Văn Tuyết ngồi xuống tháo dây thừng của bầy Husky, tiếp đó vỗ lưng con đầu đàn, chỉ vào dấu chân phía trước.
Nó ngẩn ra nhìn cô, không nhúc nhích.
Văn Tuyết siết cương của nó, đứng dậy bước xuống dốc, chưa được mấy bước thì sợi dây bỗng dưng bị kéo căng.
Nhìn lại, bốn cái chân chó như bị đóng đinh một chỗ, cụp đuôi, lưng cong như cây cung như thể đã nhận ra được ý định của cô.
Văn Tuyết kéo mạnh mấy lần chỉ đành hết cách, con chó này rất cố chấp, quyết không theo cô.
Những con còn lại cũng nằm rạp trên đất rên ư ử.
Sau một lúc giằng co, Văn Tuyết dứt khoát buông dây cương, xoay người xuống sườn núi.
Cô hiểu rõ khả năng dự báo nguy hiểm của động vật trội hơn hẳn con người, cô cũng biết nếu mình bước tiếp thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Chiến dịch giải cứu chỉ mới bắt đầu, cô không muốn tiêu tốn quá nhiều sức lực để đối phó với đàn chó.
Đoạn này rất ít người lui tới, tuyết dày hơn nhiều so với trên đỉnh núi, Văn Tuyết càng bước xuống sâu thì đường lại càng khó đi, khi xuống tới chân dốc, đầu gối của Văn Tuyết đã bầm tím.
Khu rừng Đen huyền thoại sừng sững trước mắt, cổ kính và im lặng đến đáng sợ.
Văn Tuyết hoảng hốt nghĩ, tất thảy tựa như số mệnh đã định sẵn vậy, không thể trốn tránh mãi được.
Rõ ràng cô đã từ bỏ ý định tìm kiếm cánh rừng rậm này, quyết tâm phải sống thật tốt, nhưng vận mệnh vẫn đưa đường dẫn lối cô đến đây.
Không phải cô muốn chết ư? Đến đây nào, mồ chôn của cô đã sẵn sàng rồi đây.
Văn Tuyết hít sâu một hơi, cảm nhận luồng khí lạnh căm căm thấm vào tận tim gan, nhịp tim dần chậm lại.
Trước mắt là màn đêm sâu không thấy đáy.
Cô lấy điện thoại ra khởi động nguồn. Không còn thẻ sim nhưng một vài ứng dụng vẫn khá hữu ích.
Màn hình vừa sáng, cột pin hiển thị 80%.
Ngày thường thì từng này pin chắc chắn là đủ dùng. Nhưng hiện tại trời tối, đường lại xa, chuyện tiếp theo thế nào vẫn là một ẩn số.
Mặc dù đã nghe nói từ trường nơi này rất hỗn loạn, song Văn Tuyết vẫn ôm tia hy vọng, cô mở la bàn ra.
Đợi chừng một phút, thấy kim la bàn cứ xoay vòng vòng bèn bỏ cuộc.
Văn Tuyết bật đèn flash lên, một chùm sáng trắng toả ra từ tay cô. Vẫn chưa đủ sáng, gắng lắm cũng chỉ có thể chiếu xa tầm hai ba mét là cùng.
Tán cây bị tuyết phủ rất dày nên tuyết trên đất cũng không nhiều lắm, từng ụ tuyết nằm rải rác khắp nơi lộ ra nền đất đen vốn có, giẫm chân lên chỉ có cảm giác mềm mềm trơn trượt.
Văn Tuyết giơ điện thoại, từ từ bước vào cánh rừng Đen.
Cây cối xung quanh đổ xuống tạo thành những bóng đen khổng lồ, dưới nguồn sáng leo lắt trên tay cô, chúng dần biến đổi thành nhiều hình thù kỳ quái khác nhau, tựa như những con thú đang ngủ đông.
