Đầu Giang Thạch đau đớn dữ dội. Cậu biết hệ thống đang cực kì giận dữ.
Cả bài nhảy bị tách rời ra, không có ánh đèn sân khấu, cũng chẳng có chút cảm xúc nào, chỉ là những chuỗi động tác rời rạc vô hồn.
Giang Thạch không ngừng tập đi tập lại những động tác đó mỗi ngày, cứ khăng khăng bảo là muốn dựa vào nỗ lực của chính mình. Cậu cứ như một tên ngốc – một tên ngốc bướng bỉnh đến vô cùng.
Sân khấu lớn được chia thành bốn sân khấu nhỏ hơn, cái của Giang Thạch là một trong số bốn sân khấu nhỏ đó. Sau khi cậu biểu diễn xong, ánh đèn sân khấu của cậu vừa tắt đi thì sân khấu bên cạnh sẽ sáng đèn lên.
Sau Giang Thạch còn một thí sinh nữa biểu diễn.
Lúc ánh đèn sân khấu của Giang Thạch tắt hoàn toàn cũng là lúc cậu đau đớn quỳ sụp xuống sàn, hai tay ôm chặt đầu.
Nhân viên hậu trường đang đợi Giang Thạch xuống sân khấu thì phát hiện có điều bất ổn, vội vàng gọi người lại dìu cậu.
Chỗ Biên Ý ngồi không thể nhìn rõ lối xuống sân khấu của thí sinh nên hẳn là y không thể thấy được tình trạng hiện giờ của Giang Thạch. Tuy lối xuống sân khấu bị khuất tầm nhìn, nhưng lối dẫn ra ngoài sân khấu thì không.
Biên Ý thấy người đại diện chạy đến, vội vàng đỡ lấy Giang Thạch. Một lát sau, hai nhân viên hậu trường cũng chạy đến, giúp dìu Giang Thạch xuống khỏi sân khấu.
Biên Ý dời mắt, mặt mày vô cảm.
Hệ thống phản diện, nhất định là nó.
Chắc chắn nó đang cực kì phẫn nộ nên mới hại Giang Thạch tới nông nỗi này. Trước kia Quan Hi chưa từng chống đối nó bao giờ, nên y cũng không rõ nếu dám chống đối hệ thống phản diện thì nó sẽ làm gì với kí chủ.
Biên Ý không thèm quan tâm đến máy quay xung quanh mình, y móc điện thoại ra, nhắn tin cho Giản Dịch.
Giang Thạch đang nghỉ ngơi ở phòng trang điểm phía sau sân khấu, chị Khương muốn đưa cậu đi bệnh viện nhưng cậu lại không chịu.
“Em khoẻ rồi mà”. Giang Thạch cười với chị Khương, “Có khi tại em đói quá thôi”.
Chị Khương lo lắng nhìn Giang Thạch, sau đó mới nhờ trợ lý lấy ít đồ ăn cho cậu lót dạ. Vì không muốn ảnh hưởng đến buổi diễn nên quả thật bữa tối Giang Thạch chẳng ăn được bao nhiêu.
“Hừ, đừng mong tôi tin mấy lời nói nhảm nhí của cậu”. Hệ thống phản diện nói với Giang Thạch.
Cậu đáp: “Tin hay không tuỳ mày, dù sao lát nữa bác sĩ Giản cũng sẽ tới đây”.
Việc Giang Thạch khôi phục lại dáng vẻ tự tin càng làm cho hệ thống phản diện thêm phần bối rối.
Thật ra nó cũng không biết rằng – quả thật là Giang Thạch cố ý. Việc cậu xin giúp đỡ chỉ là một phần trong kế hoạch mà thôi.
Giang Thạch nói với nó: “Chẳng phải mục tiêu cuối cùng của mày là Khấu Lệ và Biên Ý à?”.
