Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 46



"Ma thú khởi nguyên, quả nhiên quá trâu bò."

Lâm Lăng nhanh chóng đọc được tư liệu và tin tức của Hoả Lân Hổ, không khỏi cảm thấy có chút vui mừng.

Còn chưa tiến hóa mà đã đạt tới trình độ cường hóa Vương cấp cấp B của Công Phu Tiểu Dăng rồi. Chủng loại thú cường đại có xuất phát điểm cao, đúng là mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.

"Lang Chu, giải độc cho Tiểu Hổ đi."

Dưới sự phân phó của Lâm Hạo, Lang Chu lại cắn Hoả Lân Hổ một cái, phóng thích ra một loại chất lỏng màu trắng, trực tiếp thanh lý hết độc tố nằm trong huyết mạch của cơ thể.

“Gàooo!”

Sau khi giải độc, Hoả Lân Hổ rất nhanh đã khôi phục ý thức, lần thứ hai tràn đầy sức sống mà đứng bật dậy. Nhưng mà, lần này khi nhìn về phía Lâm Hạo, trong mắt không hề mang theo chút hung hăng nào, mà là tràn ngập ý kính sợ, đầu hổ hơi cúi xuống, giống như chó con làm nũng, nhè nhè cọ chân Lâm Lăng.
"Cái này..."

Phía sau, mấy người Lâm Hoành Khang và Triệu Cao Liệt nhất thời sợ ngây người, kinh ngạc nhìn một màn này.*

"Chỉ là một con ruồi nho nhỏ, lại có thể đánh ngang tầm với Hoả Lân Hổ, đây rốt cuộc là loại ruồi gì?!"

Cổ họng Lâm Hoành Khang lăn qua lăn, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn chằm chằm Công Phu Tiểu Dăng bay tới đậu lên vai Lâm Hạo lần nữa, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ chấn động.

"Không phải lần trước Triệu quản gia nói, thực lực của con ruồi chỉ cỡ Chiến sĩ cấp 2 thôi sao, sao thoáng cái đã biến thành lợi hại như vậy rồi!?"

Triệu Cao Liệt âm thầm líu lưỡi, giờ phút này khuôn mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc. Mà chuyện làm cho ông ta cảm thấy khϊếp sợ nhất chính là Hoả Lân Hổ, vậy mà lại bị Lâm Lăng đánh một cái đã chịu thuần phục luôn?
Loại phương pháp thô bạo mà đơn giản này, ông ta cũng chưa thấy bao giờ!

"Tiểu Hổ, giờ chúng ta đi dạo trong sân này một vòng đi."

Lâm Lăng phân phó một tiếng, Hoả Lân Hổ lập tức ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất, sau khi Lâm Lăng cưỡi trên lưng, thân hình nó chợt bật lên, lập tức phóng ra khỏi sân như tên lửa.

Mặc dù tốc độ của Hỏa Lân Hổ có nhanh, nhưng thân hình lại vô cùng vững chắc, hoàn toàn không có loại cảm giác xóc nảy khó chịu xảy ra.

“Sảng khoái!”

Lâm Lăng ngồi trên lưng thú phi nước đại theo gió, vô cùng vui vẻ.

Loại cảm giác này so với cưỡi ngựa, càng hào hứng hơn nữa!

Sau đó, Lâm Lăng vỗ vỗ đầu hổ, Hoả Lân Hổ lập tức dừng lại trước người Lâm Hoành Khang và Triệu Cao Liệt.

Khi thấy rõ sắc mặt của hai người, vẫn là loại trạng thái trợn mắt há hốc mồm trước đó.
"Đa tạ nhạc phụ tặng cho, con thú này ta rất thích." Lâm Lăng mỉm cười nói.

"Ha ha, ngươi thích là tốt rồi..."

Khóe miệng Triệu Cao Liệt giật giật, ngoài miệng cười gượng một tiếng, trong lòng lại đắng chát. Vốn dĩ tưởng rằng Lâm Lăng không cách nào thuần phục được, sau đó sẽ khéo léo từ chối phần lễ vật này của ông ta, vừa có thể ổn định mặt mũi thân phận nhạc phụ, vừa có thể thể biểu lộ thiện ý. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, là một kế sách tuyệt diệu.

Nhưng ông ta lường trước được, Lâm Lăng lại có thể thuần phục thành công Hoả Lân Hổ.

Lần này quả thực là trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, lỗ to rồi!

