Kỷ Vô Chu lòng nhảy dựng, Kỷ Âm Lan không phải là đứa bé hay nói dối.
Có biết bao nhiêu vũ trụ, xảy ra mấy chuyện kỳ lạ, không phải hoàn toàn không có khả năng phát sinh.
Kỷ Vô Chu không do dự, lòng bàn tay ngưng tụ dị năng phúc ở đỉnh đầu Kỷ Âm Lan, bắt đầu tiến hành tra xét toàn bộ.
Nhưng ông cũng không phát hiện điều dị thường.
Kỷ Vô Chu mày nhíu lại, trong lòng không quên cảnh giác.
Bé Lan khóc đến thương tâm không phải đang làm bộ, cũng không giống ngủ thấy ác mộng bình thường.
Vì thế ông quyết đoán bế tiểu Omega nức nở, đi xuống lầu tìm mẹ Kỷ.
Kỷ Thu Yên là thức tỉnh giả cường hóa, tuy rằng năng lực công kích thực chiến không tính là mạnh, nhưng tinh thần lực khống chế đối với toàn tinh tế lại là danh hào.
Không bị ba Kỷ phát hiện hệ thống có chút khoe khoang: 【 ký chủ nói cũng vô dụng thôi, bổn hệ thống thuộc hàng cao cấp, con người cấp thấp không phát hiện không được bổn hệ thống. 】
Kỷ Âm Lan nghe có người nói ba mẹ bé không tốt, tức khắc khó thở phản bác: “Cậu gạt tớ! Ba mẹ siêu lợi hại! Lan Lan không cần nghe cậu nói chuyện!”
Kỷ Vô Chu và Kỷ Thu Yên nghe không thấy âm thanh hệ thống, bé con thì lại nghe rõ ràng.
Thật sự có vấn đề.
Hai người liếc nhau, Kỷ Thu Yên bắt đầu kiểm tra đo lường lần thứ hai.
Ba Kỷ đau lòng ôm chặt bé con nhà mình, ánh mắt sắc bén nhìn đầu nhỏ màu hạt dẻ, giọng nói vẫn ôn nhu như cũ: “Bé con đừng sợ, ba mẹ nhất định sẽ bắt được người xấu.”
Kỷ Âm Lan mềm mụp dựa vào lòng ba mình: “Lan Lan không sợ đâu!”
Có siêu ba mẹ lợi hại ở đây, bé con không sợ chút nào.
Còn hệ thống trong đâu thì lại không như thế.
Ở trong đầu nhỏ, nó đều bị ánh mắt chim ưng sắc bén ba Kỷ dọa sợ, xém chút nữa là hiện nguyên hình.
Bị một con người cấp thấp dọa sợ, hệ thống thẹn quá hóa giận: 【 tra đi tra đi, dù sao mấy người cũng không tìm thấy tui, lêu lêu lêu ——】
Nó vừa dứt lời, mẹ Kỷ dùng năm ngón tay làm hành động lôi kéo.
Một quả cầu sáng chói, bị kéo từ trong đầu bé con ra.
Hệ thống:???
“A.” Mẹ Kỷ khinh thường cười, “ Đại Hiệp Kem? Đại Hiệp Lẩu Thập Cẩm? Đều là mày à.”
Rõ ràng là biểu tình ôn nhu điềm tĩnh, hệ thống lại sợ đến da đầu nổ tung.
Trong ngày này, tầng hầm ngầm Kỷ gia đèn sáng suốt một đêm.
*wattpad: Ghtnckho
Bệnh của bé con ngủ một giấc rất nhanh đã khỏi, Kỷ Âm Lan ngày trước còn mệt mỏi bây giờ lại bình thường, giúp Chu quản gia nấu cháo trắng.
Mẹ Kỷ vào lúc này cầm theo một người máy nhỏ.
Người máy nhỏ rắc rắc ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Âm Lan: “Ký chủ ——”
Rõ ràng máy móc không có cảm xúc, lại làm người khác nghe muốn rơi lệ.
Không ai biết nó đã trải qua một đêm kinh hoàng.
Hệ thống đau khổ nhớ lại.
