Lâm Khả Nguyệt gửi một tấm hình đang mặc một chiếc đẩm body gợi cảm màu đen, làm bằng chất liệu da ôm sát vào đường cong cơ thể.
-“Hơi ngắn.” - Cô nằm dài trên sofa vừa ăn một miếng cam vừa trả lời tin nhắn.
-“Vậy còn bộ này?” - Lâm Khả Nguyệt vẫn kiên nhẫn gửi tiếp cho cô xem thêm một bộ đầm nữa.
Cái đầm đợt này Khả Nguyệt chỉ cầm lên chụp sơ qua cho cô xem chứ không hề mặc lên người như mấy bộ trước. Bạch Khả Châu tỉ mỉ zoom tấm hình lên hết cỡ, soi từng chi tiết nhỏ nhất của bộ đầm. Đôi môi mềm mại khẽ nhếch mép cười, trò che giấu này của Lâm Khả Nguyệt còn lâu mới qua được cặp mắt soi xét của cô.
Nếu nhìn theo cách bình thường sẽ chẳng thể nào nhìn ra được điểm khác biệt. Khi nãy Lâm Khả Nguyệt còn cố ý chụp nhanh làm cho bức hình trông bị mờ, để che giấu đường cắt xẻ hở bạo ở hai bên đườnh cong từ trên xuống dưới, rõ ràng là không muốn cho cô soi ra được điểm bất thường nằm trên bộ đầm.
-“Quá bạo, không phù hợp với mày.”
Cô vừa gửi tin nhắn qua Lâm Khả Nguyệt ngay lập tức xem tin nhắn nhưng phải mất một phút sau mới bắt đầu soạn tin nhắn trả lời lại. Chắc trong vòng một phút im lặng đó cô ấy đang tức đến đỏ mặt, gương mặt xinh đẹp cau có đầy khó chịu vì không ngờ để cho cô phát hiện ra sớm như thế.
-“Mày có muốn mua gì không? Để tao mua giúp mày cho.”
“Thôi khỏi đi, tao có đồ để mặc rồi.”
-“Ok. Để coi đi tính tiền rồi qua chỗ mày ngay.”
Bạch Khả Châu gửi GIF một con vịt đang gật đầu qua rồi đặt điện thoại lên bàn, tập trung chuyên môn ráng ăn hết quả cam chua lè chua lét vừa nãy kiếm được ở trong tủ lạnh.
“Chua quá thì đừng cố ăn.” - Âu Thiếu Thượng để hai tay yên vị ở trong túi quần, thong thả đi vào.
Ngay tức khắc cô ngồi bật dậy, chỉnh tề lại quần áo, ngồi ngay ngắn cho đúng phép tắc. Hắn để ý loạt hành động vừa rồi của cô cũng chỉ biết cười, không nhờ vậy hắn cũng xém tí lại quên cô là tiểu thư danh giá duy nhất trong dòng tộc Bạch gia, người có tiềm năng thay Bạch Tước đứng đầu Bạch gia trong tương lai.
“Anh tới đây có chuyện gì vậy?” - Bạch Khả Châu lúng túng, bóp chặt quả cam nắm trong tay, cố gắng không để bản thân nhìn vào hắn.
“Hôm nay, tôi không cần phải đến công ty. Thấy chán quá tôi mới sực nhớ ra cô ở đây có một mình nên đến đây chơi với cô một chút.” - Hắn vươn tay lấy một quả cam nhỏ nhất trên dĩa, chầm chậm bóc vỏ, sau đó cho thử một tép vào miệng.
Cắn một cái, nước từ trong tép cam tứa ra ngoài, lan khắp khoang miệng khiến cho hắn nhăn mặt vì độ chua quá kinh khủng.
“Chua như vậy cô ăn được cũng tài quá đó.” - Hắn bỏ ngay trái cam xuống, miễn cưỡng nuốt trọng tép cam xuống bụng. Nuốt hết rồi vậy mà vị chua vẫn còn sót lại trong miệng làm cho hắc hết nhăn mặt kiểu này cũng nhăn mặt kiểu khác.
Bạch Khả Châu phì cười, rõ ràng khi nãy hắn thấy cô nhăn mặt nhăn mũi nằm ăn cũng biết trước cam rất chua rồi mà vẫn cố thử ăn một miếng. Là do anh ra vẻ hay là đang cố làm cho cô vui bớt ngượng ngùng đây?
“Ăn riết rồi cũng sẽ quen thôi.” - Quả cam trên tay cô chỉ còn lại hai tép, cố chịu đựng ăn đến mức này rồi mà bỏ ngang thì cũng hơi uổng. Bóc vỏ, cho hẳn hai tép cam đó vào miệng một lượt chưa gì Bạch Khả Châu đã nhăn mặt như trái táo tàu.
Gồng chặt hai cánh tay, nhai lia lịa cuối cùng cô cũng nuốt hết vào bụng. Ngước mặt lên cô vô tình bắt gặp Âu Thiếu Thượng đang chăm chú nhìn mình, hắn lại còn vui vẻ ngồi cười tủm tỉm khi thấy cô bị như vậy nữa chứ. Đột nhiên cô thấy hơi ngại khi đối diện với hắn, gấp gáp rót một ly nhỏ lọc để lấy lại bình tĩnh.
Có thể vì tâm trí lẫn con tim đều bắn loạn Bạch Khả Châu lại hấp tấp uống nước nhanh hơn bình thường mới dẫn tới tình huống bị sặc nước lên tới mũi. Đặt mạnh ly nước lên bàn, một tay cô ôm ngực liên tục ho khan.
“Cô không sao chứ?” - Hắn đi tới, ngồi kế bên cạnh tận tình vuốt lưng giúp cô để cho cơn ho đi qua.
Sau khi cơn ho biến mất, lồng ngực trở lại bình thường cô mới khổ sở ngồi thẳng lưng lên. Vô tình bắt gặp hắn ngồi kế bên, khoảng cách mặt đối mặt giữa hai người chỉ cách nhau chừng một ngón tay. Bốn mắt nhìn nhau không chớp mắt Bạch Khả Châu có cảm giác gương mặt của mình đang từ từ nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn khi nãy gấp nhiều lần.
“Khả Châu, sao bữa đó tao với mày chưa đi đâu chơi nữa, tối nay đi nữa không?” - Lâm Khả Nguyệt vừa đi vừa lục loại trong túi xách kiếm cây son. Ngẩng đầu lên Lâm Khả Nguyệt như á khẩu, khựng bước, há hốc mồm nhìn khung cảnh ái muội hiện ra ngay tầm mắt mình.
Tấm lưng cao lớn của Âu Thiếu Thượng che phủ toàn bộ thân người nhỏ bé của Bạch Khả Châu. Dáng ngồi này, cái đầu nhúc nhích kiểu này rõ như ban ngày là hắn đang cưỡng hôn bạn thân của cô.
Ba giây tích tắc Lâm Khả Nguyệt lên cơn tăng xông, nhào tới đập túi xách túi bụi vào đầu Âu Thiếu Thượng.
“Sao mày dám cưỡng hôn bạn thân của tao hả thằng ất ơ này!!!”
Lâm Khả Nguyệt la hét hết cỡ, dồn hết sức lực đập cho Âu Thiếu Thượng một trận nhớ đời. Hắn ôm đầu, bất ngờ xoay người lại phía sau.
“Khả Nguyệt, hiểu lầm, mày hiểu lầm rồi.” - Bạch Khả Châu can đảm đẩy Âu Thiếu Thượng ra đằng sau, một mình xông tới ngăn Khả Nguyệt.