Độc Hoa

Chương 59: Đoàn tụ



"Lewis, Ivan hai cậu đi đâu vậy?" – Sau khi xử lý xong hai kẻ bắt nạt, Ethan vội vã chạy đi tìm hai người bạn của mình. Xác định họ không có vấn đề gì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.


"Lewis đưa tớ đi lấy thuốc, hiện tại đã đỡ hơn rồi." – Ivan vờ đau đớn mà nhăn mặt.


"Cho đau chết cậu đi." – Ethan bĩu môi muốn đánh vào vết thương của Ivan nhưng hắn đã nhanh chóng tránh thoát được. Chợt nhớ ra Lewis, cậu nhóc Sutherland chợt a lên một tiếng. – "Lewis, cha mẹ cậu đến rồi."


Lewis ngẩn người. Cả người cậu nhóc lúc này trống rỗng, cậu chỉ biết chạy thật nhanh về phía bữa tiệc. Đến khi cậu nhóc lấy lại ý thức, cậu đã đứng ở trước cửa mà thở hổn hển.


"Le... Lewis..."


Phu nhân Lawton không thể tin được mà run rẩy gọi tên cậu. Bà vẫn nghĩ đây chỉ là một giấc mơ và khi bà mở mắt ra con trai bà lại biến mất.


Lewis ngơ ngác nhìn người phụ nữ. Dù không nhớ gì nhưng cậu nhóc vẫn cảm thấy tim mình đập rất mạnh, cảm giác quen thuộc khiến cậu nhóc 10 tuổi cảm thấy hai mắt mình nóng bừng. Nhưng cậu không dám chạy lại gần. Cậu sợ bản thân mình sẽ nhận sai. Lewis đưa mắt nhìn người đàn ông tóc đen với gương mặt hòa ái đứng bên cạnh như muốn ông xác định xem cậu có thực sự là thành viên của gia đình này không.


Ngày Phillips cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình. Ông run run gỡ chiếc kính gọng vàng ra, dang hai tay về phía cậu nhóc.


"Chào mừng con trở về nhà, con trai của ta."


Lời nói ấy như một sự xác định đối với cậu nhóc còn đang mê man. Cậu chạy thật thanh về phía họ, ôm thật chặt cả hai người. Trong khi bên tai vẫn là tiếng khóc thút thít của mẹ mình, Lewis xuyên qua vai mà nhìn thấy cô bé váy hồng đang đứng một góc lầm lũi nhìn cậu.


"Sofia." – Lewis đột nhiên gọi tên cô nhóc.


Cô nhóc giật mình hai mắt mắt mở to mà nhìn chằm chằm anh trai mình. Lewis lần nữa gọi tên em gái khiến vai cô bé càng run mạnh hơn cuối cùng tất cả cảm xúc của Sofia đều vỡ òa. Cô bé mếu máo đứng một góc, tay nắm chặt vạt váy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.


"Lewis ngốc nghếch, Lewis khờ khạo, vì sao lúc này mới trở về? Em đã nghĩ em mất anh rồi? Lewis là đứa trẻ hư. Mẹ nhất định sẽ cắt tiền tiêu vặt của anh." – Sofia vừa khóc vừa chạy lại ôm lấy anh trai.


Lúc tỉnh lại phát hiện Lewis bị mất tích, cô bé đã sợ hãi đến nhường nào. Cả hai đứa trẻ từ khi sinh ra đã luôn ở bên nhau chưa bao giờ tách nhau lâu đến như vậy.


Trong khung cảnh đoàn tụ ấm áp, mọi người xung quanh nhịn không được mà vỗ tay chúc mừng họ.


"Thật là một ngày tốt lành. Chúng ta hãy cùng nâng li chúc mừng gia đình Lawton cũng như chúc mừng sinh nhật của con trai ta." – Phu nhân Roscoe mỉm cười nâng li rượu lên lần nữa lôi kéo mọi người quay lại buổi lễ.


Suốt cả bữa tiệc, phu nhân Lawton chỉ quanh quẩn bên con trai mình. Bà sợ hãi chỉ cần mình không để ý, cậu sẽ lại biến mất. Phải mất rất nhiều công sức cậu mới có thể lén lút chạy ra chỗ Ethan.


"Frey sắp xuất hiện rồi." – Ethan hưng phấn kéo tay Lewis. – "Tớ chỉ nghe đồn về cậu ta mà chưa gặp mặt cậu ta bao giờ. Cậu nói xem, nếu tớ đấu vật với cậu ta thì tớ hay cậu ta thắng?"


"Tất nhiên là Frey sẽ thắng." – Một giọng nói khác chợt vang lên.