Ai có thể nghĩ đến, ai có thể nghĩ đến! Sau khi tuyến thế giới dung hợp, thế giới mới nhân loại mới, thế nhưng, thế nhưng lại đáng sợ đến vậy!
Nó, đến từ vi diện cao cấp, lưng đeo trọng trách giải cứu thế giới, giờ thất bại thảm hại!
Không hổ là những vai ác tương lai, hệ thống lắp bắp cọ cọ cơ thể lạnh băng với Kỷ Âm Lan. So sánh với đại ma đầu mẹ Kỷ, quả nhiên vẫn là nhóc con đáng yêu hơn.
Kỷ Âm Lan khiếp sợ nhìn chằm chằm người máy nhỏ hồi lâu, ghét bỏ nói: “Cậu thật xấu!”
Hệ · người máy nhỏ · xấu xí · thống: “……”
Trên mặt bé con viết rõ hai chữ "xấu xí".
Mẹ Kỷ khẽ cười một tiếng: “Nếu con không thích ——”
“Không! Cậu thích! Ký chủ! Tui là Đại Hiệp Kem! Chúng ta đã hứa cùng nhau giải cứu thế giới!” Hệ thống hoảng loạn chen lời.
Nó còn nhớ rõ lời nói của mẹ Kỷ, nếu bé Lan không đồng ý nó sẽ bị……
Người máy nhỏ không muốn nhớ lại hậu quả đó.
Kỷ Âm Lan ghét bỏ đẩy người máy nhỏ ra: “Chính là cậu quá xấu, chơi với cậu Lan Lan cũng sẽ xấu xí đi!”
Hệ thống vắt hết óc: “Tui cho cậu ăn kem! Còn có lẩu thập cẩm siêu nhiều thịt!”
Kỷ Âm Lan mở to hai mắt.
Hấp dẫn!
Hệ thống há mồm liền tới: “Có lẩu nướng BBQ với thịt tôm hùm đất……”
Mỗi lần nói một món ăn, mắt bé con liền sáng lớn, kèm thêm chảy nước miếng.
Chó lớn nghe có người gọi tên mình, uông ô một tiếng chạy qua, tò mò ngửi ngửi mùi người máy, sau đó há miệng cắn.
Hệ thống: “A——”
Kỷ Âm Lan cứu người máy ra khỏi miệng chó lớn: “Nướng BBQ không cần, mấy cái đó sẽ bị đau bụng!”
Hệ thống: “.”
Nó xem như chỉnh minh bạch, nó là tới thế giới này độ kiếp.
Bé con ôm đầu chó rối rắm thật lâu: “Nhiều như vậy thật sự đều cho Lan Lan ăn hả?”
Hệ thống điên cuồng gật đầu, cổ người máy nhỏ phát ra tiếng rôm rốp như chút nữa sẽ rơi cả đầu xuống đất.
“Được rồi.” Kỷ Âm Lan phiền muộn thở dài, “Vậy Lan Lan thích cậu, chỉ thích một chút thôi!”
Bé con giơ ngón út: “Bằng cái móng tay này nè, không thể nhiều hơn.”
Chu quản gia trộm hỏi Kỷ Thu Yên: “Giữ thứ này bên người Lan Lan sẽ an toàn sao?”
Dù sao thứ này lai lịch không rõ, lỡ như nỗi lòng xấu xa với Lan Lan……
Mẹ Kỷ lắc đầu: “Yên tâm đi.”
Cải tạo suốt đêm không phải giỡn, tên gia hỏa tự xưng là hệ thống này không có tính ác ý nào hết.
“Bé Lan không đi mẫu giáo, hàng xóm cũng không có trẻ em, để Đại Hiệp Kem Hiệp còn có thể chơi đùa với Lan Lan.”
Kỷ Thu Yên không nói rằng đêm qua lúc cải tạo hệ thống, cô phát hiện năng lượng hệ thống và tinh thần bé Lan rất phù hợp, việc này đối với bé con sẽ thức tỉnh dễ dàng hơn.
*wattpad: Ghtnckho
Ba Kỷ trời chưa sáng đã đi, mẹ Kỷ giải quyết xong chuyện hệ thống, tiện tay lấy hai miếng bánh mì, cũng chuẩn bị chạy đi làm.