Nhưng mà, từ một góc độ khác mà xem xét, năng lực mà Lâm Lăng bày ra đã làm cho Triệu Cao Liệt càng thêm xác Bing, Lâm Lăng là một cổ phiếu tiềm lực đáng để đầu tư. Cho nên tặng Hoả Lân Hổ cho hắn, cũng coi như là đầu tư cho sau này đạt được giá trị tốt hơn.
"Lâm Hạo, mỗi một lần học viện Thiên Diễn tuyển sinh, gia tộc chúng ta đều được phân ba danh ngạch tuyển thẳng, thật ra ngươi cũng không cần phải đi tham gia khảo hạch."

Lúc này Lâm Hoành Khang cũng càng ngày càng nhìn vừa ý Lâm Hạo, kích động nói: "Ta có thể cho ngươi một cái danh ngạch tuyển thẳng đó, thi đấu trong tộc cũng không cần ngươi tham gia, vậy được không.”

Nghe được đề nghị này của gia chủ Lâm, Lâm Lăng cũng có chút động tâm. Dù sao không cần tranh đấu cùng với người trong tộc mà cũng có thể lấy được danh ngạch nội định của học viện Thiên Diễn, chẳng lẽ không thơm sao?

Nhưng mà, lúc trước hắn đã đánh cược với Triệu Ngọc Nhi, đã quyết định xong hết rồi.

Nếu như hiện tại đi đường tắt, chẳng phải là sẽ bị nàng xem thường sao?

Không được, lời nói của đàn ông, nhất định phải giữ!
"Đa tạ ý tốt của gia chủ, ta đã ước định với Triệu Ngọc Nhi rồi, sẽ không thay đổi."

Lâm Lăng thản nhiên nói: "Ta tin nhạc phụ đã kể cho ngươi nghe toàn bộ chuyện đã xảy ra đúng không.”

Nghe vậy, trong mắt Lâm Hoành Khang hiện lên một tia ngạc nhiên.

Sau đó hắn nở nụ cười, tán thưởng nói: "Được, có khí phách đàn ông, vợ không nghe lời nên dạy dỗ một chút!”

Bên cạnh, sắc mặt Triệu Cao Liệt hơi trầm xuống, nghe Lâm Hoành Khang đánh giá con gái của mình như vậy, hiển nhiên trong lòng có chút khó chịu. Nhưng bây giờ ông ta đang đứng về phía Lâm Hạo, cũng không tiện nói thêm gì.

“Đúng rồi!”

Sau đó Triệu Cao Liệt dường như nghĩ tới cái gì đó, nói với Lâm Hạo: "Sáng hôm nay Linh nhi đã rời khỏi Triệu phủ, xuất phát tới học viện Thiên Diễn sớm hơn dự tính.”

Lâm Lăng lạnh nhạt nói: "Không sao cả, ngày mai ta xuất phát.”
Ngày mai vừa hay là thời gian thợ rèn Người Lùn đã hoàn thành Bảo Giáp Trọng Lực và hẹn giao hàng, vốn dĩ hắn cũng định sau khi lấy hàng sẽ trực tiếp đi tới học viện Thiên Diễn. Về phần Triệu Ngọc Nhi có đi chung hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi dự tính của hắn.

Dắt vợ đi theo, trong khi mối quan hệ giữa hai người vẫn còn lúng túng, khó tránh khỏi sẽ có chút không được tự nhiên.(一个婆娘跟在身边, 加之双方的尴尬关系, 难免会有些不自在.)

Thay vì như vậy, chi bằng một mình lên đường, muốn đi đâu thì đi đó, thoải mái tự do.

Sau đó, hai ngươi Lâm Hoành Khang và Triệu Cao Liệt tự trò chuyện thêm mấy câu, rồi lần lượt dắt rời đi.

Bọn họ làm người đứng đầu gia tộc, cũng không vui vẻ thích ý như trong tưởng tượng, mỗi ngày đều có rất nhiều sự vụ gia tộc cần phải xử lý. Vừa rồi đi theo Lâm Lăng lâu như vậy, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Lâm Lăng thì tiếp tục ở sân sau, vị trí nơi này tương đối khuất, cũng như có rất ít người hầu trong Triệu phủ tới, sẽ không bị quấy rầy.

"Tiến hóa Hoả Lân Hổ."

Sau đó, Lâm Lăng thầm niệm trong lòng.

Bảng điều khiển thuộc tính của Hoả Lân Hổ lập tức hiện ra.

Muốn thăng cấp, cần tăng lên từng bước. Không giống như bốn loại cường hoá toàn thân: sơ cấp, trung cấp, cao cấp và vương cấp, có thể tùy ý lựa chọn.

