*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai giờ sau, Văn Tuyết ngồi trên máy bay trông ra ngoài cửa sổ. Trời hưng hửng sáng, máy xúc tuyết đã dọn sạch con đường tối tăm ẩm ướt, kéo dài tít tắp trong biển sương.
Giờ cô như chim sợ cành cong, lo lắng phấp phỏng đủ thứ: “Thời tiết thế này có bay được không nhỉ?”
Phương Hàn Tẫn nhấn giữ nút nguồn điện thoại, tắt máy rồi nhét vào túi xách, cười đáp: “Đừng xem thường sức chiến đấu của hàng không xứ Nga chứ.”
Vừa dứt câu, tiếng thông báo vang khắp cabin, tiếp viên hàng không giải thích các vấn đề an toàn cho hành khách bằng song ngữ.
Máy bay từ từ cất cánh lên không trung, sương mù ngoài cửa sổ nhanh chóng tan đi, có thể lờ mờ trông thấy chốn thành thị bên dưới. Đường phố như những sọc kẻ xám, tòa nhà trông như những hộp diêm ngay ngắn san sát nhau, tuyết đọng trên mái nhà còn chưa tan hết, nổi bần bật vô cùng bắt mắt.
Phương Xuân Sinh đã tỉnh giấc, cu cậu đang nhóp nhép nhai kẹo cao su, Văn Tuyết sợ nhóc bị ù tai nên đã cố ý mua ở sân bay.
Cậu bé quay sang hỏi Phương Hàn Tẫn: “Anh ơi mình đi đâu thế?”
Phương Hàn Tẫn đắp một lớp chăn mỏng cho thằng bé, “Đến thành phố tiếp theo.”
“Còn ở đây thì sao ạ?” Đứa trẻ bĩu môi buồn bã, “Mới hai ngày đã phải đi, còn nhiều chỗ em chưa tới lắm.”
Ánh mắt Văn Tuyết tối lại.
Cô bị những lời của đứa trẻ nói trúng tim đen nên tâm tình càng tệ hơn.
Chuyến đi này cũng giống như cuộc đời cô vậy, đầy những tiếc nuối.
Phương Hàn Tẫn vò đầu Phương Xuân Sinh, dỗ ngon dỗ ngọt: “Trước khi về nước, chúng ta vẫn phải về lại Moscow bắt tàu mà. Đến lúc đó lại chơi tiếp.”
Dù sao Phương Xuân Sinh cũng chỉ là đứa trẻ, buồn nhanh vui cũng nhanh, nhưng lòng Văn Tuyết vẫn cứ nặng nề.
Cô áy náy: “Xin lỗi anh, là em làm ảnh hưởng đến anh rồi.”
Phương Hàn Tẫn trấn an: “Ảnh hưởng gì đâu, vốn anh cũng định đến St.Petersburg mà, nghe nói phong cảnh ở đấy cũng độc đáo ra phết. Cung điện Mùa đông [1] này, cung điện Mùa hè [2] này, Nhà thờ Chúa Cứu thế trên Máu đổ này [3], cả đại lộ Nevsky nữa [4], tất cả đều đáng để tham quan.”
[1] Cung điện mùa đông là một phần của viện Bảo tàng trong top 3 Bảo tàng lớn nhất thế giới.
[2] Cung điện mùa hè (Peterhof) được UNESCO công nhận là di sản văn hoá thế giới.
[3] Nhà thờ Chúa Cứu thế trên Máu Đổ (Tiếng Nga: Церковь Спаса на Крови, Tserkovʹ Spasa na Krovi; Tiếng Anh: Church of the Savior on Blood) còn được biết đến với tên gọi Đại Giáo đường Chúa Kitô Phục Sinh.
[4] Đại lộ Nevsky Prospekt nổi tiếng nằm ở trung tâm St. Petersburg, là một trong những đại lộ lớn nhất thế giới, dài 4.5 km từ Admiralty ở phía Tây tới Tu viện Alexander Nevsky ở phía Đông.
Văn Tuyết cúi gằm đầu cắn môi, yên lặng một lúc lâu, “Rồi sau đó thì sao?” Cô đã biết rõ còn cố hỏi, “Anh cũng định đến Murmansk luôn à?”
“Tại sao không thể?” Phương Hàn Tẫn thả lỏng, trong mắt có ý cười dịu dàng, “Không phải người Trung Quốc chúng ta vẫn có câu, ‘chuyện gì tới cũng sẽ tới’ à? Chuyến này đến Nga cũng không dễ dàng, anh cũng muốn đi ngắm cực quang.”