Kỷ Âm Lan ôm người máy nhỏ đứng ở cửa, vẩy tay với Kỷ Thu Yên: “Tạm biệt mẹ nha!”
Kỷ Thu Yên ngồi xổm ôm bé con, trước khi rời đi trước còn không quên để lại cho hệ thống một ánh mắt ôn nhu hình viên đạn.
Người máy nhỏ giật mình, theo bản năng nói: “Tạm biệt mẹ!”
"Cậu không được gọi mẹ.” bàn tay mũm mĩm vuốt đầu người máy, Kỷ Âm Lan tức giận nói, “Đó là mẹ tớ!”
Hệ thống thức thời sửa miệng: “Tạm biệt mẹ Kỷ.”
Kỷ Âm Lan lúc này mới vừa lòng thu tay lại.
Mẹ Kỷ lái xe rời đi, bé con nhìn xe bay ngày càng nhỏ, ôm chặt người máy xấu xí vào lòng.
Thân ảnh nho nhỏ không lý do lộ ra sự cô đơn.
Chu quản gia thấy màn này đau lòng.
Cha mẹ bé Lan công việc dày đặc, ngày thường ở nhà thời gian cực kỳ ít, thường xuyên về lúc bé Lan đang ngủ, chờ bé Lan thức dậy rời giường, ba Kỷ mẹ Kỷ đã đi.
Từ khi sinh ra đến giờ, làm bạn với bé Lan lâu nhất không ba mẹ hay anh chị, mà là quản gia và bảo mẫu, bé con luôn ở trong căn phòng trống trải.
Kỷ Vô Chu và Kỷ Thu Yên đương nhiên rất yêu con mình, nhưng Chu quản gia cảm thấy, đối với bé Lan tuổi còn nhỏ, chơi đùa với người nhà vô cùng quan trọng.
Kỷ Âm Lan ở trong sân đứng một hồi lâu, đột nhiên nói: “Tuyết rơi kìa!”
Mùa đông nói tuyết rơi là rơi, không lâu sau tuyết đã rơi sân một lớp trắng dày.
Kỷ Âm Lan quỳ bên cửa sổ, nhìn bông tuyết rơi loạn xạ: “Ông Chu ơi, Lan Lan muốn ra ngoài chơi tuyết.”
Bé Lan ngày trước vừa mới phát sốt, tuy rằng bởi vì thức tỉnh, mà không phải bị sốt thật, nhưng Chu quản gia vẫn theo bản năng cự tuyệt.
Nhưng bị ánh mắt nhỏ long lanh của bé con nhìn, Chu quản gia liền mềm lòng.
Mặc thêm cho bé con một lớp quần áo, mang mũ, bao tay và khăn quàng cổ lên, quần áo bên trong làm bảo bảo ấm áp, Chu quản gia lúc này mới đưa người ra cửa.
Bé con hoan hô vui vẻ chạy ra chổ nhiều tuyết.
Hệ thống nhắm mắt theo đuôi nhóc, gian nan đi trên nền tuyết, một bước ba hoảng ba bước một té ngã.
Thống sinh gian nan.jpg
Kỷ Âm Lan trên nền tuyết lăn hai vòng, bắt đầu nắm một cục tuyết.
“Lan Lan muốn đắp người tuyết!” Bé con đếm đầu ngón tay tính toán, “Muốn đắp tám người tuyết, bảy cái lớn, một cái nhỏ xíu!”
Chu quản gia nghe được trong lòng ấm áp.
Bé Lan xem ông và bảo mẫu Dung Tuệ Tri như người nhà thân thiết.
Chu quản gia dọn cái ghế nhỏ ở cửa, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Âm Lan lăn trên nền tuyết.
Bé con mặc đồ như quả cầu hăng say đắp tuyết, làm mệt đến thở dốc, rốt cuộc cũng xong hai người tuyết.
Kỷ Âm Lan nhờ Chu quản gia lấy tới mũ của ba Kỷ với khăn quàng cổ của mẹ Kỷ, thật cẩn thận đeo cho người tuyết.
Đắp người tuyết được bảy tám cái, thân người vốn nên tròn vo thì lại hơi gồ ghề lòi lõm, nhưng Kỷ Âm Lan rất vừa lòng, khiến Chu quản gia phải chụp vài tấm.
