Anh không muốn cô tủi thân trong chính mối quan hệ với anh, Châu Chấn Khiêm cũng có phần không đúng, đáng ra điều này chính anh phải là người nhận định rõ ràng nhất rằng trong lòng anh cô là gì, anh phải cho những người ngoài kia biết người phụ nữ này là gì của anh.
“ Bé con chỉ cần em đồng ý thì em chính là vợ của anh, bé con em có muốn làm phu nhân của anh không? “
Có muốn trở thành nữ chủ nhân tiếp theo của Sở gia không?
Châu Giản Dao liều mạng gật đầu, cô đương nhiên là muốn rồi sao lại không muốn được, từ em gái trở thành vợ chính khoảnh khắc nhận ra tình cảm của mình dành cho anh cô đã có lúc tưởng tượng đến chuyện này rằng sẽ có một ngày nào đó cô sẽ thật sự trở thành vợ của anh hai mình nhưng đối mặt với đó cũng là sự tự ti do chính cô tự tạo ra, Châu Giản Dao có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được một người hoàn hảo như Châu Chấn Khiêm sẽ chịu lấy mình làm vợ, anh tài giỏi như thế vợ của anh cũng phải là một người phụ nữ xuất chúng mới được, làm sao có thể là một người ngốc nghếch như cô.
Châu Giản Dao cảm động đến khóc, cô thút thít bên tai anh hai mình.
“ Nhưng anh hai, em ngốc lắm anh sẽ không chê em chứ, em cũng không tài giỏi như những cô gái ngoài kia sau này sẽ là gánh nặng của anh thì sao như thế anh có bỏ mặt em không?, anh hai anh phải suy nghĩ cho kỹ đó nếu không sau này anh hối hận rồi vứt bỏ em thì làm sao? “
Nước mắt cô chảy dài thấm lên vai áo anh, từng câu chữ của cô khiến tim anh như bị bóp nghẹn, Châu Giản Dao bị Châu gia nhồi nhét vào đầu toàn những lời tiêu cực khiến cô cũng luôn tiêu cực về bản thân, Châu Giản Dao chưa bao giờ công nhận sự tài giỏi của mình mà lúc nào cũng nghĩ bản thân vô dụng là gánh nặng của người khác, cô không hề nhận ra bản thân mình giỏi giang đến mức nào, ánh hào quang này đã bị Châu gia dùng màng che đi khiến cô cũng luôn sống trong bóng tối biết bao nhiêu năm.
Châu Chấn Khiêm làm sao chịu được khi thấy em gái mình yêu thương như vậy, ánh hào quang của cô, anh sẽ là người khiến nó một lần nữa tỏa sáng, sự tự tin vốn có đó sau nay anh cũng sẽ tự mình tìm lại cho cô những gì Châu gia cướp mất của cô anh sẽ mang nó trở lại.
“ Bé con, em không phải là gánh nặng của ai hết càng không phải là của anh hai, sau này không cho phép em nói những lời đó về bản thân mình nữa, anh hai yêu em dù em có là ai có tài giỏi hay không cũng chỉ yêu em thôi, sau này anh hai sẽ mang hạnh phúc đến cho em sẽ cho em thật nhiều niềm vui, bé con tin anh, anh muốn che chắn cho em cả đời, muốn tự tay mình bảo vệ nửa đời về sau của em “
Anh cũng rất muốn khóc, Châu Giản Dao không nhìn thấy được khóe mắt anh đang đỏ lên vì cô đang bận ôm chặt lấy anh. Làm sao để nói hêt tình cảm của mình đối với cô, anh yêu cô nhiều hơn anh nghĩ yêu đến mức hèn mọn, yêu đến mức chỉ muốn cuồng điên chiếm hữu, yêu đến mức không kiểm soát được bản thân mình, thật ra tình cảm này đã nảy sinh từ lâu những năm ở bên ngoài không có cô bên cạnh, không thể nhìn thấy cô càng không thể nghe được giọng nói mềm mại này khiến anh bức bối, mỗi đêm đều mang nỗi nhớ mãnh liệt về cô, anh đã yêu cô từ lâu rồi tình cảm này sâu đậm đến nỗi chính anh cũng khó nhận ra.