Cho nên, trạng thái trước mắt của Hoả Lân Hổ, thuộc loại còn chưa tiến hóa, cần lựa chọn cấp D, mới có thể thăng cấp.

Lâm Lăng suy tư một chút, bắt đầu thao tác.

"Bing, tiến hóa thành công, sủng vật Hỏa Lân Hổ số 004 của ngài, hoàn thành tiến hóa cấp D, đã có thể tự do lựa chọn cường hóa toàn thân."

"Bing, cường hóa thành công, sủng vật Hỏa Lân Hổ số 004 của ngài, hoàn thành cường hóa vương cấp cấp D, đã được nâng cấp toàn diện."
Cùng với thanh âm của hệ thống vang lên, thân thể Hoả Lân Hổ chấn động, lân giáp trên khắp người bỗng nhiên sáng ngời lên trong nháy mắt, sáng bóng một màu đỏ thẫm, nhìn qua giống như hỏa diễm đang

rực cháy.

Tiến hoá cấp D tốn một vạn lượng, cường hóa vương cấp thì cần một ngàn vạn, chi phí của hai loại này có chênh lệch rất lớn.

Nhưng mà cứ như vậy, sẽ có thể thăng cấp lên bậc C.

"Bing, tiến cấp thành công, sủng vật Hỏa Lân Hổ 004 của ngài, tăng lên cấp C, đạt được kỹ năng đặc thù, Hỏa diễm bạo kích."

Ngay sau đó, Lâm Lăng lại tiêu thêm một ngàn vạn lượng để nâng cấp nó lên cường hoá vương cấp CC. Lần lột xác này, hình thể của Hoả Lân Hổ đột nhiên tăng lên một vòng.

Hai móng vuốt sắc bén như lưỡi dao, khóe miệng cũng mọc thêm hai cây răng nanh thật dài, lân giáp cả người tựa như một tấm lá chắn, phản xạ ánh sáng sáng bóng như kim loại, khí tức cũng tăng lên không ít.
Chiến lực của nó, cũng là từ 10000 ban đầu, tăng vọt lên 35000, có thể cho so với Chiến sĩ cấp 6 đỉnh phong!

"Không tệ, rất có khí thế."

Nhìn Hỏa Lân Hổ uy phong hừng hực, Lâm Lăng mừng rỡ, nhịn không được phát ra một tiếng tán thưởng.

Nếu như giờ phút này bị mấy người Triệu Cao Liệt cùng Lâm Hoành Khang nhìn thấy, rất có thể họ sẽ khϊếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì Hoả Lân Hổ bây giờ, cho dù để hai người bọn họ liên thủ, chỉ sợ cũng khó có thể chống đỡ được.

Sau đó Lâm Lăng Kiểm tra số dư trong tấm thẻ vàng*, còn lại hơn một ngàn ba vạn.

Muốn tiến hóa đến cấp B, cùng với việc dùng cường hóa vương cấp, mặc dù chỉ tốn một ngàn một trăm vạn, nhưng Lâm Lăng Vẫn từ bỏ ý định này trong đầu.

Dù sao trên đường tới học viện Thiên Diễn, khó tránh khỏi việc phát sinh thêm chi phí, hắn cũng không muốn bởi vì tiến hoá cho sủng vật mà để cho mình nhịn ăn nhịn mặc được.
Dù sao với năng lực bây giờ của bốn con sủng vật, chỉ cần không phải gặp phải mấy cao thủ võ đạo, chuyện hộ tống, bảo vệ tuyệt đối là không thành vấn đề gì.

Điều quan trọng thứ hai, chủ yếu là nguồn thu nhập kinh tế của hắn, hiện đang phụ thuộc vào lương của việc làm thích khách.

Mà đối tượng chấp hành nhiệm vụ, không ai ngoài Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu hợp tác với nhau. Hình thể của hai chúng nó rất phù hợp với chuyện ám sát.

Nhưng bây giờ Lang Chu vẫn còn dậm chân tại cấp C cao cấp, chiến lực vẫn còn yếu, muốn năng cấp toàn diện, còn cần thêm không ít tiền nữa. Cho nên phải tiết kiệm thêm chút tiền, tăng cường lực chiến đấu cho chúng.

Lâm Lăng Lắc lắc đầu, càng cảm thấy hiện tại mình thật nghèo.

Về phần Nghĩ Nhân, theo Lâm Lăng Thấy, dựa theo trạng thái trước mắt, ngoại trừ loại năng lực Triệu hồi bầy kiến thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Chỉ có thể để xem sau khi lột xác có phát triển thêm cái gì mới lạ hay không, mới quyết định cho nó ở lại.
"Bing, kiểm tra chủ nhân đã thu nhận bốn thú cưng, đủ điều kiện phát thưởng."

