là một lũ vô dụng, còn chưa làm được gì đã tước vũ khí đầu hàng. Hơn nữa Nguyệt Quý phi quả thật là phế vật, bổn cung cho nàng ta cơ hội lần thứ hai mà nàng ta còn thất bại hoàn toàn. Lúc này nên tìm ai?"
Chúc Mẫn có chút tố phát rồ mà bấm móng tay của chính mình, chau mày.
Cuối cùng nàng cũng có đáp án, đập bàn một cái nói: "Đi gọi Thư Quý phi đến đây. Hiện giờ trong cung người miễn cưỡng có thể lên mặt bàn cũng chỉ có nàng ta."
Lưu Vũ có chút chần chờ, thấp giọng nhắc nhở: "Nương nương, ngài đã chuẩn bị chu toàn rồi chứ? Tính tình của Thư Quý phi luôn luôn không thích tranh đua với người khác, hơn nữa phân vị hiện giờ của nàng ta cũng rất cao, chuyện nguy hiểm như vậy nàng ta chắc chắc không muốn đi làm."
Chúc Mẫn phất phất tay, hoàn toàn là biết trước kết quả: "Ngươi chỉ cần mời nàng ta đến là được, chuyện khác trong lòng bổn cung đều có tính toán."
Lưu Vũ không chần chờ, lập tức sai tiểu cung nữ đi mời Thư Quý phi.
Lúc Thư Quý phi nghe được Chúc Mẫn mời mình thì theo bản năng liền cau mày, dù sao Mẫn Phi ở trong ấn tượng của nàng cũng không phải là người tốt.
Phía trước Nhàn Quý phi rơi đài, không cần biết bên trong có ẩn tình gì hay không nhưng chắc chắn là Mẫn Phi ra tay, hơn nữa còn khiến Nhàn Quý phi rơi vào kết cục bị tê liệt ở trên giường, đúng là muốn sống không được, muốn chết không yên.
"Ta cùng với nàng ta không có gì để nói cả." Thư Quý phi trực tiếp cự tuyệt.
Phân vị của hai người các nàng bây giờ thì phải là Chúc Mẫn đến thỉnh an nàng, vậy mà còn muốn nàng tự mình đi Đoan Mẫn điện, thật là nực cười.
"Quý Phi nương nương, ngài vẫn nên đi đi. Chủ tử nói là chuyện có quan hệ với Cảnh Vương phi, lúc ấy người tham dự rất nhiều, ngài cũng không thể thoát khỏi có liên quan."
Thư Quý phi cau mày, trên mặt có vài phần không vui, Chúc Mẫn nói vậy là muốn cưỡng bức nàng.
Cuối cùng Thư Quý phi vẫn đi Đoan Mẫn điện, chuyện này giống như là một cây gai đâm ở trong lòng của nàng, thậm chí nàng còn khó chịu hơn cả những người khác.
"Ôi, Thư tỷ tỷ tới, ngồi đi. Ta nhớ rõ ngươi thích uống nhất đại hồng bào, đã cho người phao trà xong rồi. Ngươi nếm thử chút nhé?"
Chúc Mẫn nhìn thấy Thư Quý phi tiến vào, trên mặt lập tức liền lộ ra tươi cười thân thiết, tự tay rót một ly trà cho Thư Quý phi, bộ dáng khiến người khác vô cùng niềm nở.
Thư Quý phi cũng không có chạm vào ly trà, sắc mặt có vài phần lạnh băng, trầm giọng nói: "Có cái gì muốn nói liền nói đi. Đồ vật của ngươi ta cũng không dám chạm vào, vạn nhất uống xong ly trà này ta liền giống Nhàn Quý phi thì sao, miệng không thể nói, tay không thể viết, vậy thì ta biết phải làm sao?"
Chúc Mẫn nhướng mày một cái, dần dần thu lại nụ cười trên mặt, đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại, cẩn thận đánh giá Thư Quý phi.
"Các ngươi đều đi xuống đi." Chúc Mẫn vung tay lên, trong điện chỉ còn lại hai người các nàng.
"Lời này của tỷ tỷ thật khiến ta đau lòng, ta làm vậy với Nhàn Quý phi chỉ là báo thù giúp Tô Uyển nghi mà thôi. Bệnh của Nhàn Quý phi và Tô Uyển nghi giống nhau như đúc, tỷ tỷ thông minh như vậy chắc chắn là đã đoán ra mới đúng. Hay là tỷ tỷ có hiểu nhầm gì với ta?"
Chúc Mẫn nâng ly trà đã rót cho Thư Quý phi lại đây, chính mình nhấp từng ngụm nhỏ cho đến hết.
