Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 48: Dây chuyền ngọc bội





..............

Tầm mắt của nàng chìm vào bóng tối thuần túy, Ôn Dư Nhiễm không biết mình đã ngủ bao lâu, mọi thứ trong ý thức đều hỗn loạn, cái lạnh ăn mòn cơ thể, đau đớn xen lẫn bản năng sợ hãi, nàng muốn thoát ra nhưng không thể thoát ra được.

Trong lúc mờ mịt, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo dán lên, bàn tay này lạnh đến mức Ôn Dư Nhiễm theo bản năng muốn tránh ra, nhưng lại không tránh được.

Bàn tay này dường như bắt được thứ đang nè nặng trong tim của nàng, hơi lạnh bị bàn tay hấp thụ từ từ tan biến, cơ thể cũng có chút nóng lên.

Ưm......

Cảm giác... bàn tay lạnh lẽo này dường như cũng không còn chán ghét như vậy nữa.

Sau khi cơn lạnh giảm đi, thân thể Ôn Dư Nhiễm thoải mái hơn rất nhiều, thần kinh thả lỏng trở lại, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Nàng mơ thấy tiểu cô nương đang căng thẳng cúi đầu cùng thân thể co rúm khi lần đầu gặp mặt, mơ thấy tiểu cô nương xâm nhập đầu lưỡi khi hôn, hôn rất mạnh mẽ không hề có trật tự...

Với đôi môi đỏ tươi lạnh lẽo cùng làn da trắng nõn mềm mại, mỗi một ký ức đều rất rõ ràng, chỉ cần một câu nói là có thể rơi vào một khung cảnh có liên quan khác.

Đột nhiên Ôn Dư Nhiễm giật mình hơi tỉnh lại, bắt đầu giãy giụa, cố gắng kháng cự lại giấc mơ này. Giấc mơ có thể bị tiểu cô nương thao túng, không có gì là sự thật.

Sự đối đầu giữa ý thức và giấc mơ.

Suy nghĩ hỗn độn bay tán loạn, căn bản không thể ngủ sâu được. Cơ thể dường như có thể nhận thức được thế giới bên ngoài.

Ôn Dư Niễm cảm thấy trên môi có thứ gì đó mềm mại dính vào, lạnh lẽo, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng cảm giác rất chân thật, không giống như là mơ.


Mềm mại rất thoải mái.

"Ưm......"

Ôn Dư Nhiễm thoải mái trở mình, ý ​​thức thả lỏng xuống, không còn phản kháng nhiều như vậy nữa, mặc cho bản thân chìm vào giấc mộng đẹp.

Khi cánh tay chạm vào một thứ gì đó, nàng rất tự nhiên ôm nó vào vòng tay của mình, rất kiên định.

Giấc mơ rất ngọt ngào, ngủ đến ngon lành.

...........

Buổi sáng, khi Ôn Dư Nhiễm tỉnh dậy, cảm thấy có cảm giác rất an toàn.

Thứ ôm trong vòng tay rất thoải mái, cảm giác giống như một con thú bông mà nàng đã ôm khi còn nhỏ, ngoại trừ việc nó lạnh hơn một chút thì cũng không có gì khác nhau.

Ôn Dư Nhiễm lười nhác mở to mắt ra, ánh nắng yếu ớt len ​​lỏi vào khe hở trên rèm cửa, chiếu vào mái tóc đen nhánh trong tầm mắt của nàng.

Trong lòng ngực không phải thú bông, mà là một tiểu cô nương.

Ánh mặt trời thưa thớt chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của tiểu cô nương, rất yên tĩnh và xinh đẹp.

Vừa mới tỉnh dậy, đại não còn có chút ngốc, Ôn Dư Nhiễm đưa mắt lên trên gối nằm, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, như thể thời gian quay trở lại một tháng trước, mọi thứ đều rất tự nhiên, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Khoan đã...

Tiểu cô nương......