Cả thế giới yên tĩnh một cách đáng sợ.
Mới đầu, cô vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy dấu chân trên mặt đất – là dấu chân người, không lớn hơn lòng bàn tay cô là bao, rất có thể là dấu chân do Phương Xuân Sinh để lại.
Nhưng dần dần, dấu chân bắt đầu biến mất chỉ chừa lại khoảng trống kéo dài, có lẽ đứa bé ấy đã quá sợ hãi nên chỉ biết đâm đầu chạy.
Sau đó, mặt đất hoàn toàn bị bao phủ bởi lớp lá rơi rụng dày, những dấu chân trở nên nông dần.
Văn Tuyết mờ mịt giơ đèn lên nhìn quanh một vòng rồi mới khom lưng tìm kiếm trên mặt đất, thế nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Trong thoáng chốc, pin điện thoại đã giảm đi hơn nửa.
Chỉ còn một cách duy nhất.
Văn Tuyết hít sâu, hắng giọng hét thật to: “Phương Xuân Sinh!”
Một tiếng bén nhọn giống như lưỡi liềm xẹt trong đêm tối, quanh quẩn trong rừng cây thật lâu chưa tan.
Chợt có âm thanh sột soạt truyền đến ở đằng xa.
Văn Tuyết giật mình, lần mò theo hướng âm thanh phát ra, chạy nước rút về phía đó.
Sau một lúc, Văn Tuyết mới ý thức được có chuyện gì không đúng lắm – nếu đó là Xuân Sinh thì tại sao thằng bé không lên tiếng?
Văn Tuyết chững lại, hướng về màn đêm hét lên tiếng nữa: “Xuân Sinh? Phải em đấy không?”
Tiếng sột soạt mỗi lúc một to, nếu nghe kỹ sẽ nhận ra âm thanh này rất nhanh nhẹn, bước chân rất nhẹ nhàng, không giống với âm thanh do con người tạo ra.
Văn Tuyết bỗng bừng tỉnh, cô quay ngoắt chạy về hướng ngược lại, vừa lao vun vút vừa hét khản cả cổ: “Xuân Sinh! Em đang ở đâu vậy? Chị đang đi tìm em đây! Phương Xuân Sinh —”
Tiếng vọng kéo dài mãi không dứt, giống như cánh rừng đen nhánh đang đáp lại cô:
Phương Xuân Sinh…
Xuân Sinh…
Sinh…
Chạy hồi lâu, tận đến khi cạn kiệt sức lực, Văn Tuyết mới chống tay lên thân cây dừng lại, cố gắng thở chậm lại, tiếp tục bước về phía trước.
“Xuân Sinh ơi….”
Lần này giọng cô đã nhỏ đi nhiều, cô đã dần kiệt quệ, thế nhưng cô không thể thôi gào thét.
Nếu Xuân Sinh còn sống, âm thanh của cô là hy vọng duy nhất để tìm được thằng bé.
Văn Tuyết càng đi càng chậm, càng đi càng thấy tuyệt vọng.
Cảnh tượng xung quanh tựa như quen thuộc từ lâu, nhưng cô đi mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra, chẳng khác nào bị ma dẫn lối.
Những tán cây rậm rạp dựng thành bức màn ngăn mọi ánh sáng, bóng của chúng bện thành tấm lưới kín kẽ vây khốn cầm chân cô, nhốt cô vào mảnh rừng sâu thẳm. Cô thậm chí còn không tìm được đường đi chứ đừng nói là lối thoát.
Văn Tuyết ngồi dựa vào gốc cây to, cúi xuống kiểm tra điện thoại, chỉ còn lại 20%.
Cô hiểu rõ, nếu không có ánh sáng thì dù tìm được Xuân Sinh cũng khó mà sống sót trở ra.
Nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng, cầu xin ông trời thương hại, chừa cho đứa bé ấy một con đường sống.