“Nếu cứ dựa theo kịch bản của mày thì muôn đời tao cũng chẳng có cơ hội mà chen chân vào cuộc sống của bọn họ. Hơn nữa tính cách mày viết ra cho tao cũng khác hẳn với con người tao ngoài đời. Dù cho tao có muốn làm theo mày đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ nghi ngờ tao có gì đó bất thường thôi”.
“Chẳng lẽ mày muốn có thêm nhiều người khác biết đến sự tồn tại của mày à?”.
“Chẳng bằng làm ngược lại”.
“Họ đang nghi ngờ tao, đúng chứ? Vậy thì cứ cho bọn họ một câu trả lời đi. Tao tự biến mình thành người bị hại, diễn vai thà chết chứ không chịu khuất phục. Như vậy càng dễ dàng lấy được lòng tin của bọn họ hơn, không phải sao?”.
“Mày nhìn phản ứng của Biên Ý lúc nãy xem, đó là bằng chứng tốt nhất đó”.
“Anh ấy sẽ không đối đầu trực tiếp với tao, hay nói chính xác là với mày đâu. Nên trong thời gian này, anh ấy chắc chắn sẽ kêu bác sĩ Giản tiếp cận tao thay anh ấy”.
“Vừa có cơ hội dụ dỗ Giản Dịch, vưa lấy được lòng tin của Biên Ý, chẳng phải một công đôi việc sao?”.
Giang Thạch nói rất có lý, khiến hệ thống cũng phải hết hồn.
Đây là lần đầu tiên nó được trải nghiệm cảm giác có kí chủ gánh team.
Trước kia, đa phần kí chủ làm gì cũng muốn hỏi ý kiến nó. Giống như Quan Hi vậy, hơi gặp chút khó khăn là đã gào mồm lên, chẳng có ai như Giang Thạch cả, vừa có chủ kiến, đầu óc lại còn thông minh như vậy.
Hệ thống phản diện thầm nghĩ, chẳng lẽ nó thật sự trách oan Giang Thạch rồi sao?
Thực ra mà nói, nó cũng chẳng tin tưởng Giang Thạch là bao, nhưng nhất thời lại chẳng tìm ra được sơ hở nào trong lời nói của cậu, và cũng chẳng thấy cậu có ý nghĩ gì khác trong đầu.
Hơn nữa ai mà chẳng sợ chết. Có lẽ do Giang Thạch còn nhỏ tuổi nên tính cách có phần khác với những kí chủ trước của nó, nhưng riêng việc sợ chết thì hệ thống phản diện tin chắc mười mươi là ai cũng như ai cả thôi. Dù cho ban đầu nó có gặp bao nhiêu trắc trở, thì cuối cùng đám kí chủ vẫn phải bỏ hết lòng tự trọng để van xin nó cứu mạng.
Lần này quả đúng là cách chơi của người thông minh có khác.
Có lẽ ở thế giới tiếp theo nó sẽ xem xét việc tìm một kí chủ thông minh mới được. Chẳng cần vòng vo làm gì, chỉ cần quăng mồi là sẽ có người cắn câu ngay lập tức.
Đa số người thông minh trên đời càng thông minh lại càng có nhiều tham vọng.
Lúc thí sinh cuối cùng biểu diễn xong, Giang Thạch cũng đã khoẻ lại rồi. Cậu cùng các thí sinh khác cùng lên sân khấu.
Tất cả thí sinh đều đã hoạt động nhiều năm trong giới nên sau khi lên sân khấu không cần phải đứng im chờ kết quả, mà được đưa đến chỗ ngồi riêng trên sân khấu để đợi giám khảo và MC gọi tên.
Biên Ý nhìn Giang Thạch từ xa. Sắc mặt của cậu lúc này hơi tệ, nhưng vẫn lên sân khấu ngồi được nên có vẻ mọi việc không đến mức nghiêm trọng lắm.
Biên Ý ngày nào cũng tới phòng thí nghiệm của Khấu Lệ nên y biết rõ tiến độ nghiên cứu của hắn rất nhanh. Nhưng cụ thể khi nào thì hoàn thành, y lại không chắc chắn.
