Sau nửa đêm, Biên Ý và Khấu Lệ đều dành thời gian trong phòng thí nghiệm.
Biên Ý đã quen với cách làm việc ở phòng nghiên cứu này từ lâu. Dù Khấu Lệ không bắt ép tăng ca nhưng ai làm việc ở đây không ít thì nhiều đều đam mê nghiên cứu, nên phòng thí nghiệm từ lúc được xây dựng cho đến bây giờ lúc nào cũng có chỗ để mọi người nghỉ lại.
Lúc này Biên Ý đang nằm cùng giường với Khấu Lệ trong phòng nghỉ của hắn.
Phòng nghỉ ở đây đương nhiên không rộng rãi được như ở nhà, giường cũng không lớn, nhưng hai người nằm vẫn đủ.
Điểm tương đồng giữa lần ngủ chung này và lần đầu tiên khi Biên Ý trọng sinh về là trên giường đều có khoảng trống, mà điểm bất đồng là lần trước khoảng cách nằm ở giữa bọn họ, còn lần này khoảng trống lại nằm ở hai bên mép giường.
Biên Ý nằm cuộn tròn trong lòng ngực Khấu Lệ, hắn ôm chặt y vào lòng.
Tựa như những buổi tối khi họ còn mặn nồng nhất vậy, không chỉ muốn ôm nhau ngủ, mà còn muốn dính sát với nhau, từ chân tơ tới kẽ tóc.
Lúc đó bọn họ sẽ vừa cảm thấy hơi khó chịu, vừa cảm thấy hạnh phúc. Tình cảm dâng trào hun nóng hai cơ thể trẻ trung, mãi đến sau nửa đêm mới dịu vơi đi bớt, mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Lúc này đây, Biên Ý đang không ngủ được.
Y đã rất mệt mỏi, nhưng có lẽ do Khấu Lệ đều đặn về nhà mỗi tối, lại thiếu đi thuốc ngủ do Giản Dịch điều chế nên Biên Ý khó có thể ngủ ngay được.
Khấu Lệ cũng vậy.
Hắn mở mắt, phát hiện ra Biên Ý đang nhìn mình.
Khấu Lệ vỗ nhẹ lên thái dương Biên Ý, nhỏ giọng hỏi: “Em không ngủ được à?”.
Y chớp chớp mắt, xem như trả lời. Hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau.
Một lát sau, Biên Ý mở miệng: “Hệ thống báo thù là do anh tạo ra, đúng không?”.
Giọng y hơi khàn, Khấu Lệ nhíu mày: “Em muốn uống nước không?”.
Vừa dứt lời hắn đã trở người muốn ngồi dậy.
Biên Ý kéo Khấu Lệ lại.
Thế nên hắn nằm lại trở về, đáp lời y: “Chắc là Cây Nhỏ phát minh đấy. Anh giữ rất nhiều mã code con viết ra, nhưng không biết con dùng chúng làm gì. Anh không đặt tên gì cả, chỉ đánh số thứ tự để phân biệt thôi”.
“Cây Nhỏ…”Biên Ý khẽ gọi cái tên này. Dù không khát, y vẫn không nhịn được mà liếm môi, cổ họng hơi khô khốc: “Sao con lại…”
“Do anh không tốt”. Khấu Lệ rủ mắt, “Anh nợ Cây Nhỏ rất nhiều”.
Biên Ý duỗi tay ra chạm vào đôi mắt hắn.
Y không thốt ra nổi lời nào để trách móc Khấu Lệ.
Nếu phải quy trách nhiệm cho ai đó, hẳn là y cũng có phần.
Cây Nhỏ là con của cả hai người, nhưng bọn họ đều…
Đúng vậy, Biên Ý đoán được.
Làm gì có chuyện sứ giả giải cứu từ trên trời rơi xuống.