“Phương Hàn Tẫn,” Văn Tuyết ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh, “Anh không cần làm nhiều như vậy vì em.”
Ý cười càng thêm sâu, Phương Hàn Tẫn vô lại trêu cô: “Gì mà làm vì em? Chân ở trên người anh, anh thích đi đâu thì đi chứ.”
Văn Tuyết hé miệng, đang tính suy nghĩ nên phản bác kiểu gì thì ghế ngồi đột nhiên chấn động mạnh, âm thanh thông báo khẩn cấp nháy mắt vang lên trong khoang máy bay.
“Đừng lo.” Phương Hàn Tẫn nắm chặt tay cô, “Máy bay đang tiến vào tầng đối lưu, xóc nảy là chuyện bình thường.”
Dĩ nhiên Văn Tuyết đây là lẽ thường tình, tựa như khi đang lái xe, đường gập ghềnh thì người trong xe cũng sẽ bị xóc nảy.
Thế nhưng cái kiểu nhấp nhô, hết nghiêng bên này ngả bên kia rồi lại đột ngột lộn nhào như đi tàu lượn siêu tốc thế này vẫn hơi đáng sợ.
Phương Xuân Sinh sợ quá hóa ngốc, ngồi ép sát vào ghế không dám nhúc nhích, ngay cả kẹo cao su cũng quên nhai.
Văn Tuyết gắng để không luống cuống nhưng trong lòng không khỏi lo lắng: xe cũ mà gặp đường xấu còn toan, huống hồ chiếc máy bay này trông cũng mấy chục năm tuổi…
Cô không phải người mê tín, nhưng giờ phút này không thể không nhắm mắt, thầm khấn bái chư vị thần tiên tứ phương, cầu bọn họ giơ cao đánh khẽ, để lại đường sống.
Đang lúc nguyện cầu, cô bỗng thấy buồn cười, vốn dĩ đây là một cuộc hành trình đi tìm chết, nên đợi tới cuối rồi chết hay chết giữa đường có khác gì nhau? Cùng lắm thì cô vẫn hơi thấy không cam tâm.
Nhưng ngẫm lại thì vẫn có sự khác biệt. Mỗi cô chết thì chẳng sao, nhưng những hành khách trên chuyến bay này, họ là người vô tội!
Và còn Phương Hàn Tẫn nữa. Anh đi chuyến bay này chỉ để bảo vệ cô. Một người đàn ông tốt nhường ấy lại chết không rõ ràng thế này, quả thật đáng tiếc.
Đang suy nghĩ miên man, cơn chấn động đột nhiên biến mất, mọi thứ trở lại như thường, mọi người trong khoang máy bay đều thở phào nhẹ nhõm.
Văn Tuyết chậm rãi mở mắt, vừa quay đầu đã thấy Phương Hàn Tẫn đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Nhìn em sợ đến toát mồ hôi này.” Phương Hàn Tẫn lấy khăn giấy thấm nhẹ trán cô, “Anh nghe bảo trước kia cơ trưởng của mấy hãng hàng không Nga đều lái máy bay chiến đấu đấy, chút chấn động nhỏ này chỉ là muỗi với họ thôi.”
Văn Tuyết vỗ ngực, trái tim vẫn nhảy lên liên hồi.
Sau khi máy bay êm lại, Phương Hàn Tẫn đứng dậy đi vệ sinh.
Anh bước dọc theo lối đi bên trái thẳng đến đằng sau khoang máy bay, ở đó vài giây, sau đó vòng sang lối bên phải phía trước, cuối cùng thủng thẳng về lại chỗ ngồi dưới ánh mắt ngờ vực của cô nàng tiếp viên.
“Kiểm tra rồi, họ không đuổi theo.” Giọng anh trầm đến mức chỉ mỗi Văn Tuyết mới có thể nghe được.
Văn Tuyết chỉ phía trước, đó là khoang hạng nhất bị rèm chắn ngang, “Có thể ở đấy không?”
Phương Hàn Tẫn đáp chắc nịch: “Không đâu, hành khách ngồi khoang hạng nhất thường lên máy bay sau và xuống máy bay trước chúng ta, đường đi cũng không giống, không tiện cho việc theo dõi.”
Văn Tuyết đăm chiêu, bỗng nhiên nợ nụ cười trêu ghẹo: “Xem ra anh cũng có kinh nghiệm chạy trốn ghê nhỉ.”
