Sau khi lên xe, Giang Cẩn Châu đưa Thẩm Tô Khê thẳng về khách sạn, sau đó anh xuống xe đi dạo một chốc.
Đêm qua gió to, quật gãy mấy cành cây khô, rải rác đầy mặt đất; những chiếc lá run rẩy xào xạc trong cơn gió đìu hiu còn sót lại.
Anh gạt đi mấy chiếc lá bên chân, chuông điện thoại vừa lúc vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị người gọi là Triệu Lăng.
"Mẹ đón được người rồi, vừa mới ăn xong, bây giờ về khách sạn."
Tiếng nói của Triệu Lăng truyền qua điện thoại: "Đứa nhỏ Tô Khê này, thoạt nhìn vô tư, nhưng thật ra rất tinh tế, mẹ chắc chắn con bé đã biết mục đích Thẩm Thanh tới Ngu thành rồi."
Trước mắt Giang Cẩn Châu bỗng hiện lên một đôi mắt long lanh ướt đẫm.
Anh đưa những ngón tay lạnh lẽo lên khẽ nhéo yết hầu.
Qua vài giây, anh mới đáp lời: "Cô ấy biết ạ."
Triệu Lăng: "Vậy con chuyển lời đến con bé, Thẩm Thanh có mẹ chiếu cố rồi, không cần lo lắng quá."
"Con biết rồi." Giang Cẩn Châu đồng ý, bước chân bất chợt dừng lại trước cửa cuốn đầu ngõ.
Hai người đều ngầm cảm nhận được áp lực đè nén giữa đêm đen tĩnh lặng, nhưng cả hai đều vờ như không biết.
Triệu Lăng cố tạo không khí vui vẻ: "Đúng rồi, hôm nay Thẩm Thanh còn mở lời khen con."
Bà nói thêm: "Khen con được mẹ dạy dỗ tốt."
"......"
Giang Cẩn Châu âm thầm bỏ qua đề tài này: "Bà ấy còn nói gì nữa không mẹ?"
Triệu Lăng nhỏ giọng: "Bà ấy bảo mẹ ngày mai dẫn đường đến nghĩa trang Nam Sơn."
"Ừm." Giang Cẩn Châu thầm đáp.
"Mai con cũng đến Nam Sơn một chuyến đi, mang theo Tô Khê nữa." Triệu Lăng nói: "Tuy rằng mẹ con bé không nói ra, nhưng mẹ có thể cảm nhận được, Thẩm Thanh muốn Tô Khê đến... gặp cha một lần."
Giang Cẩn Châu vô thức nhìn ra hướng bãi đỗ xe.
Tầm mắt anh bị cửa kính cản trở, chỉ có thể nhìn thấy những đốm sáng cam vàng từ ánh đèn đường.
Anh đột nhiên nhớ tới buổi chiều trò chuyện cùng Thẩm Thanh lần trước.
Khi anh nói ra câu "Có Giang gia ở đây, Tô gia nhất định không đụng đến cô ấy" kia, Thẩm Thanh liền hiểu rõ ý tứ của anh.
Anh muốn toàn bộ Giang gia trở thành quân cờ bảo hộ cho hai mẹ con cô trước Tô gia.
Bà cười tự giễu: "Giang gia đặt bút ký hợp đồng lần này không sợ lỗ sạch vốn sao?"
Giang Cẩn Châu cười cười: "Đâu phải mua bán, sao có thể nói chuyện lời lỗ được ạ."
Giọng anh vô cùng điềm tĩnh, Thẩm Thanh không nhịn được mà nhìn anh mấy lần.
Giang Cẩn Châu vừa vặn chuyển đề tài: "Tuy rằng cháu chẳng có tư cách gì để nói những lời này với dì, nhưng cháu vẫn hy vọng dì có thể kể chân tướng sự việc cho Tô Khê, cũng cho cô ấy quyền lựa chọn."
Thẩm Thanh trầm mặc mấy giây, lẳng lặng nhìn anh: "Vậy cậu có bao giờ nghĩ, cái mà cậu gọi là chân tướng sự việc, chẳng qua chỉ là tổn thương lần nữa đối với Tô Khê."
Giang Cẩn Châu không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, anh chỉ nói: "Không biết dì đã bao giờ nghe chú Tô nói ước mơ của chú ấy là mở một hiệu sách hay chưa ạ."
"Nhưng dường như bây giờ ước mơ này đã phó thác lên người khác." Giang Cẩn Châu nói tiếp: "Dì Thẩm, Tô Khê thật ra biết nhiều hơn dì tưởng tượng nhiều."
Những lời này giống như lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn rạch nứt hiện thực mà Thẩm Thanh vẫn luôn trốn tránh.