"Chúc mừng chủ nhân đã nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng miễn phí, có nhận hay không?"

Đang lúc Lâm Lăng Đang suy nghĩ, thì đột nhiên tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.

Trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, lúc này mới nhớ tới quy tắc phát thưởng của hệ thống lúc trước.

"Được."

Lúc này, Lâm Lăng không chút do dự mà chọn nhận lấy, cũng trực tiếp mở rút thăm trúng thưởng ra.

Ước chừng sau vài giây yên lặng, tiếng của hệ thống lại vang lên.

"Bing, chúc mừng chủ nhân rút thăm được công pháp Thiên cấp [Cửu Phù Kiếm Quyết].”

Vào ngay lúc âm thanh của hệ thống lại vang lên. Đột nhiên trong đầu Lâm Lăng lóe ra một khối tinh thể xoay tròn.

Tinh thể này giống như là trường kiếm, xung quanh có chín đạo phù văn huyền ảo xoay quanh, mỗi cái có một màu sắc khác nhau. Mơ hồ tản ra chín loại năng lượng thuộc tính khác nhau. Tương ứng với thiên địa linh khí: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, quang, ám.
Thấy thế, Lâm Lăng cảm thấy mới lạ, nhất thời không biết sử dụng như thế nào.

"Kết tinh võ học, chứa đựng tất cả chiêu thức công pháp của [Cửu Phù Kiếm Quyết], chủ nhân có muốn dung hợp hay không?"

Nghe được hệ thống nhắc nhở, trong lòng Lâm Lăng không khỏi ngạc nhiên, vội vàng đáp: "Có.”

Xèo——!

Trong chốc lát, kiếm Cửu Phù dưới dạng tinh thể giống như khối băng, chợt ở tan ra trong đầu hắn.

Tinh thần Lâm Lăng hơi chấn động, chợt cảm thấy bản thân như đang trải qua Thể Hồ Quán Đính*, như được khai sáng. (*thành ngữ chỉ, nghi thức giác ngộ trong phật giáo)

Dường như trong khoảnh khắc này các loại chiêu thức võ học của Cửu Kiếm Chân Quyết, đã được hắn hấp thu tất cả.

"Như vậy là được rồi?!" Lâm Lăng âm thầm kinh ngạc.

Vậy mà có thể vô sự tự thông trong nháy mắt vậy luôn à?
Hơn nữa loại cảm giác này, cực kỳ huyền diệu, giống như đã khổ tâm tu luyện hơn mười năm, đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh!

Ôm suy nghĩ nghi ngờ, tay phải Lâm Lăng sờ về phía túi đựng đồ, lấy kiếm Phệ Long ra.

Nếu đây là môn võ học bắt nguồn từ kiếm, thì tất nhiên cần phải dùng kiếm rồi.

Sau đó hắn thử điều động linh khí trong cơ thể, dựa theo tâm pháp của Cửu Kiếm Chân Quyết, nhanh chóng vận chuyển dọc theo trong kinh mạch.

"Siu siu siu…"

Theo dòng linh lực rót vào thanh kiếm, gần như là trong nháy mắt, trên thân kiếm đột nhiên sáng lên từng đạo phù văn huyền diệu. Những phù văn này, tổng cộng có chín cái, phát ra ánh sáng rực rỡ, đều là do linh lực của Lâm Lăng ngưng tụ rồi hoá thành.

“Thật sự có thể!"

Nhìn chín đạo phù văn nở rộ trên thanh kiếm, trong lòng Lâm Lăng thầm vui vẻ.
Bây giờ hắn ngoại trừ thiếu tiền ra, các loại tài nguyên tu luyện cũng là cực kỳ thiếu thốn. Không có một cơ thể khỏe mạnh, lại không có bất kỳ vũ kỹ phụ trợ nào.

Nhưng mà lúc này, Cửu Phù Kiếm Quyết xuất hiện, không thể nghi ngờ chính là phương án giải quyết cho nhu cầu trong lòng hắn.

Kế tiếp Lâm Lăng tăng thêm linh lực, hào quang của chín đạo phù văn trên nhanh chóng bùng mạnh, tràn ngập kiếm khí kinh người.

"Ầm!"

Một kiếm chém trên mặt đất, chín đạo phù văn trong lúc kích động đột nhiên nổ tung, ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi!

Trên nền đất được lát một loại đá ngọc bích, cứng rắn như sắt.