Thần sắc trên mặt Thư Quý phi không thay đổi, thấp giọng nói: "Đây cũng không thể trách ta suy nghĩ nhiều, chuyện của Cảnh Vương phi đã qua rất nhiều năm, hôm nay ngươi lại nhắc đến làm gì. Hơn nữa những người năm đó tham dự vặn ngã Cảnh Vương phi... chết thì chết rồi, không thì cũng đã đi xa, hôm nay ngươi lại lấy chuyện này ép ta đến gặp ngươi, rõ ràng là có âm mưu."
Chúc Mẫn buông chung trà xuống, cầm khăn gấm thong thả ung dung lau miệng, nghe được mấy câu này của Thư Quý phi bỗng nhiên dùng khăn gấm che lại mặt cười khẽ.
"Tần Kiêu ngã bởi vì nàng ta ngu xuẩn, năm đó những người tham dự đều được lợi ích. Nhưng ta đương nhiên biết tỷ tỷ và bọn họ không giống nhau, dù sao lúc trước là tỷ tỷ biết chuyện này nhưng chỉ không chịu nói cho Tần Kiêu mà thôi, cũng không có chủ động ra tay. Nếu nói là ta muốn áp chế tỷ tỷ, quả nhiên là bị tỷ tỷ đoán đúng rồi, nhưng chuyện của Tần Kiêu ta cũng có tham dự nên cũng không thể lôi ra áp chế tỷ tỷ được. Cái chứng cứ ta muốn dùng để áp chế ngươi là liên quan đến sự sống chết của ngươi cơ."
Nàng vừa nói vừa bỏ khăn gấm xuống, đôi tay ôm nhẹ hai bên má lộ ra một nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Nụ cười này giống như nụ cười của tiểu muội muội Lâm gia[1] vậy, thiên chân nghịch ngợm, nhưng lại làm Thư Quý phi cả kinh trong lòng.
[1] Tiểu muội muội Lâm gia: Một nhân vật trong tác phẩm kinh điển Hồng Lâu Mộng.
Nàng rõ ràng không tin, nói: "Bất luận ta ở Vương phủ hay là hậu cung đều giữ chặt bổn phận, không gây xung đột tranh giành với người khác, càng không ra tay hại người. Ngươi có thể lấy cái gì mà áp chế ta?"
Chúc Mẫn thu hồi nụ cười ở trên mặt, âm hiểm mà nói: "Không hại người là thật sự. Nếu trong cung này nói có người không tin Phật nhưng lại có tâm địa Bồ Tát thì chính là tỷ tỷ. Đáng tiếc ngươi không tranh không đoạt với người khác không phải vì ngươi hiền lương rộng lượng mà vì ngươi không yêu Hoàng thượng. Ngươi đã có người khác ở trong lòng, người đeo nón xanh cho vị đang ngồi ở Long Càn cung kia cũng không phải chỉ có một mình Tần Kiêu. Tỷ tỷ, có phải nên tính thêm một người là ngươi nữa hay không?"
Thư Quý phi bỗng nhiên ngẩn ra, đôi mắt mở to không hề chớp. Tuy rằng nàng cực lực muốn ổn định cảm xúc, nhưng mà sắc mặt trắng bệch như tờ giấy cộng thêm đôi môi tái nhợt kia hoàn toàn bại lộ tâm trạng sóng to gió lớn ở trong lòng nàng.
"A, bị ta nói trúng rồi." Chúc Mẫn nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc thưởng thức một lát sự thay đổi sắc mặt trong nháy mắt của Thư Quý phi, ngay sau đó ngửa đầu cười to.
"Ha ha ha, tỷ tỷ, có phải ngươi học biến sắc mặt với những kẻ chuyên hát tuồng hay không? Thay đổi rất nhanh nha, thật là thú vị. Đợi một chút, ta đi tìm một tấm gương cho ngươi soi đã." Chúc Mẫn nói xong lập tức đi nhanh đến bàn trang điểm rồi cầm một tấm gường đồng bằng bàn tay đến nhét vào tay Thư Quý phi.
"Nào, tỷ tỷ ngươi mau nhìn sắc mặt của mình một chút xem, trắng giống như là bôi vôi vậy." Nàng vừa nói vừa cười, giống như là nhìn thấy một chuyện vô cùng thú vị.
Thư Quý phi hất tay nàng ta ra, ném gương đồng lên trên bàn, lúc mở miệng nói chuyện tâm trạng đã khôi phục như bình thường.
"Ta không có đội nón xanh cho Hoàng thượng, ta cũng không cần biết ngươi có tin hay không. Nếu đã nhắc đến chuyện này vậy đem cái gọi là chứng cứ ngươi có ra đây xem nào, nếu không thì không bàn bạc gì nữa." Nàng cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Chúc Mẫn, lập tức nói thẳng vào chủ đề.