Đây là nhà của tiểu cô nương......

Ngày hôm qua, trên phố, cảm thấy bí bách, tiểu cô nương đi đến.......

Sau một hồi đau đầu, những kí ức của ngày hôm qua cứ dần dần len lỏi vào đầu.

Hai giây sau.

Ôn Dư Nhiễm đột nhiên tỉnh táo lại, sợ hãi như sét đánh xuyên thấu qua tim, nàng cố gắng đè nén ý định muốn hét lên, từng tế bào đều kêu gào muốn chạy ra ngoài.

Nàng nhanh chóng rút cánh tay trở về, cứng đờ ngồi dậy, đầu óc như bị thiếu đường huyết choáng váng một trận, Ôn Dư Nhiễm đưa tay lên chống cái trán lại, ép buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại....

Tiểu cô nương dường như vẫn chưa tỉnh dậy.

Mặc dù không biết ma có khái niệm ngủ hay không, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương nhắm chặt hai mắt nằm bất động, dường như không nhận thấy tầm mắt của nàng.

Ôn Dư Nhiễm đút tay vào túi trước, tìm kiếm lá bùa.

Trong túi không có gì cả.

Không có lá bùa.

Ôn Dư Nhiễm để mặc cho bản thân tiếp thu hiện trạng, rồi sau đó nín thở thắt chặt thần kinh, xoay người nhẹ nhàng xốc chăn bông lên chuẩn bị xuống giường, trái tim suýt chút nữa muốn nhảy ra ngoài.

Mọi cử động đều từ tốn và nhẹ nhàng, sợ làm kinh động đến ai đó.


Khoảnh khắc lòng bàn chân vừa chạm đất, dây thần kinh trong người lạnh đến cực điểm, Ôn Dư Nhiễm dùng hai tay chống đỡ thành giường, cố gắng đứng dậy.

Nhưng đầu gối mềm nhũn ra, phải ngồi xuống trở lại. Đầu rất đau, cơ thể cũng suy nhược đến bất thường, cả người đều không có sức lực.

Ôn Dư Nhiễm cẩn thận liếc nhìn thoáng qua.

Tiểu cô nương vẫn yên lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không có động tĩnh gì.

May mắn thay, vẫn chưa tỉnh dậy.

Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nàng híp mắt lại, dùng móng tay nhéo vào lòng bàn tay, chống đỡ thành giường tập trung toàn lực vào hai chân cố gắng đứng dậy.

"Nằm xuống trước, được không?" Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của tiểu cô nương truyền vào tai nàng.

Âm thanh rất khẽ, như có bóng ma thì thầm giữa căn phòng yên tĩnh.

Sợi dây trong đầu đột nhiên đứt đoạn, giống như một con dao đang treo trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống, không ngờ lại đâm trúng trọng điểm.

Ôn Dư Nhiễm theo bản năng muốn thoát ra, nhưng trên cổ tay có một lực đạo mạnh mẽ truyền đến, khiến nàng trong nháy mắt không thể di chuyển.

Nàng cứng đầu quay đầu lại, chỉ thấy ngón tay của tiểu cô nương đang nắm chắc cổ tay của nàng. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng tắp vào nàng.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh lại.

Ôn Dư Nhiễm đè nén hô hấp xuống, ép buộc bản thân phải lộ ra một nụ cười.

"Tôi muốn đi vệ sinh." Ôn Dư Nhiễm treo trên miệng một nụ cười thường ngày khi gặp các nhà đầu tư, kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Tiểu cô nương chớp chớp mắt, ngồi dậy nghiêng đầu qua.

"Hiện tại cơ thể của chị rất yếu, để em ôm chị đi." Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ nhàng, lả lướt như lông hồng.

Nói xong tiểu cô nương mỉm cười một chút.

Má lúm đồng tiền thấm mật ngọt, nhưng trên đôi mắt lại có thâm quầng.