Phương Hàn Tẫn nhìn cô, ung dung đáp trả: “Nếu em bị chủ nợ đuổi theo tận năm năm thì tự khắc kinh nghiệm phong phú thôi.”
Văn Tuyết không nói tiếng nào, nụ cười tắt ngấm.
Cô nhớ khi vừa thấy Phương Hàn Tẫn trên tàu, lúc ấy vẫn còn thấy lạ, vì sao anh thay đổi nhiều đến vậy.
Bây giờ ngẫm lại, một người kinh qua nhiều chuyện, nếm mật nằm gai như vậy, không thay đổi tí nào mới là lạ.
Cô trở tay nắm lại tay anh, năm ngón tay chậm rãi xen vào những kẽ tay anh, dùng sức siết thật chặt.
Máy bay đi xuyên qua tầng mây mù, trong khoang máy bay yên tĩnh lạ lùng, ý thức cô dần tan đi.
Nhưng mặc cho cơn buồn ngủ, mặc cho lòng bàn tay mướt mồ hôi, cô vẫn luyến tiếc buông tay dù chỉ trong giây lát.
Sau một tiếng rưỡi, máy bay đáp xuống sân bay Pulkovo tại St. Petersburg.
Văn Tuyết bị đánh thức bởi một tràng pháo tay.
Cô mở đôi mắt còn ngái ngủ, vỗ theo vài tiếng. Nghĩ trong cơn mơ màng, hoá ra mấy mẩu chuyện cười là thật, trước khi xuống máy bay ở Nga, hành khác phải đồng loạt vỗ tay, cảm ơn cơ trưởng đã không để họ đi đời nhà ma.
Cùng lúc đó, tại khách sạn ở Moscow, Trần Giai Hoà được bảo vệ dẫn theo, lặng lẽ lẻn vào trong qua cửa sau, vào phòng Văn Tuyết, mặc chiếc áo khoác dạ dài đến đầu gối do cô để lại.
Trần Giai Hoà soi gương, quấn khăn quàng cổ thật dày nhằm che khuất đuôi tóc cùng nửa mặt dưới, sau đó đội thêm mũ lông.
Sửa soạn xong xuôi, cô cúi gằm đầu đi ra ngoài.
Hành trình hôm nay của cô khá thú vị: đầu tiên là leo đồi Sparrow [5], sau đó ghé Đại Học Moscow [6], buổi chiều đến chợ trời lớn nhất thành phố, ăn uống, dạo loanh quanh mua bất cứ thứ gì cô thích.
[5] Đồi Sparrow (Tiếng Nga: Воробьёвы го́ры, Vorobyovy Gory; Tiếng Anh: Sparrow Hills), trước đây là Lenin Hills có tầm nhìn toàn cảnh thành phố.
[6] Là trường đại học lớn và lâu đời nhất ở Nga, thành lập năm 1755.
Dù sao Phương Hàn Tẫn cũng nói, hôm nay Trần Giai Hoa cô đây cứ tiêu xài thoải mái, anh ấy sẽ chi trả tất.Quả nhiên ở cửa ra đã có người đón sẵn, giơ cao bảng hiệu viết chữ “Phương” thật lớn vô cùng bắt mắt giữa biển người.
Phương Hàn Tẫn bước tới, bắt tay người đến đón họ: “Xin chào. Cậu là bạn của Trần Giai Hoà đúng không?”
Cậu chàng mang kính đen, áng chừng tuổi cũng không lớn, tự giới thiệu với Phương Hàn Tẫn: “Em là Chu Bồng, anh gọi em Tiểu Chu là được. Em với Giai Hoà làm việc bán thời gian ở cùng công ty du lịch, chịu trách nhiệm nhận khách du lịch trong nước.”
Sau khi lên xe, Chu Bồng lấy một chùm chìa khoá trong túi xách đưa cho Phương Hàn Tẫn, “Em đặt homestay cho mọi người rồi đấy, ngay trên đại lộ Nevsky luôn.”
Phương Hàn Tẫn hỏi cậu ta: “Cậu đặt ở web nào thế?”
“Chủ nhà là bạn học của em, em gặp cậu ấy đặt phòng luôn, bây giờ là mùa thấp điểm nên em tìm được giá ngon cho các anh đấy.”
“Cám ơn cậu.” Phương Hàn Tẫn nhận chìa khoá, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đặt phòng trực tuyến rất dễ bị lộ thông tin, cách giao dịch thông qua người quen tuy sơ khai nhưng lại an toàn nhất.
Bẵng đi một lúc, anh bổ sung thêm: “Để tôi thêm WeChat rồi chuyển tiền thuê sang cho cậu.”