Hệ thống báo thù là thành quả Khấu Lệ nghiên cứu không biết bao nhiêu năm, cuối cùng hắn và Cây Nhỏ mới thành công chế tạo cỗ máy nọ.
Ngoài việc cứu y ra ngoài, nó còn có công dụng che chắn và định vị. Nhưng sao nó có thể xuyên qua không gian và thời gian, giúp y sống lại được cơ chứ?
Vì sao y và Khấu Lệ lại có thể quay ngược thời gian về lại quá khứ?
Hệ thống, dụ dỗ, nhiệm vụ, người xuyên không.
Biên Ý vẫn luôn suy đoán về chân tướng cuối cùng.
Khi kết hợp tất cả các nhân tố lại với nhau, thì thế giới của bọn họ cực kì giống một trò chơi.
Giả dụ như nơi này chỉ là một trò chơi, vậy thì làm sao để kết thúc nó, làm sao để khiến nó khởi động lại từ đầu?
Cách thứ nhất, người chơi chết;
Cách thứ hai, nhiệm vụ thất bại;
Cách thứ ba, NPC chính hoặc mục tiêu của nhiệm vụ chết;
Biên Ý không xác định được kiếp trước Quan Hi có chết hay không, nhưng y có thể chắc chắn rằng: dù gã có chết, thì trò chơi cũng sẽ không lặp lại.
Nhìn phản ứng bây giờ của hệ thống phản diện là biết, chẳng phải nó vứt bỏ Quan Hi và tìm kí chủ mới ngay lập tức hay sao?
Nếu nói là do nhiệm vụ thất bại, thì cũng không đúng. Vì nếu đây là trò chơi bình thường, thất bại chính là thất bại, nhưng bọn họ đang ở trong một thế giới thực, thất bại hay không thất bại cũng chẳng có giới hạn rõ ràng gì.
Nếu đây chỉ là một trò chơi bình thường thì nó nên kết thúc ngay từ khi Khấu Lệ và Giản Dịch bắt được Quan Hi mới phải.
Nhưng sự thật là, nó không hề kết thúc.
Vì thế, chỉ còn sót lại khả năng cuối cùng.
NPC chính hoặc mục tiêu của nhiệm vụ chết.
Mặc dù Biên Ý rất không muốn tin vào kết quả này vì y không muốn biến mình và Khấu Lệ thành “NPC chính” và “mục tiêu nhiệm vụ”, nhưng cho đến bây giờ, đây lại là thứ gần với chân tướng nhất.
Chân tướng đó chính là:
Y và Khấu Lệ đều đã chết.
Mục tiêu nhiệm vụ đã chết, nhiệm vụ thất bại, trò chơi kết thúc, người chơi lần nữa khởi động lại trò chơi.
Tim Biên Ý đau nhói từng cơn.
Y khó chịu cuộn chặt mình.
Đáp án này cũng không khó đoán, chẳng qua là trước đây y không đủ can đảm để thừa nhận nó mà thôi.
Biên Ý thậm chí còn đoán được, sau khi y chết, không lâu sau Khấu Lệ sẽ lập tức đi theo y.
Cuối cùng, hệ thống báo thù tìm được hắn.
Điều này cũng có nghĩa là, Khấu Lệ chết rồi thì sẽ bị hệ thống bắt giữ, sau đó nó sẽ thông báo tới thứ đứng sau tất cả.
Đối với với Biên Ý mà nói, việc này thực sự quá dễ đoán.
Rốt cuộc thì nếu có thể thay đổi vị trí cho nhau, y cũng sẽ không thể kiên trì được.
Vậy nên, cả y và Khấu Lệ đều cảm thấy có lỗi với Cây Nhỏ.
Biên Ý không dám nghĩ đến Cây Nhỏ của bọn họ. Bé con vốn sẽ hạnh phúc lớn lên rồi vô tư trưởng thành, nay lại phải gánh chịu nỗi đau lần lượt mất đi hai người cha, khỏi phải nói cũng biết thằng bé khổ sở và đau đớn tới mức nào.