Tuy thằng bé có khiếm khuyết nhưng dù sao cũng là một sinh linh sống, có suy nghĩ, có tình cảm, biết khóc biết cười, thỉnh thoảng còn vui cười đùa giỡn, thậm chí có những lúc ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Nếu ra đi lặng lẽ thế này thì cuộc sống của em ấy đáng thương biết dường nào.
Văn Tuyết vùi đầu vào gối, cắn chặt cánh tay, gắng đè nén tiếng khóc của mình nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều, ngưng tụ thành băng trên đất.
Cô nghĩ đến Xuân Sinh, giờ phút này hẳn là thằng bé sợ hãi và tuyệt vọng lắm.
Dù không thể dẫn thằng bé ra ngoài nhưng chí ít hãy để thằng bé cảm thụ được một chút ấm áp ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, bấy nhiêu thôi cũng đủ rồi.
Cô giơ điện thoại, dựa vào chùm sáng yếu ớt, mò mẫm tiến về bóng tối.
Đằng trước có một cây đại thụ, rễ cây gồ hẳn lên mặt đất làm cô suýt vấp ngã.
Bước chân Văn Tuyết lảo đảo, ánh đèn trong tay chập sáng chập tối, chợt phát hiện ra thứ gì đó.
Cô không quá để tâm, tiếp tục bước về phía trước, đột nhiên một cảm giác quái lạ làm cô chùn bước.
Khoan đã, ban nãy là thứ gì thế?
… Một sợi dây? Màu đỏ?
Không phải cô đang trông gà hoá cuốc đấy chứ?
Văn Tuyết sửng sốt mất mấy giây, lao nhanh về chỗ ban nãy, khom người cẩn thận quan sát.
Đúng thật là một sợi dây màu đỏ, một đầu buộc vào thân cây, cao lắm đến eo Văn Tuyết, đầu kia kéo dài tít tắp trong khu rừng.
Văn Tuyết rọi điện thoại sang.
Dưới vệt sáng trắng, một sợi chỉ đỏ uốn lượn từ thân cây này sang cây kia, có nơi còn vòng mấy vòng rồi mới chuyển huớng sang cây khác.
Điểm cuối của vạch đỏ dần khuất trong bóng tối.
Một cơn gió lạnh buốt sượt qua, Văn Tuyết rùng mình, sau lưng nổi hết da gà da vịt.
Sợi dây đỏ, các vòng dây kết lại với nhau… Hình ảnh này quá mức quỷ dị.
Không phải cô bị lạc vào trận địa gì đó của các pháp sư rồi đấy chứ?
Ai là người đã làm chuyện này? Nhằm trấn áp quỷ quái hay để độ cho oan hồn nơi đây được siêu thoát?
Quá tà đạo.
Văn Tuyết càng nghĩ càng thấy sợ, da đầu tê rần, lùi dần về sau theo quán tính.
Cơ mà khoan…
Một luồng suy nghĩa loé lên, cô dừng bước, khom lưng nhìn kỹ —
Sợi chỉ đỏ rực hơi co lại như thể vừa được rút ra từ một vật gì đó.
Kẹp sợi chỉ vào giữa ngón tay cảm nhận, hoá ra là sợi len! Đây là loại len thường có thể thấy ở bất cứ đâu.
Ai lại dùng thứ này để trấn áp yêu ma quỷ quái cơ chứ?
Văn Tuyết chợt nhớ tới một hình ảnh — Phương Xuân Sinh mặc áo lông trắng, đeo khăn quàng cổ đỏ nhìn hệt như người tuyết tròn lẳng, cười cong tít cả mắt, vẫy tay tạm biệt cô…
Khăn quàng cổ đỏ!
Phảng phất như một tia sáng bất ngờ soi chiếu, Văn Tuyết sực tỉnh —
Chẳng lẽ đây là ký hiệu do Phương Xuân Sinh để lại?
Văn Tuyết phấn khích đến mức suýt nữa bật hét lớn.