Nụ cười này làm cho da đầu của Ôn Dư Nhiễm tê dại, Ôn Dư Nhiễm cố gắng mỉm cười, đem chân từ dưới sàn quay trở lại trên giường.

"Không cần, tôi sẽ nằm xuống." Môi của Ôn Dư Nhiễm khẽ run rẩy, từng khớp ngón tay cũng đều run lên. Nỗi sợ hãi chi phối hết mọi suy nghĩ.

Nàng liền thuận theo lời của tiểu cô nương, nằm trở lại.

Cơ thể quả thật rất suy yếu, khi nằm xuống cũng không muốn động đậy.

Ôn Dư Nhiễm nhìn lên trần nhà, đại não của nàng ngâm trong sợ hãi nhưng suy nghĩ của nàng đã tỉnh táo trở lại, nàng chịu đựng cơn đau đầu và sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút.

Cơ thể của nàng xuất hiện các triệu chứng buồn nôn, ớn lạnh, không cử động được, thậm chí ngất xỉu không phải chỉ một lần.


Lần đầu tiên thân thể không khỏe, nàng trực tiếp mất đi một phần trí nhớ, ngày hôm sau tỉnh lại Ninh An đã ngủ ở bên cạnh nàng.

Lần thứ hai nàng cảm thấy thân thấy không khỏe là trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, lúc đó Ninh An ngồi bên cạnh nàng, hơn nữa đã cứu nàng.

Lần thứ ba cảm thấy thân thể không khỏe chính là bây giờ. Tiểu cô nương đang cầm cổ tay của nàng, hạn chế nàng ở chỗ này.

Đã ba lần, mỗi khi có vấn đề gì đó xảy ra đều gắn bó chặt chẽ với tiểu cô nương.

Mỗi lần tỉnh dậy, tiểu cô nương đều ở bên cạnh người nàng.

Tiểu cô nương là chủ mưu hoặc chỉ là người trong cuộc.

Suy nghĩ của Ôn Dư Nhiễm bị mắc kẹt ở chỗ này, không thể tiếp tục suy đoán nữa, đầu óc quay trở lại một mớ hỗn độn, không thể tìm ra manh mối.

"Đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt."

Lúc này có một âm thanh ngọt ngào truyền vào lỗ tai, dẫn ra một tia kinh dị dày đặc.

Ôn Dư Nhiễm quay đầu đi.

Đôi môi đỏ tươi của tiểu cô nương cong lên, khẽ mở ra rồi khép lại, lời nói dễ nghe từ môi tràn ra.

"Chờ khi chị nghỉ ngơi thật tốt, có vấn đề gì đều có thể hỏi em."

Ôn Dư Nhiễm nghe những lời này, lại ngẩn người ra trong một lúc.

"Được." Ôn Dư Nhiễm nói.

Thần kinh căng chặt trong một thời gian dài cũng dần dần mềm nhũn đi xuống, sợ hãi cũng dần dần suy yếu, tim đập chậm lại một chút, xương ngón tay trở lại bình thường cũng hết run rẩy.

Những ngón tay tinh tế lạnh lẽo của tiểu cô nương nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, vén vài sợi tóc trên trán của Ôn Dư Nhiễm. Đôi mắt đen láy kia nhìn thẳng vào nàng, đem tất cả sự hoảng sợ cùng hoài nghi của nàng thu hết vào trong mắt.

Ôn Dư Nhiễm nằm trên gối, từ dưới nhìn lên cổ áo của tiểu cô nương.

Mặt dây chuyền ngọc bội đeo trên cổ trượt ra khỏi cổ áo, trong suốt như pha lê, tôn lên làn da trắng nõn của tiểu cô nương trong ánh sáng yếu ớt, thật sự rất đẹp.

...............

Editor: Mọi người đoán đúng rồi, bảo vật là dây chuyền ngọc bội

Chương này đủ 50 bình chọn ngày mai em sẽ up chương tiếp theo.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.