Rõ ràng chỉ cần y kiên trì thêm chút nữa, cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ với nhau.
Biên Ý càng nghĩ càng tự trách bản thân.
Y còn nợ Cây Nhỏ một lời xin lỗi.
Nhưng y không có cách nào để nói thẳng với bé con.
Biên Ý ích kỉ mà chờ mong, thế giới này sẽ lập tức khởi động lại ngay khi y và Khấu Lệ chết đi, để Cây Nhỏ không phải đối mặt với căn nhà trống rỗng, bé không cần phải đơn độc một mình, tự mình lo liệu tang lễ cho hai người cha.
Bé không cần nhớ rõ quá khứ, chỉ cần như bây giờ thôi, lớn lên bên cạnh họ trong ngây ngô và hạnh phúc.
… Vậy là đủ rồi.
Điện thoại Khấu Lệ reo vang.
Là tiếng chuông nhắc nhở.
Biên Ý nhìn sang Khấu Lệ, phát hiện hắn cũng đang suy tư gì đó nên không nghe thấy tiếng chuông.
Khi tiếng “tích tích” vang lên lần thứ năm, Biên Ý vừa định nhắc Khấu Lệ thì hắn đã tỉnh táo trở lại.
Hắn nhéo mũi y, duỗi tay với lấy điện thoại đặt ở đầu giường.
Hắn nhìn thoáng qua rồi đưa điện thoại cho Biên Ý.
Khấu Lệ nói: “Quan Hi bỏ trốn rồi”.
Biên Ý nhận di động, bản đồ được phóng to, điểm đỏ biểu thị Quan Hi đang di chuyển với tốc độ rất chậm giữa mấy con phố.
Có lẽ Quan Hi đang tìm gì đó để ngụy trang.
Biên Ý vô cảm nghĩ.
Sau khi mất đi hệ thống phản diện, gã chỉ là một người bình thường.
Không tiền, không địa vị, đã vậy còn phải mang một khuôn mặt không thuộc về mình. Gã là kẻ đáng nghi, nhưng cũng là món lợi trong mắt vài người.
Đối với một người vô dụng như Quan Hi, tình cảnh ngày hôm nay đã là một cuộc sống không lối thoát.
Bất kể gã trốn chạy đến đâu, trốn kỹ thế nào thì cũng không bao giờ có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Nhưng mà, đường này là do gã tự chọn để đi.
Là chính gã cố tình lờ đi lỗ hổng trong lời nói của hệ thống phản diện, là chính hắn tham lam cuộc sống vốn không thuộc về mình.
Nếu đổi thành người khác…
Biên Ý bỗng nhiên nghĩ đến Giang Thạch.
Sẽ khác nhau ư?
Hay ai rồi cũng sẽ giống Quan Hi, không thắng nổi cám dỗ của hệ thống phản diện?
“Hòn đảo đó”, giọng Khấu Lệ vang lên cắt ngang dòng suy tưcủa Biên Ý. Hắn để điện thoại sang một bên, ôm chầm lấy y thêm lần nữa, “Là đảo E mình đã đi lúc trước”.
“Thì sao?”. Biên Ý hỏi hắn.
Khi nhận được tin tức của Quan Hi, Khấu Lệ cũng nghĩ đến một vài chuyện cũ của gã, “Cuối cùng anh vứt thằng đó trên đảo”.
Biên Ý nhìn Khấu Lệ, chờ hắn nói tiếp.
Khấu Lệ thở dài: “Anh cũng không chắc liệu thân thể kia có phải là em không, nên mới ném thằng kia lên đảo”.
“Em còn nhớ không? Sau khi chúng ta đi thám hiểm về, em có lên kế hoạch cho nó”.
Biên Ý nghe hiểu, hòn đảo mà Khấu Lệ nói tới không phải đảo E mà là một hòn đảo nhỏ Biên Ý từng lơ đãng nhắc tới.