Cô vừa siết chặt điện thoại, vừa bắt lấy sợi chỉ đỏ mò mẫm từng bước trong đêm.
Sợi chỉ không ngừng kéo dài, tâm tình Văn Tuyết cũng gấp gáp dần, cô không dằn lòng được mà sải bước thật nhanh.
Cô có thể chắc chắn rằng Phương Xuân Sinh đang ở đầu bên kia của đường chỉ đỏ!
Bỗng trước mắt tối sầm, tia sáng cuối cùng đã biến mất.
Thế giới hoàn toàn chìm vào đêm tối.
Văn Tuyết dừng lại, nhấn thật mạnh nút nguồn điện thoại.
Nhưng vô dụng, giữa cái thời tiết lạnh giá này, điện thoại đã cầm cự được lâu vậy đã là cực hạn.
Đêm đen như mực, Văn Tuyết lún thật sâu vào bóng tối, tầm mắt không sao nhìn rõ được nữa.
Nhưng đồng thời các giác quan còn lại trở nên nhạy bén bất thường.
Cô ngửi thấy mùi thối rữa duới chân, nghe được tiếng cành lá xào xạc đung đưa trên đỉnh đầu, và cả tiếng chân văng vẳng giẫm lên lớp lá rụng phía sau lưng…
Thoáng nhìn thấy một ánh xanh xẹt qua, cô sợ tới mức tim ngừng đập, quay ngoắt người ra sau —
Chẳng có gì ngoại trừ bóng đêm vô tận.
Biết đâu ấy chỉ là ảo giác, Văn Tuyết tự động viên bản thân.
Không có ánh sáng cũng chẳng sao cả, cô vẫn còn biển báo dẫn đường – sợi chỉ đỏ đã thấm đẫm mồ hôi nhớp nháp, cô kéo nhẹ, xem như cho mình một lời cổ vũ thầm lặng.
Độc bước trong đêm tối hồi lâu, Văn Tuyết cứ cảm thấy có chuyện gì đó không hợp lý: tại sao sợi len mỗi lúc một dãn ra thế nhỉ?
Cô đứng yên, đi chầm chậm về điểm buộc dây, sau đó vài vòng cuối cùng cũng chạm đến đầu sợi len.
Chuyện gì thế này? Là do bị hỏng hay vì sợi khăn quàng cổ vốn dài như thế?
Vậy đồng nghĩa với việc Xuân Sinh đang ở gần đây phải không?
Văn Tuyết mừng như mở cờ, cô ngửa cổ hét lớn: “Phương Xuân Sinh!”
Chung quanh vẫn lặng ngắt như tờ, không hề có lời hồi đáp.
Cô không cam lòng, hét liên tiếp mấy tiếng: “Xuân Sinh! Chị đây! Chị tới tìm em đây!…”
Bầu không gian vẫn lặng thinh không tiếng động.
Khu rừng tối tăm như hố đen nuốt chửng tất thảy ánh sáng và âm thanh.
Dần dà, giọng Văn Tuyết trở nên khàn đặc, càng về sau càng yếu ớt vô lực.
Hy vọng vất vả lắm mới nhen nhóm lại tan vỡ, trái tim cô như chìm vào đáy cốc.
Văn Tuyết không kiềm được rơi lệ, nhưng rất nhanh cô đã giơ tay quệt đi hàng nước mắt, tháo mũ len, cắn đứt sợi trên đỉnh mũ rồi kéo ra ngoài, buộc chặt vào sợi chỉ đỏ.
Khi bị lạc, nhớ để lại dấu hiệu trên đường – đây chính là cách Xuân Sinh đã dạy cho cô.
Em ấy dẫn đường cho cô, cô đến đón em ấy về nhà.
Mũ len lớn là thế nhưng chẳng mấy chốc đã kéo sạch sợi.
