"Chúng ta đi tiếp đi." Thần sông đột nhiên ngoắc tôi lại, tôi vô thức đi đến,
Thần sông nhẹ đưa cho tôi một mẩu giấy mà không để phát ra tiếng động nào. Khi tôi còn đang ngạc nhiên thì cô ta lắc đầu, ý là tôi từ từ rồi hãy mở, tôi gật đầu bỏ vào túi áo.
Đi tiếp vào bên trong, càng lúc càng lạnh hơn, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, phải vận tương khí trong cơ thể lên, không thì cả người tôi đông cứng lại mất Đi được khoảng 10 phút, tôi ngạc nhiên quay đầu lại, vì tôi nghe thấy âm thanh tảng đá ma sát với nhau, đây là??
"Cũng khá lâu rồi." Thần sông nói, sự lạnh lẽo toát lên trong đôi mắt cô ta.
Thần sông không nhiều lời kể chuyện mà đi tiếp về phía trước, tôi cũng đi theo, lòng càng thêm cảnh giác, cái rãnh nứt này như không có đáy, có thể là vì cửa vào đã bị chặn lại, vô hình trung làm tôi cảm thấy nặng nề vô cùng.
Đi được khoảng nửa tiếng, trước mắt chúng tôi xuất hiện một lối rẽ rộng rãi, nên đi kiểu gì nhỉ?!
"Cậu còn muốn làm gì nữa? Mau đi theo ta." Thần sông nói.
Tôi chỉ đi qua nhìn nhìn đánh giá chút thôi mà. Nghe cô ta nói như vậy, tôi gật đầu đi theo cô ta, im lặng không nói gì.
"Cho cậu theo ta chứ đâu phải không cho cậu nói chuyện, cậu hiểu chứ?" Thần sông liếc mắt nhìn tôi, tôi do dự suy nghĩ một chút, trong tình huống bây giờ, đi đại con đường nào cũng được cả, vì tôi cảm thấy rất bực mình cái cảm giác mình là quân cờ đang đi trên một bàn cờ...
Tôi nói như vậy, thần sông nói:
"Mạnh mẽ lên, chỉ vì bị làm quân cờ mà bi quan sao? Hiểu chứ?"
Tôi nhìn chằm chằm cung mệnh của thần sông, so với khi hai chúng tôi đi vào thì tôi thấy khuôn mặt cô ta đã thay đổi. Điều làm tâm trạng tôi trầm hẳn xuống là cung mệnh của cô ta rất tối, vốn dĩ chẳng thấy được gì nhiều. Tôi đã cố hết sức rồi, xem ra chỉ có thể trông cậy vào số phận mà thôi.
Tôi nói ra điều này, thần sông bèn bảo:
"Vậy cũng không khác nhau là mấy, đi bên này đi."
Tôi nói câu trả lời này cũng có khác vừa nãy bao nhiều đâu, cô ta lắc đầu:
"Có khác nhau, là có lệ và không có lệ."
Song, trong lúc cô ta nói chuyện, chúng tôi đã đi vào một lối rẽ, trước mặt chúng tôi nhanh chóng xuất hiện một nơi trống trải, nhìn như tiên cảnh vậy, tất cả đều ẩn ẩn hiện hiện dưới làn sương trắng lạnh lẽo, mà ở chính giữa như có một cái hồ, hay đúng hơn là một cái hố.
Tôi và thần sông đi tới, lập tức thấy có mấy người bên trong, hình như đều đang nằm cả và bị che lấp bởi làn sương lạnh, tôi chẳng thấy rõ là ai, không lẽ là mẹ và Tiểu Phượng Hoàng??
Lòng tôi cồn cào sốt ruột, chỉ muốn lập tức chạy đến nhưng thần sông đã kéo tôi lại:
"Ta nghĩ là cậu nên ngoáy lỗ tai mấy lần đi, ta đã nói lần thứ ba rồi đấy, theo ta!"
Thần sông lùi về phía sau, cô ta che ngực phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt cô ta càng thêm u ám, cô ta lạnh lùng gằn từng chữ: "Lý Dịch, cậu dám đánh ta??"