Sau khi bọn họ thám hiểm trở về, dù phải mạo hiểm mấy phen, nhưng Biên Ý lại thu hoạch được một anh bạn trai chất lượng. Vậy nên sự nhiệt tình của y dành cho thám hiểm chẳng những không hề giảm đi, mà còn tăng vọt lên cao tít.
Biên Ý nhớ lại những chuyện bọn họ đã trải qua, tìm ra những thứ thiếu sót, sau đó cùng lên kế hoạch với Khấu Lệ.
“Sau này chúng ta kiếm tiền mua luôn hòn đảo này! Sau đó xây một khu nhà trên đảo làm nơi tiếp tế thực phẩm, hạt giống, trang thiết bị, rồi sau đó bố trí thuyền khắp bốn hướng của đảo, nhưng chỉ để một chiếc còn chạy được thôi, còn lại đều cho hỏng hết! Năm nào mình cũng đến chơi, rồi mỗi năm lại thiết kế một nhiệm vụ khác nhau. Được không anh Lệ?”.
“Nếu phát triển hòn đảo thành nơi du lịch trải nghiệm cũng không tồi á – ơ, anh nhìn em làm gì, biết rồi biết rồi, chỉ có hai chúng ta thôi, không cho ai lên đảo hết, được chưa?”.
“Em chẳng sợ thám hiểm thất bại, chỉ có mỗi chúng ta trên đảo, cùng lắm thì chết chung với anh, nghĩ lại cũng lãng mạn lắm á”.
Khung cảnh trong kí ức hơi mơ hồ, rốt cuộc thì chuyện cũng đã lâu lắm rồi.
Biên Ý vẫn nhớ rõ như in lúc ấy Khấu Lệ đang đọc sách trên sô pha, còn y đang gối đầu lên đùi hắn, vừa nghịch cúc áo vừa huyên thuyên nói với Khấu Lệ những tưởng tượng lãng mạn nhất trong đầu y.
Biên Ý nói, Khấu Lệ đáp lời.
Khi vừa dứt câu “chết chung một chỗ” kia, Khấu Lệ đã vứt sách đi mất, nhấc bổng Biên Ý lên rồi hôn y. Rồi sau đó, hắn không khống chế được mà đè Biên Ý lên sô pha, suýt thì bốc lửa.
Lúc đó Khấu Lệ có hơi suồng sã, nhưng lại quyến rũ đến lạ lùng. Ánh mắt hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống y vậy.
Biên Ý nghĩ Khấu Lệ phát điên như vậy là do y đề cập đến chuyện chết chóc.
Nhưng giờ đây y đã hiểu được, không phải Khấu Lệ tức giận, mà là hắn đang kích động.
Hắn cực kì thích câu nói kia, lửa tình bùng cháy mãnh liệt đến nỗi không thể kiểm soát được.
Dứt khỏi hồi ức xa xăm, Biên Ý trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới nói với Khấu Lệ: “Em nhớ rõ mà”.
Lúc này hắn mới tiếp tục nói: “Anh và Cây Nhỏ thành công trong khoảng thời gian rất ngắn. Anh nghĩ, nếu là em thì nhất định có thể sống sót. Chỉ cần em quay đầu lại, chắc chắn anh sẽ cứu được em”.
Vậy nên, ngay từ ánh mắt đầu tiên Khấu Lệ đã nhận ra Quan Hi là giả mạo, nhưng vẫn giữ gã lại bên mình. Dù hắn rõ mười mươi đó là giả, hắn vẫn không muốn thân thể đó phải chịu chút tổn thương nào.
Vậy nên Khấu Lệ không trực tiếp giết chết Quan Hi, không giết kẻ đã trộm đi cuộc đời của Biên Ý, bởi hắn sợ – lỡ như Biên Ý về rồi lại không có thân thể để sống thì sao?