Biên Ý chỉ hy vọng Giang Thạch có thể thông minh hơn chút nữa để có thể vừa ổn định được hệ thống, vừa bảo vệ được bản thân cậu.
Trước khi công bố kết quả, MC mời giám khảo nhận xét về những thí sinh làm bọn họ ấn tượng nhất, không giới hạn một hay nhiều thí sinh.
Vài vị giám khảo được gọi tên, các thí sinh đều được nhắc qua một lần. Tới phiên Giang Thạch, giám khỏi được hỏi đến là Biên Ý.
Biên Ý cầm mic, nói: “Tôi rất ấn tượng với bạn Giang Thạch. Mọi người cũng thấy phản ứng của tôi rồi đó, quả thực bạn Giang làm cho tôi rất bất ngờ. Tôi thật sự bị thu hút bởi phần trình diễn của bạn. Trên sân khấu, bạn diễn rất cảm xúc, rất bùng nổ. Dù tôi không có chuyên môn cao bằng các vị giám khảo ngồi đây, nhưng với tôi, màn trình diễn của bạn đã làm tôi rất xúc động”.
Biên Ý nói xong thì thấy Giang Thạch đứng lên, cúi người về phía y, nói: “Em cám ơn ạ”, giọng nói còn pha lẫn chút nghẹn ngào.
Do khoảng cách hơi xa nên Biên Ý cũng không thể cảm nhận trọn vẹn được cảm xúc biết ơn của Giang Thạch lúc này. Dù là vì tiết mục biểu diễn này, hay vì bất kì cái gì khác đi chăng nữa.
Cuối cùng, Giang Thạch không làm mọi người thất vọng, cậu trở thành quán quân của trận đấu đầu tiên.
Đêm đó, tên Giang Thạch phủ sóng khắp nơi trên mạng, khen chê có đủ.
Biên Ý không cần xem cũng biết mấy cái bình luận đó nói gì. Nào là tuổi cậu còn quá nhỏ nhưng lại đánh bại được người có thâm niên trong nghề; nào là cậu diễn sâu, giả tạo này nọ. Toàn là mấy lời phỉ báng không có căn cứ. Nhưng điều không ai có thể phủ nhận là màn trình diễn tối nay của Giang Thạch rất tuyệt.
Thứ dũng khí được ăn cả ngã về không ngay trước bờ vực tuyệt vọng ấy, chỉ cần xem một lần là sẽ nhớ mãi không quên.
Nếu không có hệ thống phản diện, tương lai của Giang Thạch nhất định sẽ rực rỡ vô cùng, sẽ gắn liền với những sân khấu lớn.
Khi rời đi, Biên Ý cảm thấy rất khó chịu, rất buồn lòng.
Kẻ đê tiện kia đã cướp đi cuộc đời y, huỷ hoại gia đình y, nay nó lại đang nhăm nhe cuộc đời của một người khác.
Các thí sinh ra về muộn hơn giám khảo một chút, nên khi Giang Thạch ra tới Biên Ý đã về rồi.
Hệ thống phản diện cười lạnh, nhưng chưa kịp cười xong đã thấy một chiếc xe thể thao đỏ rực đậu trước sân vận động không xa.
Đúng là Giản Dịch.
Anh tiến về phía Giang Thạch.
Bảo vệ đang định ngăn Giản Dịch lại thì thấy chị Khương vẫy tay với anh.
Thú thực, lúc này chị Khương rất muốn đưa Giang Thạch đi khám bệnh. Bác sĩ bình thường hay bác sĩ tâm lí gì cũng đi tất.
Giản Dịch xuất hiện vừa đúng lúc, đến nỗi chị không có thời gian để cân nhắc đến sự “trùng hợp” quá đỗi này.
Giản Dịch đến gần, nhìn sắc mặt của Giang Thạch, hỏi: “Tiểu Thạch đang không khoẻ à?”.