Nhưng mà dù là như thế, bị kiếm khí vẫn như cũ bổ ra một vệt kiếm dài mấy mét.

Có thể thấy được uy lực của một nhát kiếm này rất lớn!

Nhìn dấu vết công kích trên mặt đất, Lâm Lăng âm thầm gật đầu.
Công pháp Cửu Phù Kiếm Quyết này, tuy rằng hắn cũng không biết nó xuất phát từ môn phái nào, nhưng chỉ cần uy lực lớn là đủ rồi.

Sau đó, Lâm Lăng thu kiếm Phệ Long về túi trữ vật, sau đó cưỡi Hoả Lân Hổ chạy ra khỏi hậu viện.

Dọc theo đường đi, để những người hầu Triệu gia kia nhìn thấy trong phủ đột nhiên xuất hiện một đầu ma thú như vậy, không thể nghi ngờ đã gây ra một hồi chấn động.

"Ah!! Có quái vật!!"

"Hỏa thú! Thật là một con hỏa thú đáng sợ!

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu sợ hãi trong Triệu phủ không ngừng vang lên, cả đám người đều sợ tới mức tè ra quần.

Trở về tiểu độc viện hắn đang ở cùng Triệu Ngọc Nhi, Hoả Lân Hổ giống như thú bảo vệ, nằm sấp ở cửa viện.

Thân thể của con thú hừng hực khí thế mạnh mẽ như lửa, đầu hổ dữ tợn, cùng với tiếng hít thở trầm thấp, cực kỳ có sức dọa người.
Lâm Lăng ở trong phòng rửa mặt chải đầu một hồi, ngay lúc đi vào phòng ngủ của Triệu Ngọc Nhi, thì chợt cảm thấy một mùi hương xông vào mũi.

Đó chính là mùi hương thể chất độc đáo trên người Triệu Ngọc Nhi, ngửi một chút cũng làm cho người ta cảm giác rục rịch.

"Con quỷ nhỏ, rõ ràng đã chạy trốn đi trước mà còn thả bồ câu của ta ra."

Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch, sau đó nhàn nhã đi dạo khắp phòng.

Triệu Ngọc Nhi đã không còn ở Triệu phủ, cũng không cần lo lắng nàng đột nhiên trở về, bị bắt quả tang.

"Đêm nay cái giường này, sẽ thuộc về ta."

Lúc này, Lâm Lăng nhếch miệng cười, trèo lên giường của Triệu Ngọc Nhi.

Giường mềm mại, chăn bông trơn trượt, xúc cảm cực mạnh, nhất thời làm cho người ta suy nghĩ lung tung.

"Hả? Đây là..."

Đột nhiên Lâm Lăng phát hiện dưới gối có thứ gì đó.
Vừa lấy ra nhìn, là quyển [Bách khoa toàn thư về pháp thuật] lần trước xem.

Không nghi ngờ gì nữa.

Hiện giờ Triệu Ngọc Nhi đã là Pháp sư cấp 4, mấy loại lý luận pháp thuật đơn giản này, rõ ràng là nàng cũng không còn hứng thú. Cho nên, nó không còn giá trị để mang theo bên mình nữa.

Nhưng đối với một người mới như Lâm Lăng mà nói, lại khác.

"Tìm được rồi!"

Lâm Lăng liếm liếm môi, giờ phút này tâm tính giống như tên trộm, cảm xúc kích động mở [Bách khoa toàn thư về pháp thuật] ra.

Công phu Tiểu Dăng lập tức bay đến, thị giác của nó giúp Lâm Lăng thấy được thông tin trong sách.

Nhưng mà, khi mở trang đầu tiên ra, nhất thời ngón tay Lâm Lăng sờ được một tờ giấy gỗ.

Chữ viết trên giấy gỗ, không phải mực, thì là do lỗ kim nhỏ đâm liền nhau tạo ra.

Cho dù Lâm Lăng không cần Công Phu Tiểu Dăng giúp nhìn cũng biết được trên đó viết cái gì.
"Trước khi ta rời đi đã làm dấu hiệu, nếu dám lẻn vào phòng ngủ của ta, động đồ của ta, chờ ta trở về ngươi thì chết chắc rồi!"

Vuốt dòng chữ trên giấy, sắc mặt Lâm Lăng đầy vẻ ngạc nhiên.

Sau đó khóe miệng hắn chậm rãi nhấc lên một đường cong nhè nhẹ, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng tức giận của Triệu Ngọc Nhi.

Hình như là đây lần đầu tiên, cảm giác được Triệu Ngọc Nhi rất đáng yêu...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.