Trên thực tế, lúc ấy Khấu Lệ, Cây Nhỏ và Giản Dịch đều ở trên hòn đảo kia. Dưới lòng đất của đảo là phòng thí nghiệm của bọn họ – chẳng kém là bao so với cái mà Biên Ý thấy lúc trước.
Người trên đảo đều đeo thiết bị theo dõi. Tiếc rằng Quan Hi quá ngu ngốc, cũng quá nhát gan, chẳng phát hiện ra điều gì, ngày qua ngày sống trong sợ hãi.
Bọn họ lúc nào cũng có thể thấy vẻ mặt đau khổ chật vật của Quan Hi, dáng vẻ bất lực và tuyệt vọng ấy càng khiến bọn họ tin chắc rằng gã tuyệt đối không phải Biên Ý, người vốn thích mạo hiểm.
Thật ra Khấu Lệ và Giản Dịch đã làm rất nhiều xét nghiệm để kiểm tra, nhưng lần nào kết quả cũng cho thấy số liệu cơ thể của cơ thể kia giống với Biên Ý như đúc.
Nên sau này, dù có cơ hội quay lại mười bảy năm trước đi chăng nữa, Khấu Lệ vẫn không giết Quan Hi, dù chỉ là một chút mù mờ, hắn vẫn không dám mạo hiểm.
Biên Ý nhìn Khấu Lệ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn.
Y nghĩ đến việc mình đã từng hận người đàn ông này biết bao, nhưng đến bây giờ, y cũng từng nói với hắn vô số lần:
“Em rất may mắn vì có anh ở bên”.
Khấu Lệ cười, kéo mạnh ngón tay Biên Ý sang hôn khẽ một cái, rồi ôm lấy y và nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, mai em còn phải đưa Cây Nhỏ đi học cơ mà?”.
Biên Ý cuộn tròn trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng đáp: “Ừ, em ngủ đây”.
Điện thoại đặt bên giường đã bị chuyển sang chế độ im lặng, điểm đỏ chớp tắt không ngừng cũng chẳng thể quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi nữa.
Lúc này Quan Hi đang trốn trong thùng rác của một cái ngõ nhỏ.
Vừa dơ bẩn, vừa u ám.
Nhưng gã không còn cách nào khác nữa rồi.
Mãi gã mới tìm được cơ hội để trốn đi.
Gần đây Quan Hi phát hiện ra rằng cơ thể của gã đã bắt đầu thay đổi.
Điều này cũng là do y nghe được từ miệng hai tên đàn ông ghê tởm kia.
Bọn họ nói rằng: “Sao dạo này nó xấu thế? Làm tôi cũng chả còn hứng để ăn”.
Quan Hi không biết phản ứng của Biên Ý khi nghe thấy mấy lời này sẽ như thế nào, nhưng gã thì đã ghê tởm tới mức nôn ra.
Mà gã nôn thật, nên hai tên đàn ông kia càng mất hứng. Bọn họ ghét bỏ đi ra chỗ khác, nói chuyện phiếm với nhau.
Nhờ có Quan Hi, mối quan hệ giữa Trác Phượng và Hứa Duệ trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Bọn họ nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ khác. Bọn họ vẫn để cửa mở, Quan Hi có thể nghe thấy họ nói chuyện, cũng có thể thấy vẻ mặt của bọn họ.
Bọn họ biết Quan Hi không hiểu nên chẳng thèm giấu diếm.
Quả thật là Quan Hi không hiểu họ nói gì, nhưng gã hiểu vẻ mặt họ có nghĩa gì.
Ánh mắt bọn họ nhìn gã hệt như đang nhìn một món hàng, hơn nữa còn là một món hàng đã bị chơi chán, giờ đang muốn sang tay để kiếm lại chút lợi ích.
Quan Hi cuống quýt chạy vào nhà tắm, để mặc dòng nước lạnh như băng xối lên cơ thể mình, cố giữ bình tĩnh.