Tiểu Thạch? Chị Khương vốn đang muốn nhờ Giản Dịch khám thử cho Giang Thạch xem có việc gì không thì tự dưng cảm thấy hơi là lạ. Cái xưng hô này cứ sai sai ở đâu ấy, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra là sai ở đâu.
“Sao bác sĩ Giản lại ở đây vậy?”. Giang Thạch liếc nhìn Giản Dịch một cái rồi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh.
Giản Dịch nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu, cười nói: “Xin lỗi cậu, thật ra là cậu Biên nhờ tôi để ý đến cậu một chút. Tôi nghe em ấy nói hôm nay cậu diễn, có hơi lo lắng nên chạy tới xem thử”.
Chị Khương ngớ người hỏi: “Thầy Biên á?”.
Giản Dịch gãi nhẹ mặt, “Ừ thì… Chắc là em ấy chưa nói với mọi người phải không? Tôi với cậu Biên là bạn tốt, tôi biết hôm nay em ấy đến xem biểu diễn nên có xin một vé”.
Giản Dịch nhìn chằm chằm Giang Thạch, tiếp tục nói: “Nhưng tối nay tôi có chút việc bận nên không thể đến kịp”.
Chị Khương nhíu mày, càng nghe càng thấy quai quái. Giả dụ Giang Thạch có tìm đến Giản Dịch để khám bệnh thật đi chăng nữa, thì cũng làm gì có bác sĩ nào mò đến tận nơi biểu diễn của bệnh nhân để khám đâu?
“Dù sao phí khám bệnh của tôi cũng rất cao, nên việc quan tâm bệnh nhân hơn một chút cũng là việc nên làm thôi mà”. Người trước nay không thèm đoái hoài gì đến bệnh nhân của mình – bác sĩ Giản – đã nói vậy trước ánh mắt nghi ngờ của chị Khương.
Cuối cùng Giang Thạch cũng ngẩng đầu lên nhìn Giản Dịch. Cậu mím môi, mắt ươn ướt, đáy mắt chứa chan cảm xúc. Nhưng sau đó Giang Thạch lại vội vàng cúi đầu xuống ngay, cậu nói với anh: “Làm phiền bác sĩ Giản rồi, em, em không sao đâu ạ”.
Làm một người ngoài cuộc đứng xem, hệ thống phản diện phải thừa nhận rằng thủ đoạn dụ dỗ vừa ngại ngùng, vừa tự nhiên này của Giang Thạch xịn xò hơn của tên Quan Hi chỉ biết dùng mỗi khuôn mặt đẹp kia không biết bao nhiêu lần.
Quả nhiên sau đó giọng điệu nói chuyện của Giản Dịch mềm mại hẳn đi, dịu dàng đến nỗi vắt được cả ra nước: “Không sao, hay mình đi ăn nhé? Giờ đã trễ lắm rồi, mọi người bận rộn cả đêm chắc cũng đói bụng rồi phải không?”.
Giang Thạch vẫn cúi đầu, nhưng lại nhẹ nhàng gật gật.
Chị Khương nghi ngờ nhìn bọn họ.
Thấy ánh nhìn của chị nên sau khi Giang Thạch lên xe, Giản Dịch lấy thân phận là bác sĩ nói vài câu với chị Khương về tình hình lúc này của cậu.
Chị Khương nghe xong thì cũng thôi không nghi ngờ Giản Dịch chuyện bé xé ra to, có mục đích khác với Giang Thạch nữa.
Giản Dịch nói với chị rằng: cậu Giang đang gặp chướng ngại tâm lí, không tìm ra hướng giải quyết, thậm chí còn muốn tự tử.
Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc Giang Thạch muốn khám bác sĩ tâm lí cũng nên làm cho chị cảnh giác rồi mới phải chứ!
Một Tiểu Thạch vui vẻ hồn nhiên, đang yên đang lành thì tìm bác sĩ tâm lí làm quái gì?