Chúc Mẫn hơi hơi nhướng mày, cuối cùng vỗ tay: "Tỷ tỷ chính là sảng khoái, không giống mấy kẻ phế vật, không có bản lĩnh gì thì chớ, muốn nhờ làm chút việc còn phải nói khô nước bọt. Vậy mà cuối cùng lại thất bại hoàn toàn, không còn chút mặt mũi nào."
Thư Quý phi cau mày, cũng không biết Chúc Mẫn đang nói đến ai, dù sao đều là người xui xẻo giống nàng bị Chúc Mẫn lợi dụng, tóm lại cũng không có quan hệ gì với nàng.
Chúc Mẫn tự mình mở ngăn kéo trong bàn trang điểm, lấy một phong thư từ bên trong ra rồi ném thẳng vào Thư Quý phi.
Lúc phong thư rơi xuống mang theo một luồng gió cực kỳ nhẹ thổi qua trên mặt, mang theo mùi hương vô cùng quen thuộc, trái tim Thư Quý phi đột nhiên đập nhanh hơn.
Trên phong thư có bốn chữ: Diễn lang thân khải.
Nét chữ nhẹ nhàng xinh đẹp lại vô cùng quen thuộc, đây là chữ của nàng.
Nàng rút lá thư bên trong ra, đôi tay không ngừng run rẩy, không thể dừng lại được.
"Tỷ tỷ, ngươi cứ từ từ mà xem, đừng có vội. Nếu ngươi muốn xé cũng không sao cả, ta còn rất nhiều phong thư khác. Thật đáng tiếc, ngươi và vị Diễn lang này đúng là chàng có tình thiếp có ý, không ngờ nhân duyên lỡ dở, quả nhiên là tiếc nuối cả đời."
Chúc Mẫn nhìn thấy bộ dáng của Thư Quý phi giống như là sắp khóc, không biết là bị phong thư này gây ra hay là do nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
"Lạp lạp lạp..." Tâm tình Chúc Mẫn vô cùng vui vẻ, thế nhưng còn dám mở miệng hát đồng dao trước mặt Thư Quý phi, âm thanh vô cùng thanh thúy êm tai.
Nhưng tiếng ca lọt vào tai của Thư Quý phi lại vô cùng chói tai, giống như có một con dao dùng sức đâm vào trái tim của nàng.
Hốc mắt của nàng đỏ bừng, trong mắt lập lòe ánh nước giống như lập tức có thể khóc ra, nhưng nàng lại cố gắng mở to hai mắt ra để nhìn, nhất quyết không cho nước mắt chảy xuống.
Cuối cùng nước mắt quá nhiều, hốc mắt đã không giữ được, hai hàng nước mắt chảy xuống theo gương mặt.
"Ai da, tỷ tỷ, đã qua bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chung tình như vậy! Đừng khóc, nam nhân đều không phải thứ tốt gì! Cuộc đời này thật là có nhiều chuyện vô xảo bất thành thư[2], nếu lúc trước chúng ta biết tỷ tỷ và hắn tình chàng ý thiếp thì đã nhân cơ hội đưa cả tỷ tỷ ra khỏi Vương phủ rồi."
[2] Vô xảo bất thành thư: một câu trong tác phẩm Thủy Hử, ý chỉ nhiều chuyện trùng hợp với nhau, đã giải thích cụ thể trong tác phẩm Làm Phi của team, các nàng đọc bên đó nha.
Chúc Mẫn vội vàng móc khăn gấm ra, đứng lên chạy chậm đến bên cạnh Thư Quý phi, giả mù sa mưa[3] mà lau nước mắt giúp Thư Quý phi.
[3] Giả mù sa mưa: một câu tục ngữ của Trung Quốc, chỉ sự giả vờ thương xót đồng cảm với người khác, giống câu nước mắt cá sấu.
Thư Quý phi trực tiếp đoạt lấy khăn gấm rồi ném xuống đất: "Ta không cần lòng tốt của ngươi! Bức thư này là ta viết cho hắn lúc chưa gả vào Vương phủ, cho dù ngươi lấy nó làm chứng cứ cũng không thể định tội cho ta được. Ngươi mơ tưởng lấy thứ này ép ta làm chuyện thương thiên hại lý cho ngươi!"
Sắc mặt Chúc Mẫn đột nhiên lạnh xuống, hừ nhẹ một tiếng, rồi ngồi trở lại vị trí của mình, trầm giọng nói: "Ta xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta vừa nói là ngươi đội nón xanh cho Hoàng thượng, ngươi thực sự cho rằng ta chỉ nói bậy không có chứng cứ cụ thể? Sau khi ngươi gả vào Vương phủ vẫn còn tình chàng ý thiếp với hắn, đến gần lúc nhập cung mới thực sự chấm dứt. Hơn nữa những tín vật mà ngươi trao đổi với hắn nào là khăn tay, túi thơm tất cả đều là đồ vật riêng tư của ngươi. Ta cố tình giữ lại vài phần thể diện cho ngươi không ngờ ngươi lại ngoan cố như vậy, nhất định phải để ta nói hết ra mới được."