Gã phải trốn đi ngay.
Có lẽ là do ý chí muốn sống quá lớn nên đầu óc Quan Hi trở nên sáng sủa lạ thường.
Gã nhanh chóng đoán ra rằng, cái giá có thể làm cho hai người Hứa – Trác cảm thấy hứng thú chắc chắn sẽ không thấp, giao dịch xác thịt bình thường căn bản sẽ không đủ, mà phải là làm vật thí nghiệm.
Giấu nỗi thấp thỏm bất an trong lòng, ngày nào Quan Hi cũng soi gương rất nhiều lần.
Quan Hi chưa bao giờ thích vẻ bề ngoài của mình như lúc này. Đúng vậy, gã có thể khẳng định rằng, không bao lâu nữa gã sẽ quay về diện mạo lúc ban đầu.
Chỉ cần trốn đi được, chẳng bao lâu sau gã sẽ không còn là Biên Ý nữa.
Đến lúc đó, không ai nhận ra gã nữa!
Đây là con đường sống duy nhất của gã.
Quan Hi trốn trong thùng rác đã một ngày một đêm, gã cũng không biết dáng vẻ của mình lúc này đã thành thế nào.
Để an toàn, chỉ cần gã trốn thêm ba ngày nữa thì hẳn sẽ không ai nghĩ gã là Biên Ý.
Đến lúc đó gã có thể…
Nắp thùng rác bị mở ra.
Người mở nắp là một người đàn ông nước ngoài, dáng vóc rất cao to. Quan Hi không quen biết người này, lời hắn nói gã cũng không hiểu được.
Nhưng Quan Hi lại nhìn thấy Trác Phượng, gã ta đang đứng cách đó chừng mười mét, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn gã, tựa như gã là rác rưởi bẩn thỉu không bằng.
Gã ta nói gì đó với người nước ngoài nọ, sau đó đưa điện thoại ra, chỉ vào di động rồi chỉ về phía Quan Hi. Người nước ngoài kia hài lòng cười cười, nháy mắt với vệ sĩ cao lớn phía sau.
Vệ sĩ đưa cho Trác Phượng một va li lớn màu đen, gã ta cười đến là rạng rỡ.
Dù cho Quan Hi có ngu ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì nhìn cảnh tượng này cũng phải hiểu ra.
Trên người gã có định vị. Gã trốn được hai ngày nay chỉ vì hai người kia muốn trêu đùa gã một chút mà thôi.
Mà hiện giờ, bọn họ tìm được người mua rồi thì có thể dễ dàng tìm được gã, bán gã đi.
Quan Hi chỉ muốn ngất đi để khỏi phải đối mặt với hiện thực này – kiếp trước, mỗi lúc Quan Hi không muốn đối diện với sự giận dữ của những người đàn ông mê mệt gã, gã chỉ cần giả vờ ngất đi là xong chuyện.
Tiếc thay, thân thể gã lại không nghe lời, gã vẫn phải tỉnh táo để tiếp nhận sự thật này.
Quan Hi ngơ ngẩn nhìn.
Nhìn Trác Phượng cầm va li chứa đầy tiền rời đi, nhìn người nước ngoài vừa mới đưa tiền cho gã ta im lặng móc ra một khẩu súng từ trong ngực áo, gắn ống giảm thanh. Rồi nhìn người nọ bắn đùng một phát, sau đó thổi nhẹ khói trên đầu súng.
Đầu Trác Phượng thủng một lỗ lớn.
Quan Hi muốn hét lên nhưng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào.
Người nước ngoài nọ vẫn tiếp tục dùng loại ngôn ngữ mà gã không hiểu được để nói chuyện. Hắn ta nói: “Băm tên này ra cho tao, nếu cái vật thí nghiệm này mà là giả thì gửi thịt nó cho thằng họ Hứa kia”.