“Được ạ.” Chu Bồng cười ngây ngô, “Các anh tính ở mấy ngày?”
Phương Hàn Tẫn và Văn Tuyết đưa mắt nhìn nhau.
Phương Hàn Tẫn hỏi Văn Tuyết: “Em lên kế hoạch chơi mấy hôm ở đây?”
“Ừ, vậy cứ đặt ba ngày đã.”Khung cảnh đường phố St. Petersburg chớp nhoáng ngoài cửa xe.
Không biết đây có phải là ảo giác của Phương Hàn Tẫn hay không nhưng có vẻ cảnh sắc nơi đây sáng sủa hơn Moscow nhiều. Mặc dù bầu trời còn âm u, nhưng đường viền đám mây như được dát bạc, bên dưới lấp ló những tia nắng yếu ớt. Màu sắc của những tòa kiến trúc cũng tươi tắn hơn, như thể chúng đã được nước mưa gột sạch.
Khi chiếc xe rẽ vào đại lộ Nevsky, tốc độ chậm đi trông thấy.
Người ta nói rằng đây là đường phố cổ nhất ở St. Petersburg, các toà nhà hai bên xếp ngay ngắn chỉnh tề, toà nào toà nấy đều đặc biệt.
Mới hơn mười giờ, rất nhiều nhà hàng vừa mở cửa, các cô cậu nhân viên trẻ vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa quét tuyết, mấy chú mèo đuổi nhau nhao nhao trên mái hiên khiến tuyết rơi lộp độp.
Đây là buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn, nơi nơi đều là cảnh tượng thanh bình yên ả, thần kinh căng chặt của Văn Tuyết thoáng cái thả lỏng một cách thần kỳ.
Chỉ mấy phút sau, chiếc xe dừng lại trước một toà nhà màu cam. Homestay Chu Bồng đặt cho họ nằm ở tầng ba.
Mở cửa ra, bên trái có một gian bếp mở, bàn ăn nối liền với bàn đảo [7]. Phong cách bài trí ở phòng khách cũng giống ở Trung, chỉ với một chiếc TV, sofa và bàn trà, sau cùng là hai phòng ngủ một phòng tắm có bồn.
[7] Là kiểu này.
Tổng thể phong cách khá đơn giản ấm áp. Trong thời gian gấp gáp mà tìm được một “nơi lánh nạn” thế này đã khiến Văn Tuyết hài lòng lắm rồi.
Thứ khiến cô thỏa mãn hơn cả chính là các loại nồi niêu xoong chảo, gia vị mắm muối ở nhà bếp, chúng gợi dậy cảm giác thuộc về dạ dày Trung Quốc của cô.
Chu Bồng nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười xoà: “Đồ dùng nhà bếp với gia vị ở đây khá đầy đủ, nếu mọi người muốn nấu thì có thể đến siêu thị mua nguyên liệu, cách đây không xa lắm đâu, đi tới đầu con phố là được.”
Văn Tuyệt cười rạng rỡ, đây chính là thứ cô muốn.Sau khi dọn dẹp đâu ra đấy, Văn Tuyết tắm rửa, đánh một giấc trưa thật dài, lúc tỉnh lại đã hơn bốn giờ.
Cửa ra vào và cửa sổ cách âm khá tốt, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Văn Tuyết mở cửa phòng ra đã thấy Phương Hàn Tẫn ngồi trên sofa, cầm điều khiển trên tay. TV đang phát trận bóng rổ, âm lượng thấp đến ngay cả tiếng bình luận cũng không nghe rõ.
“Sao không mở tiếng?” Văn Tuyết bước tới ngồi cạnh anh.
“Sợ làm ồn đến em với thằng bé.” Phương Hàn Tẫn cúi đầu, dụi cằm lên đỉnh đầu cô, chợt mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, thấm đẫm tận tim gan.
“Còn anh? Anh không mệt à?” Văn Tuyết nhớ rõ lúc cô ngủ rồi anh vẫn còn dùng điện thoại đặt vé máy bay, kiểm tra lọ trình.
“Không mệt, tối ngủ bù là được.”
Ngồi xem bóng rổ với anh trong thoáng im lặng, Văn Tuyết đột nhiên nổi hứng kéo tay anh: “Chúng ta đi siêu thị đi!”
Phương Hàn Tẫn hơi ngạc nhiên, “Em muốn tự nấu cơm thật à?”
“Dĩ nhiên.” Văn Tuyết gật đầu như giã tỏi, “Vẫn là đồ ăn Trung của mình ngon nhất.”