Lewis tò mò nhìn sang bên cạnh. Cậu nhận ra đó là Arthur và Aurora. Thiếu nữ mỉm cười theo bản năng liền véo hai má của cậu.


"Vì sao?" – Ethan không phục mà bĩu môi. – "Cậu ta cả ngày chỉ ru rú trong phòng làm sao có thể thắng được người đã được rèn luyện từ trong quân đôi như em."


"Tên nhóc suốt ngày trốn ra ngoài chơi như cậu em cũng dám nói câu đó sao?" – Nữ trung úy giật khóe môi. – "Arthur, em nói xem em cùng Frey đấu ai sẽ hơn ai?"


"Em không biết. Có lẽ là Frey." – Arthur mỉm cười đáp lại. – "Nhưng nếu đấu với cậu chủ nhà Sutherland, em có thể chắc chắn 100% là Frey."


"Cậu xem, bọn họ rõ ràng đang cố ý bắt nạt tớ." – Ethan bức xúc mà kéo kéo tay cậu nhóc bên cạnh mình. – "Thảo nào cha tớ nói không được chơi với đám người nhà Lancaster. Một đám khinh người quá đáng!"


"Nhưng tớ cũng cảm thấy Frey sẽ thắng cậu." – Lewis hợp tình hợp lý mà nói ra suy nghĩ của bản thân. – "Cậu rất dễ mất bình tĩnh vậy nên cho dù là tớ cũng có vài cách để dụ cậu mắc bẫy."


"Lewis! Cậu không những không an ủi tớ mà còn hùa theo họ là sao?"


Ethan hờn giận mà xoay người đi. Lewis bị cậu bạn bỏ rơi liền ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng. Cậu nhóc có chút tò mò mà len lén nhìn sang thiếu niên bên cạnh. Arthur cũng nhận ra ánh mắt của cậu nhóc nhưng dường như anh không có ý định lôi kéo cậu nói chuyện. Cuối cùng Lewis đánh liều khẽ gọi tên người thiếu niên:


"Anh Arthur..."


"Ừ. Lewis phải không?" – Arthur nhanh chóng đeo lên mình nụ cười hòa ái dễ gần. – "Anh nghe nói em bị mất trí nhớ."


"Bác sĩ nói là mất trí nhớ tạm thời. Nhưng có một số đặc điểm em vẫn mơ hồ nhớ được. Ví dụ như Sofia ghét ăn cà rốt. Cha đánh đàn rất giỏi nhưng vẽ thì rất tệ. Mẹ thường xuyên quên tắt chế độ tự động dọn dẹp của robot khiến nó cứ 5 phút lại quét nhà một lần. Con nữa, Sofia lén nuôi chuột bạch trong phòng."


"Lewis đây không phải đặc điểm mà là nói xấu về gia đình mình." – Aurora nhịn không được bật cười thành tiếng ngay cả Arthur cũng không nhìn được mà lắc đầu cười theo.


"Cuối cùng anh Arthur cũng cười rồi." – Lewis vui vẻ kêu lên.


"Chẳng lẽ bình thường anh không cười sao?"


"Nhưng nó không giống."


"Không giống ở chỗ nào?" – Ngay cả Aurora cũng tò mò hỏi lại. Ngay cả nàng cũng không biết lúc nào em trai nàng cười thật lúc nào cười giả.


"Em cũng không biết nữa. Khi Arthur cười thật anh ấy sẽ trông đẹp hơn rất nhiều."


Arthur muốn mở miệng trêu chọc cậu nhóc rằng bình thường anh cười không đẹp sao nhưng anh chợt nhận ra bản thân đã quá gần gũi cậu nhóc. Ngay lập tức anh thu lại nụ cười lần nữa nhìn về phía trước.


Vì sao lại quay lại như cũ rồi?


Lewis ủ rũ nhìn Arthur lần nữa bày ra vẻ mặt phòng vệ với mình. Cậu nhóc chợt nhìn đến loại bánh mình yêu thích, liền nhanh chân chạy lạy về phía người phục vụ.


"Cậu nhóc rất đáng yêu phải không?" – Aurora mỉm cười hất mái tóc dài của mình ra sau. – "Chị nghĩ em sẽ thích cậu nhóc."


"Đừng làm chuyện vô ích Aurora." – Arthur lạnh lùng nhìn chị gái của mình. – "Chị biết cậu nhóc sẽ gặp nguy hiểm khi ở gần em."


"Arthur, chẳng phải cha nói sẽ có cách khống chế được dị năng của em sao? Đừng tự nhốt mình lại một góc như vậy."