Hơn nữa thời gian gần đây lúc nào cậu cũng buồn bực không vui, thêm áp lực của buổi diễn tối nay, chẳng phải sắp stress đến bệnh luôn sao?
Chị Khương vừa sợ hãi vừa hối hận. Chị vừa hối hận rằng mình không hiểu được Giang Thạch, lại vừa sợ hãi rằng cậu sẽ làm điều dại dột.
Nhưng đồng thời chị cũng cảm thấy may mắn. Chị biết lời khen của Biên Ý dành cho Giang Thạch là muốn cậu hãnh diện, muốn cậu lấy lại tự tin. Lúc này đây chị rất rất biết ơn Biên Ý, biết ơn y đã nhạy cảm nhận ra bệnh tình của Giang Thạch, hơn nữa còn nhờ Giản Dịch giúp đỡ, nếu không thì chẳng biết đến khi nào chị mới phát hiện ra được nữa.
Lúc Giản Dịch và Giang Thạch vừa trò chuyện vừa ăn tối thì Biên Ý đã về đến nhà.
Đêm nay y phải đi ghi hình nên Khấu Lệ không tăng ca. Biên Ý và Khấu Lệ đã bàn bạc với nhau, dù bọn họ có bận rộn đến cỡ nào thì một trong hai người vẫn phải ở nhà với Cây Nhỏ.
Lúc Biên Ý về đến nơi, hai cha con đang chơi ghép hình trong phòng.
Đây là một bộ ghép hình cỡ lớn, tổng cộng có 1900 mảnh. Không biết bọn họ bắt đầu ghép khi nào mà đã xong được một phần ba.
Biên Ý nhìn thôi đã rợn hết cả người. Thứ hai cha con này thích chơi làm cho y – người đã được điểm cao từ nhỏ đến lớn – lần đầu tiên cảm thấy bản thân ngu ngốc vô cùng. Đổi lại là Biên Ý, đừng nói một phần ba, một ngày y ghép được một phần mười đã là giỏi lắm rồi.
Nếu sau này đổi thành y chơi ghép hình cùng Cây Nhỏ, có khi nào bé sẽ chê y vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp không?
Khấu Lệ gọi Biên Ý. Lúc này y mới tỉnh táo lại, kể với hắn tình hình của Giang Thạch.
Khấu Lệ đứng dậy, xoa xoa đầu Biên Ý, rồi lại cúi đầu nghiêm túc nhìn Cây Nhỏ đang chơi ghép hình, sau đó mới cùng Biên Ý rời đi.
Khấu Lệ trầm ngâm một lát mới đáp: “Đã có thể dùng được rồi”.
Trực giác của Biên Ý nói với y rằng, lời nói của Khấu Lệ còn một vế “nhưng” ở phía sau nữa. Nếu không sao hắn không lấy ra luôn?
“Nhưng mà…”. Khấu Lệ nói, “‘Tấm lưới’ vẫn còn hai lỗ hổng nhỏ mà anh chưa hoàn thiện xong. Dùng thì vẫn dùng được, nhưng lúc bắt được hệ thống phản diện khả năng cao nó sẽ tìm được lỗ hổng mà trốn thoát. Để tìm được các lỗ hổng đó thì nó cần từ ba đến mười tiếng, mà anh không có khả năng vá xong lỗ hổng trước từng ấy thời gian”.
Trên thực tế, dù có cho Khấu Lệ ba ngày, hắn cũng không thể hoàn thành được.
Biên Ý hiểu việc này nên trong lòng càng thêm nôn nóng.
Bắt hệ thống phản diện thì khả năng cao nó sẽ trốn thoát, mà không bắt hệ thống phản diện thì không biết nó sẽ tra tấn Giang Thạch tới nông nỗi nào.
Nhất thời Biên Ý không biết phải làm sao, y chỉ hy vọng Giang Thạch có thể ổn định được hệ thống phản diện, cho bọn họ thêm chút thời gian.