Bé con chơi mệt dọn ghế nhỏ đi, ngồi ở cửa xem hoạt hình.
Nướng BBQ ghé vào bên chân Kỷ Âm Lan, đôi mắt nhìn người máy nhỏ, như nó muốn ngoặm đầu của người máy thêm lần nữa.
Hệ thống túng chít chít mà chạy qua chỗ bên cạnh Kỷ Âm Lan, ý đồ dùng đôi chân ngắn của bé con che chắn cho mình.
Hoạt hình được chiếu từ người máy, hệ thống sử dụng huyền phù và máy tính, đây là do mẹ Kỷ hạn chế công năng.
Chu quản gia nhìn vài lần liền không chú ý nữa, cầm quyển sách lo lắng nhìn.
Hệ thống không chiếu một hoạt hình bình thường, mà là nó căn cứ vào chuyện xưa của năm thế giới vai ác Kỷ Âm Lan.
Chuyện xưa kể về vai chính Bạch Dã nguyên hình là thế giới ngũ tạng Thiên Đạo chi tử Túc Trì*, một Omega giả làm Beta.
*không hiểu nên để nguyên văn.
Cả đời của Túc Trì được khái quát đơn giản, là một Omega đánh vỡ quy luật, thành công đánh bại nhóm Alpha đông đảo trở thành chỉ huy cơ quan tối cao Liên Bang.
Trong thế giới Kỷ Âm Lan, vị Túc Trì thân phận Omega hấp thụ ánh sáng đại chúng vai ác.
Đương nhiên, hoạt hình không có vai ác Kỷ Âm Lan lên sân khấu, vai chính Bạch Dã hiện tại chỉ mới bảy tuổi, vẫn là một Beta chưa phân hóa đợt hai thành Omega.
Mở đầu bộ phim, Bạch Dã cầm cúp thi đấu về nhà, vừa biết được mẹ mình đã qua đời.
Thiếu niên nhỏ bé đứng trước mộ mẹ, bông tuyết trắng mịn dừng ở đầu vai hắn, bóng dáng gầy yếu lại bất lực.
Nhưng mà xung quanh không ai an ủi, chạy theo bức tranh được in thu nhỏ lại góc nhìn của thượng đế, thậm chí có thể rõ ràng nhìn đến những người đó có lạnh nhạt có vui sướng khi người khác gặp họa.
—— thật xứng đáng.
—— đáng tiếc là Beta, cha không thương, tiền đồ vô vọng lạc lối!
—— Bạch gia tài sản không ít, tôi nhất định có cách giải quyết……
Những lời nói đó Kỷ Âm Lan nghe không hiểu, nhưng này cũng không gây trở ngại bé nghe ra trong lời nói có ác ý.
Bé con xem đến nước mắt lưng tròng: “Anh trai này thật đáng thương!” bé hít hít cái mũi, “Những người đó quá xấu xa rồi, sao lại nói anh trai như thế!”
Tiểu người máy phụ họa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”
Kỷ Âm Lan ôm chặt người máy nhỏ: “Đại Hiệp Kem, chúng ta không phải muốn đi giải cứu thế giới sao? Có thể đi giúp anh Bạch Dã không?”
“Đương nhiên có thể!” Hệ thống dùng sức gật đầu mạnh.
Một bên Chu quản gia cười cười, cũng không đi nói cho bé con biết phim khác với đời thực, ngược lại cảm thấy có hệ thống ở đây, thật đúng như trong nhà có thêm người bạn cùng bé Lan ầm ĩ với nhau chơi đùa.
Chỉ có hệ thống biết, hiện thực thật sự tồn tại một ‘ Bạch Dã ’.
Nó bị hạn chế năng lực, không thể bình thường tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ, nhưng này cũng không có nghĩa ngăn họ ‘ giải cứu thế giới ’.
Người máy nhỏ đánh bàn phím lạch cạch.
Một tập phim kết thúc, Kỷ Âm Lan lại nghĩ tới người tuyết mới đắp.
Tuyết đã ngừng, Chu quản gia cho Kỷ Âm Lan thay quần áo ra ngoài, bé liền vui mừng chạy trong viện.