Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 10: Chương 10




Thầy bói Vương nói xong câu cuối cùng nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, hắn lấy tờ giấy che trán xuống, vết máu trên đó tươi đẹp chói mắt.

Người bán hàng rong nhìn lên chỗ bị rách một lỗ nhỏ của hắn lại nhìn khăn giấy dính máu, hơi ngập ngừng hỏi: “Đây cũng là do trùng hợp sao?”Thầy bói Vương nhét tờ giấy vào trong túi, lấy ra một cái băng keo cá nhân cỡ lớn dán lên trên trán, sau đó ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm Thanh Âm, trong lòng nhịn không được nói thầm: Chẳng lẽ con bé này thật sự bói ra được sao? Thực sự có chuyện bí ẩn như vậy?Hắn lật lật quyển sách rách nát do tổ tiên truyền lại, lòng tràn đầy nghi ngờ: Cái quái gì thế này!——Bác gái thấy Lâm Thanh Âm cái gì cũng không cần hỏi, chỉ cần nhìn qua tướng mạo là có thể nói ra không sai một chữ tâm sự mình đã chôn giấu gần ba mươi năm qua, trong lòng ngoài khiếp sợ ra còn có kích động.

Tuy rằng thầy bói này nhìn có vẻ như tuổi còn khá nhỏ, nhưng đúng thật sự là có bản lĩnh, không giống như cái tên lừa đảo kia, cái gì cũng không tính ra còn dám đòi ba trăm tệ, ban nãy đánh như vậy vẫn còn quá nhẹ.

Nghĩ đến đây, bác gái quay đầu lại trừng mắt nhìn thầy bói Vương một cái, dọa thầy bói Vương lập tức ôm đầu lùi về sau một bước.


Hắn thật sự sợ mấy bà cô lớn tuổi này, một đám có sức chiến đấu siêu mạnh, quả thật không thể động vào.

Sau khi được thầy bói Vương giới thiệu quá trình xem bói nên bác gái biết trước khi xem bói phải trả tiền, bà móc di động ra một bên mở Alipay một bên nói: “Để bác chuyển tiền qua cho cháu ngay!”Lâm Thanh Âm liếc nhìn thứ trong tay bác gái Trần, thông qua ký ức thì cô biết đây được gọi là điện thoại di động, là công cụ liên lạc của mọi người trong xã hội ngày nay, có thể nói chuyện với nhau còn có thể thấy mặt nhau, càng thần kỳ hơn nữa là vậy mà chỉ cần dùng một đống con số là lập tức có thể thay thế cho việc trả tiền.

Lâm Thanh Âm vuốt cái túi trống trơn, cực kỳ muốn tự bói cho mình một quẻ xem có phải mình trời sinh mang theo mệnh nghèo hay không, nếu không làm sao mà hai đời đều sinh ra ở nhà nghèo chứ!“Cháu không có di động.

” Lâm Thanh Âm lấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng ghi thêm một dòng trên bìa cứng, sau đó giơ lên trước mặt bác gái: “Chỉ thu tiền mặt.


”Bác gái híp mặt thò đầu lại gần nhìn hồi lâu mới thấy rõ nhiều chữ nhỏ trên đó, có hơi buồn bực đỡ eo đứng dậy: “Bác chỉ mang theo ba trăm tệ ra ngoài, nếu không bác lấy cho cháu nha?”Lúc này thầy bói Vương vô cùng tò mò về Lâm Thanh Âm, hắn cực kỳ muốn biết là cô trùng hợp gặp may hay là loại người thật sự có bản lĩnh.

Nhìn dáng vẻ hai người đều có chút khó xử, thầy bói Vương đánh liều nguy hiểm sẽ bị đánh đi qua đây: “Bác gái, nếu không bác chuyển tiền qua cho cháu, rồi cháu sẽ đưa tiền mặt cho bác.

”Bác gái nhìn thầy bói Vương, trên mặt viết to hai chữ chói mắt “Không tin”“Xem bói không được, giờ đổi lại trực tiếp đòi tiền? Thủ đoạn của cậu cũng khá thẳng thắn ha!”“Ai ui, bác gái nghĩ như nào vậy, oan uổng cháu muốn chết!” Thầy bói Vương than thở một tiếng, sau đó trực tiếp móc tiền ra từ túi đếm đủ một nghìn tệ rồi đưa cho bác gái Trần.

“Cháu đưa tiền trước cho bác đây, bác đếm lại xem, nếu không có vấn đề gì thì chuyển khoản lại cho cháu.

”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.