Thiếu nữ mệt mỏi mà xoa xoa thái dương. Cho dù là chị gái, nàng cũng không thể khiến Arthur mở lòng với bản thân mình. Chẳng lẽ thằng bé định cả đời đeo lên lớp mặt nạ đó sao? Aurora đã nghe hàng trăm người nói rằng em trai đối xử với mọi người hòa ái dễ gần như nào nhưng điều đó chỉ khiến người làm chị như nàng cảm thấy bế tắc. Arthur đối với ai cũng chỉ mang 1 vẻ mặt giả tạo duy nhất. Nó tựa như lớp bảo vệ mềm dẻo ngăn cản mọi người tiếp cận thế giới nội tâm của anh. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, Aurora lo lắng một ngày nàng sẽ mất em trai mình mãi mãi.


"Chị Aurora."


Một giọng nói vang lên kéo thiếu nữ ra khỏi như phiền muộn của bản thân. Nàng đưa mắt nhìn miếng bánh nhiều màu sắc trên tay mình. Ngay cả Arthur cũng ngẩn người khi được cậu nhóc nhét chiếc bánh vào tay.


"Mỗi lần ăn bánh em đều rất vui nên em nghĩ cả hai người cũng như vậy." – Lewis mỉm cười nhét cả miếng bánh to đùng vào miệng.


Nhìn hai bên má phồng lên, Aurora rất muốn véo má cậu nhóc lần nữa. Nàng nhận ra không phải không có cách cứu giúp em trai mình, chỉ là cách ấy đến hơi muộn mà thôi.


"Nhìn kia, Frey đến rồi." – Ethan hưng phấn mà kéo tay Lewis. Vụ giận dỗi giữa cậu và cậu nhóc nhà Lawton đã sớm bị cậu ném ra sau đầu từ lâu rồi.


"A!"


Khi Frey xuất hiện, Lewis liền nhận ra đây chính là người bị cậu nhóc đẩy ngã trong phòng. Thiếu niên lúc này mặc một bộ vest màu trắng, cả người toát lên khí chất vương giả, chiếc mặt nạ bạc trên mặt hắn tự như một bức tường ngăn cách vị vương tử trẻ tuổi với nhưng người khác. Một thoáng qua, nhưng người ở đây đã nghĩ rằng thiếu niên chính là thần.


Tuy nhiên vị thần của họ lúc này lại dừng bước chân, đứa mắt nhìn về phía Lewis. Cậu nhóc cho rằng người này còn thù mình vì tự tiện xông vào phòng liền co rúm người lại né tránh ánh nhìn chăm chú kia.


"Cậu ta đang nhìn gì vậy?" – Ethan ngốc ngốc mà gãi đầu. – "Cậu ta đang muốn thách đấu với tớ sao?"


"Chúc mừng sinh nhật, cậu Roscoe." – Arthur mỉm cười giơ chiếc bánh lên chắn ngang ánh nhìn của Frey về phía Lewis. – "Tuy nhiên chúng ta còn rất nhiều thời gian để ôn chuyện cũ hiện tại cậu vẫn còn một chiếc bánh kem đang chờ cậu kìa."


"Thì ra là nhìn anh Arthur." – Ethan tiếc nuối cầm lấy miếng bánh còn sót lại của Lewis nhét thẳng vào miệng. – "Chắc do tớ quá đẹp trai nên cậu ta không dám nhìn nhiều rồi. Nghe nói Frey lúc nào cũng đeo mặt nạ, cậu ta có một vết sẹo khó coi ở trên mặt. Cậu nói xem vì sao Frey không đi chữa trị nó đi, với công nghệ lượng tử ngày nay cho dù có bỏng toàn thân cũng có cách chữa được mà."


"Bởi vì cậu ta hoàn toàn không có vết sẹo nào trên mặt hết."


Hơn nữa cậu ta còn đẹp trai hơn cậu rất nhiều. Lewis thầm bổ sung thêm. Cậu nhóc thật sự không hiểu vì sao Frey lại muốn đeo mặt nạ. Nhưng nếu như hắn không muốn tiết lộ cho mọi người cậu sẽ giúp Frey giữ bí mật.


Cậu nhóc hướng về phía Frey đang đứng một góc nghe người chủ trì thuyết trình một đống thứ ca ngợi hắn.


Đừng lo lắng tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật.


Cậu nhóc khẽ mấp máy môi. Frey dường như cũng đọc được những gì cậu nhóc nói. Tuy nhiên hắn không hề đáp lại mà tiếp tục đứng như một bức tượng đẹp đẽ. Chỉ có điều, lần này tầm mắt của hắn chỉ dừng lại ở vị trí của cậu nhóc nhà Lawton.


"Anna." – Phu nhân Roscoe đứng một góc đột nhiên ra hiệu cho người hầu gái thân cận của mình. – "Gọi Gabriel đến đây. Ta muốn biết vài chuyện." 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.