Chúc Mẫn nói mấy câu nhưng người ngồi đối diện với nàng đều là bộ dáng thờ ơ không quan tâm, nàng không nhịn được tức giận trợn trắng mắt, thở phì phì nói: "Như thế nào, chẳng lẽ muốn ta lấy tất cả những thứ đó ném đến trước mặt ngươi?"
Thư Quý phi ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo: "Không cần. Nói đi, chuyện gì? Nếu muốn ta giết người thì ta không làm."
Chúc Mẫn thấy nàng ta đồng ý thì nụ cười trên mặt lại khôi phục, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi, bây giờ ta cũng ăn chay niệm Phật, cầu Bồ Tát phù hộ Hoàng thượng có thể nhớ đến ta. Bồ Tát đương nhiên không đồng ý ta làm chuyện giết người. Ta chỉ muốn nhờ tỷ tỷ làm một chuyện phi thường nhỏ bé, dù sao tỷ tỷ có chút giao tình với Thưởng Đào các, chuyện này nhờ tỷ tỷ là hợp lý nhất."
"Không được, không thể động đến Thưởng Đào các, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua..." Thư Quý phi lập tức cự tuyệt, ngữ khí vô cùng cứng rắn, không hề để lại một chút hy vọng nào.
"Chuyện này không phải do ngươi quyết định. Ngươi yên tâm ta biết ý tứ của ngươi, nếu cuối cùng không thể tránh khỏi xui xẻo thì ngươi thà giao phong thư này ra chứ không muốn gây chuyện với Tần Phiên Phiên, đây là nghịch lân của Hoàng thượng. Ngươi chỉ cần làm theo kế hoạch của ta là được, chuyện này cho dù có điều tra ra cũng không dính dáng đến ngươi, hơn nữa đây không phải là chuyện muốn mạng người, ta chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút mà thôi, để nàng ta biết không thể quá mức càn rỡ." Chúc Mẫn đoạt lấy phong thư trong tay Thư Quý phi đong đưa một chút, trên mặt mang theo vài phần chân thành.
Thư Quý phi do dự một lát mới nói: "Ngươi nói đi là chuyện gì?"
Chúc Mẫn nghiêm túc nói kế hoạch của chính mình với Thư Quý phi, cuối cùng Thư Quý phi vẫn gật đầu: "Biện pháp này của ngươi có thể thử một lần, nhưng nếu trong khi tiến hành có gì ngoài ý muốn xảy ra ta lập tức dừng lại không làm nữa."
Chúc Mẫn vui vẻ, lập tức nói: "Không thành vấn đề, tỷ tỷ thông minh như vậy, khẳng định có thể thuận buồm xuôi gió. Phong thư này tỷ tỷ nhìn cho kỹ."
Chúc Mẫn vữa nói vừa lấy mồi lửa ra đốt cháy ngọn nến rồi cầm phong thư thiêu chỉ còn lại tro tàn.
"Phong thư này coi như là tiền đặt cọc, chỉ cần tỷ tỷ làm xong chuyện ta liền trả lại tất cả đồ vật cho tỷ tỷ. Ta nhất định không nuốt lời, nếu không thiên lôi đánh xuống." Nàng dựng thẳng ba ngón tay lên thề với trời.
Thư Quý phi gật gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài, lúc bước qua ngạch cửa tinh thần hoảng hốt mà lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã quỳ xuống đất.
May mắn nàng đỡ lấy khung cửa mới có thể đứng vững.
Chờ thân ảnh của Thư Quý phi hoàn toàn biến mất, Chúc Mẫn mới lên tiếng cười to, giống như nhìn xong một tiết mục biểu diễn xuất sắc.
"Chủ tử, ngươi không có việc gì chứ?" Lưu Vũ vội vã đi vào, lúc nãy chủ tử cũng không lưu lại bất kỳ một cung nhân nào hầu hạ, nàng cũng không biết hai vị chủ tử nói chuyện đến đâu rồi.
"Lưu Vũ, lúc nãy ngươi có thấy bộ dáng chật vật của Thư Quý phi không? Ha ha ha, nàng ta đi ra từ thế gia nhà cao cửa rộng, hơn nữa lại hiểu quy củ hơn những quý nữ khác nhiều, rất lâu rồi ta không hề nhìn thấy bộ dáng thất thố như vậy của nàng ta..."
Nhìn bộ dáng đắc ý của Chúc Mẫn thì Lưu Vũ cũng có thể đoán được, chủ tử đã được như ước nguyện.