Châu Giản Dao lau nước mắt mình hai tay choàng lấy cổ người đàn ông, sướt mướt nhìn anh, cô nghĩ gì đó rồi hớn hở nói.
“ Anh hai, vậy chúng ta...kết hôn nhé, sau này nếu có bất cứ ai còn hỏi em như vậy em sẽ tự tin trả lời với người đó rằng em chính là vợ của anh “
Người đàn ông bóp hai bên má cô đầy sự nuông chiều cuối cùng anh cũng khiến cô mạnh dạn nói ra lời này rồi, anh đã muốn nói với cô lời này từ lâu nhưng lại lo lắng nhanh quá lại dọa cô sợ, bao lâu nay vẫn luôn tự kiềm chế bản thân mình bây giờ thì không cần nữa, sau này anh có thể công khai sự chiếm hữu của mình đối với cô, giữ cô chặt bên cạnh cả đời.
“ Được, chúng ta kết hôn, bé con của anh từ nay về sau em chính là vợ của anh “
Dứt câu Châu Chấn Khiêm lấy từ trong túi quần ra cái điện thoại vội vã gọi cho A Từ.
“ A Từ phát lệnh mang toàn bộ nhẫn cưới của những thương hiệu lớn trên toàn Hắc Thành về đây cho tôi, cho cậu mười phút “
Châu Giản Dao đơ người, anh trai của cô dù là giải quyết chuyện gì cũng dử khoát, nhanh nhẹn đến thế, cô chớp mắt suy nghĩ nếu là toàn bộ tất cả nhẫn cưới của những thương hiệu lớn từ các cửa hàng trang sức ở Hắc Thànnh thì phải nhiều đến thế nào, cô chỉ có mười ngón tay làm sao có thể đeo hết chỗ nhẫn đó đây hơn nữa nhẫn cưới chỉ được đeo ở ngón áp út của tay trái vậy mà anh lại lấy hết tất cả nhẫn về đây.
Mười phút sau
Hơn mười chiếc xe tải chở tất cả trang sức từ các cửa hàng lớn ở Hắc Thành đến Khiêm Thế, điều này gây sự chú ý rất lớn cho toàn bộ công ty tất cả nhân viên vì tò mò không biết là thần thánh phương nào lại có thể điều động nhiều trang sức như thế cũng không ít người âm thầm ngưỡng mộ người phụ nữ nào sẽ được nhận toàn bộ số trang sức này.
Châu Chấn Khiêm nắm chặt lấy tay Châu Giản Dao đi xuống sảnh lớn của công ty giữa hàng ngàn ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ, A Từ cùng hai mươi tên vệ sĩ cũng đã nhanh chóng chuyển hết chỗ trang sức ấy vào trong, tất cả đều bày ra trước mắt Châu Giản Dao, toàn bộ số trang sức từ nhỏ đến to, từ đắt đến rẻ từ, từ dày đến mỏng đều phát sáng ngay trước mắt, có cả những chiếc nhẫn kim cương còn to đến nỗi lóa cả mắt, Châu Giản Dao nuốt liền mấy ngụm nước bọt cô không tin toàn bộ trang sức ở Hắc Thành đều đang ở ngay trong tầm mắt mình còn là để tặng cho cô, Châu Giản Dao kéo lấy tay áo người đàn ông.
“ Anh hai, anh muốn kinh doanh trang sức sao, sao lại mua nhiều thế này, chỗ này phải đắt đến mức nào chứ? “
Châu Chấn Khiêm thảnh thơi trả lời
“ Chỗ này chắc cũng chỉ bằng bốn, năm căn biệt phủ của chúng ta cộng lại thôi, cũng không đắt lắm đâu “
Bốn, năm căn biệt phủ Tri Nhất Khiêm cộng lại vậy con số phải đến mấy số không, Châu Giản Dao xém thì ngất tại chỗ vì sốc, người đàn ông này của cô phải giàu đến mức nào mới có thể nhẹ nhàng nói rằng chỗ trang sức này không quá đắt, quyền lực của anh ở Hắc Thành cũng không tài nào xem nhẹ được chỉ trong vòng mười phút đã có thể mang tất cả chỗ này về đây.
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.