Trước khi đi khỏi nhà, hai người nhón chân vào phòng ngủ kiểm tra Phương Xuân Sinh – thằng bé ngủ rất say, trong vòng một hai giờ nữa sẽ không tỉnh lại, họ có thể yên tâm mà đi.
Không biết bên ngoài tuyết rơi tự khi nào, họ không mang theo ô, cũng may tuyết không lớn lắm, sóng vai đi trong tuyết cũng lãng mạn theo kiểu khác.
Phương Hàn Tẫn tự nhiên nắm lấy tay Văn Tuyết, lúc đầu là nắm, sau đó lại thấy không chắc lắm nên đổi sang mười ngón đan vào nhau.
Anh hỏi, “Em định nấu món gì?”
“Phải xem siêu thị có gì đã.” Tâm trạng Văn Tuyết không tệ, lúc đi đường còn nhịp chân, hai bàn tay đan nhau khẽ đung đưa theo nhịp bước, “À đúng rồi, anh thích ăn gì?”
Phương Hàn Tẫn nhìn trời, suy nghĩ một chặp, “Há cảo tôm. Ngày xưa mẹ anh hay nấu món này làm đồ ăn sáng nên đây là món yêu thích của anh.”
Hừ, thằng nhãi này hay thật đây, vừa mở miệng đã yêu cầu món khó như thế.
Văn Tuyết sầu não nhíu mày, “Tôm thì dễ rồi, mấu chốt là vỏ bánh sủi cảo ấy, sợ là ở đây không có nhỉ?”
Phương Hàn Tẫn gật gù, “Loại vỏ sủi cảo này cần dùng bột trong suốt cơ, ở nước ngoài chắc khó mà mua được.”
Vậy mà anh còn nói! Văn Tuyết tức giận lườm anh.
Anh cầm lòng không đặng phì cười, “Anh chỉ thuận miệng nói thôi, đâu nhất định phải ăn hôm nay. Đợi về nước em làm cho anh ăn cũng được mà.”
Vẻ mặt Văn Tuyết thoắt cái cứng đờ.
Cô cong môi thật mau, dùng nụ cười che đi nỗi niềm thảng thốt, buồn buồn mắng một câu: “Anh đừng có mơ!”
Phương Hàn Tẫn cười lớn, kéo cô vào lòng, tì cằm trên đầu cô thân mật cọ qua cọ lại.
“Có phải em đang ám chỉ rằng anh không nên hy vọng quá nhiều với tài nấu ăn của em không vậy hả?”
Văn Tuyết đấm nhẹ anh, nói lẫy, “Anh cứ đợi đến lúc bị vả mặt đi!”Bọn họ đoán không sai – lượn hai vòng trong siêu thị, thậm chí Phương Hàn Tẫn còn ngồi xổm ở khu bột mì, đọc từng từ tiếng Nga trên bao bì nhưng vẫn không tìm được nguyên liệu nấu ăn thần bí được gọi là “bột trong suốt”.
“Thôi bỏ đi, về nước hẵng ăn.” Anh từ bỏ, xách giỏi hàng đấy ắp bước ra ngoài, “Chúng ta mua đủ đồ ăn rồi.”
Trong giỏ chất rau, thịt cá và đồ ăn nhẹ, kèm một lon thịt gấu đóng hộp – Phương Hàn Tẫn vô tình phát hiện món này lúc đi ngang kệ hàng. Anh thật sự tò mò, nhất định phải mua về nếm thử.
Nhìn chú gấu nhỏ đáng yêu dán trên nắp lon, Văn Tuyết không khỏi than ngắn thở dài, giống loài thiện chiến đúng là đứng đầu trong chuỗi thực phẩm muôn loài.
Lúc xếp hàng thanh toán, Phương Hàn Tẫn chợt nghĩ đến gì đó, vỗ vai Văn Tuyết, “Em đi lấy thêm một hộp chocolate đi, loại có đầu búp bê phía trên ấy, Xuân Sinh thích ăn.”
“Ồ.” Văn Tuyết dáo dác nhìn quanh, “Ở đâu cơ?”
Phương Hàn Tẫn chỉ bậy chỉ bạ, “Trên kệ đằng kia kìa.”
Văn Tuyết ra dấu OK rồi đi thẳng một mạch.
Phương Hàn Tẫn nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch, tầm mắt dời đến chiếc kệ trước quầy thu ngân.
Anh thuận tay cầm lấy một hộp vuông nhỏ màu đen nền trắng, ném vào giỏ hàng.