Cảm giác bất lực lại ập đến, Văn Tuyết cố nén nước mắt, vừa lảo đảo tiến về phía trước vừa gào thét tên Xuân Sinh: “Xuân Sinh, em đang ở đâu? Chị tới tìm em đây!”:
“Bùm…”
Một âm thanh nặng nề truyền đến từ lòng bàn chân, Văn Tuyết nín bặt.
Hình như cô đá phải “thứ” gì đó.
Mềm, hơi nặng… Giống người!
Tim Văn Tuyết đập như trống dồn, cô vội vội vàng vàng ngồi xuống lần mò trên mặt đất —
Đúng là người rồi! Đầu to, cổ ngắn, tay chăn cũng ngắn, cơ thể vẫn còn nhiệt.
Là Xuân Sinh! Chắc chắn là em ấy!
Văn Tuyết kích động đến mức vừa khóc vừa cười, cô vỗ vỗ mặt thằng bé, hô lớn: “Xuân Sinh ơi! Có phải là em đấy không? Dậy nào, chị là Văn Tuyết đây!”
Cô phải vỗ thật lâu mới thấy người trên đất ngọ nguậy, phát ra âm thanh nỉ non suy yếu: “Chị à…”
Văn Tuyết bật khóc ngay tắp lự, cô ôm chặt thằng bé vào lòng, nói năng lộn xộn: “Chị đây! Chị đang đi tìm em đây! Xuân Sinh, em lạnh lắm không…”
“Chị ơi…” Xuân Sinh run giọng, “Em nóng quá, em muốn cởi quần áo…”
Nóng? Văn Tuyết không khỏi ngạc nhiên.
Ở ngay đây, vào giờ phút này, cô lạnh đến run lẩy bẩy nhưng sao thằng bé có thể thấy nóng?
Gượm đã, cô nhớ ra rồi! Natasha từng nói rằng hiện tượng này là “nghịch lý cởi quần áo”, nếu cơ thể một người bị mất nhiệt trong thời gian dài sẽ dẫn đến hiện tượng sinh nhiệt ảo, đến lúc đó họ có thể cởi quần áo trong vô thức, đây là dấu hiệu trước khi chết cóng.
Văn Tuyết hoảng loạn: “Không! Em không được cởi quần áo!”
Phương Xuân Sinh giãy giụa trong lòng cô, giọng pha với tiếng nức nở: “Nhưng em nóng lắm…”
“Không được, em không nóng, đây chỉ là ảo giác thôi!” Văn Tuyết siết chặt tay thằng bé, “Không được cởi quần áo, nghe chị nói gì không?”
Chờ Phương Xuân Sinh ổn hơn chút, Văn Tuyết mới cởi áo lông của mình ra trùm kín thằng bé từ đầu đến chân.
Cô mò mẫm trên mặt đất một hồi mới tìm thấy sợi len kia, nắm chặt nó trong tay.
Phương Xuân Sinh nằm úp trên lưng cô, cơ thể thằng bé nhẹ như bông, hơi thở chậm, nông và đứt quãng kề sát bên tai Văn Tuyết.
Văn Tuyết lần theo sợi len về nơi cũ, thân hình nhỏ bé trên lưng đã chắn hộ cô phần nào gió lạnh, nhưng cái rét vẫn lan tràn, xâm nhập vào từng thớ thịt.
Cô rét đến mức răng đánh lập cập, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn khôn cùng.
“Chị ơi,” Phương Xuân Sinh hít mũi, “Anh đâu rồi?”
Văn Tuyết ngẩn ra, ấp úng đáp: “À, anh ấy cũng đang tìm em đấy, khu rừng này lớn quá nên bọn chị chia nhau ra tìm.”
Phương Xuân Sinh vùi mặt vào hốc vai cô, thấp giọng khóc nấc, giọng nói đượm phần tủi thân: “Có phải anh ấy không cần em nữa không ạ?”
Văn Tuyết cười, cố làm ra vẻ thản nhiên: “Làm gì có chuyện đó? Anh ấy là anh trai em mà, sao lại không cần em được cơ chứ? Nhóc con đừng nghĩ linh tinh nữa nhé.”
Phương Xuân Sinh lúc này mới chịu nín, gặng hỏi: “Thật không chị?”
“Đương nhiên, anh ấy thương em vậy mà.” Ngừng một lát, Văn Tuyết dịu giọng, “Chỉ là anh ấy đang lạc đường thôi.”
“Anh sẽ đến đón em đúng không ạ?”
“Chắc chắn.”
Văn Tuyết nghiêng đầu hôn lên má Xuân Sinh, cô nếm được vị mặn chát, chẳng biết là nước mắt của ai.
Không rõ đã qua bao lâu, người trên lưng bỗng nhúc nhích, liều mạng vỗ mạnh bả vai Văn Tuyết.
“Sao thế em?” Văn Tuyết dừng chân hỏi.
Âm thanh run rẩy của Phương Xuân Sinh lại vang lên: “Chị ơi, kia là gì vậy ạ…”
Văn Tuyết cứng ngắc quay đầu lại.
Ấy là thứ lấp lánh ánh xanh biêng biếc, lơ lửng giữa bóng đêm, một, hai, ba…
Cuối cùng liên tiếp xếp thành một hàng vây quanh hai người họ.
Trái tim Văn Tuyết nảy thình thịch, gần như sắp vọt khỏi lồng ngực.
Cô nuốt nước bọt, cánh tay nâng đầu gối Xuân Sinh siết chặt vào lòng, nhẹ giọng thốt ba từ: “Bám chắc nhé.”
Dứt lời, cô đột nhiên xoay người phi nước đại về phía trước —
Sau lưng vang lên âm thanh vù vù trong gió, “những thứ này” phản ứng cực kỳ mau lẹ, chúng nhanh nhẹn lao vào khoảng không, bám riết theo họ không rời.
Văn Tuyết chạy hết tốc lực, không rõ phương hướng, không có bất kỳ kế hoạch nào, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại bản năng sinh tồn buộc mình phải chạy trốn.
“Chị ơi!” Bên tai có tiếng hét kinh hoàng của Xuân Sinh, “Ở kia có ánh sáng chị ơi!”
Văn Tuyết không dám chậm trễ một giây, chỉ có thể thoáng đảo mắt về nơi đó.
Thực sự có ánh sáng!
Cô chưa kịp nghĩ ngợi thì chân đã đột ngột chuyển hướng, quay người nhanh chóng vọt về hướng ánh sáng.
Tia sáng càng lúc càng rõ, ánh trắng toả đến mức chói mắt, gần như chiếu rọi cả những bóng cây to lớn.
Tại sao ánh đèn này có thể xuất hiện ở đây? Sao lại chói thế nhỉ? Tại sao lúc đến đây cô lại không nhận ra?
Nghi ngờ dần đâm chồi trong lòng Văn Tuyết, sải chân bất giác chậm lại.
Tận đến khi cách đó chừng mười bước, cuối cùng cô cũng nhìn rõ — cuối ngọn đèn chói loá này có một người đang đứng.
Anh đeo đèn pha trên đầu.
Văn Tuyết hơi do dự, bước cũng không nhanh như ban đầu, cô chỉ thả chậm tốc độ, cho đến khi nghe thấy giọng điệu ngập ngừng của Phương Xuân Sinh: “Là anh ạ…”
Văn Tuyết chấn động, đột ngột dừng chân.
Cô híp mắt, trông thấy Phương Hàn Tẫn sừng sững phía cuối nguồn sáng, giữa lằn ranh sáng và tối, khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt chất chứa cả đêm đen, đang từ từ vươn tay.
Họng súng kim loại lóe tia sắc lạnh đang nhắm thẳng vào cô.