Vì cớ gì Thẩm Tô Khê muốn thi vào đại học A.
Vì cớ gì Thẩm Tô Khê muốn mở hiệu sách.
Những chuyện này không phải bà không thể nghĩ ra, chỉ là bà không dám.
"Cho tới bây giờ, Tô Khê luôn đi từng bước trên con đường dì vẽ ra cho cô ấy. Đồng thời, cô ấy cũng mong chờ một người cha, cho nên không ngừng tìm kiếm ông ấy, sau đó lại từng bước sống một cuộc đời như cha mình."
Giang Cẩn Châu nói: "Dấu ấn của hai người khắc trên người Tô Khê quá sâu, khiến cô ấy chẳng rõ đâu mới là chính mình nữa."
Thẩm Thanh mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì. Lúc này, trả lời gì cũng như đang biện giải cho bản thân bà mà thôi.
"Cháu yêu Tô Khê." Sắc mặt anh bình thản, giọng nói trầm lắng không nhanh không chậm.
"Nhưng cháu sẽ không vì yêu mà biến cô ấy thành một người khác."
Lúc mới hẹn hò, trước mặt anh Thẩm Tô Khê đều như biến thành người khác.
Nhưng trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo, mấy lần cô ngụy trang anh đều nhìn ra được.
Chỉ là anh không vạch trần cô.
Bởi vì anh muốn sau khi anh tháo bỏ lớp mặt nạ của cô xuống, anh sẽ nói anh yêu cô bởi vì chính cô mà thôi.
Cũng chẳng phải gì to tát, nhưng anh hi vọng cô có thể cậy sủng mà kiêu, có thể trở về làm chính mình.
Như anh mong muốn, cô ngày càng tự tin hơn trước mặt anh.
Nhưng cũng chỉ trước mặt anh mà thôi.
Mãi đến khi cô kể anh nghe những chuyện về cha mình, anh mới biết rốt cuộc trói buộc trên người cô từ đâu mà có.
Vốn là ưng trên trời, sao phải buộc mình làm chim trong lồng.
Anh muốn tháo gỡ gông xiềng trên người cô, cho nên mới nói những lời này với Thẩm Thanh.
Hiện tại Thẩm Thanh đã gần đưa ra được bước mấu chốt, vậy còn Thẩm Tô Khê?
- - "Vậy còn anh? Anh yêu em chứ?"
- - "Anh sẽ biến mất giống như ông ấy sao?"
Thời điểm cô thốt ra hai câu hỏi này, anh liền biết lần này cô người lùi bước là cô.
Đợi một lúc không thấy Giang Cẩn Châu trả lời, Triệu Lăng hỏi lại: "A Châu, con có đang nghe không?"
"Con biết rồi." Giang Cẩn Châu chỉ đáp như vậy: "Con sẽ nói chuyện với cô ấy."
Chỉ thấy tia lửa xẹt ra, nhưng không có ngọn lửa nào.
Qua một lúc, có bàn tay hiện ra trong tầm mắt anh, ánh đèn rọi trực tiếp lên làn da trắng nhợt của cô, hiện lên mạch máu rõ ràng.
Diệp Tuyết xòe bàn tay đưa bật lửa qua.
Cô cười nói: "Dùng cái này đi."
Giang Cẩn Châu không thèm ngẩng đầu lên, chỉ xoay người tránh sang một bên, tay nghiền nát điếu thuốc, vứt vào thùng rác đầu ngõ.
Diệp Tuyết nhìn bóng lưng của anh, nụ cười hơi đông cứng.
Cô đi tới bên thùng rác, ném bật lửa vào trong. Sau đó chợt nghĩ tới cái gì, cô lấy điện thoại ra, ấn mở nhóm chat lớp cấp III lên.
Diệp Tuyết: "Hôm nay mình gặp được Tô Khê ở trên đường, có vẻ cậu ấy không muốn tụ họp với chúng ta lắm."
Rất nhanh liền có người hồi đáp.
"Cậu ta cũng thanh cao quá nhỉ, thành tâm thành ý mời mà còn chê, bọn này cũng không muốn mời gì đâu."
"Chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt lúc nào cũng như chúng ta mắc nợ cậu ta là thấy buồn nôn rồi. Chỉ có A Tuyết mới nguyện ý chơi cùng loại người như vậy."
Diệp Tuyết cong môi, nhắn thêm mấy lời: "Mọi người hiểu lầm Tô Khê rồi, con người cậu ấy thật ra rất tốt, chỉ là không biết biểu đạt ra ngoài."
Tin nhắn này vừa xuất hiện, trong nhóm chat lập tức nháo nhào.
"Thẩm Tô Khê này trước mặt đàn ông liền cười tươi như hoa. Chẳng trách ngay cả mấy thầy giáo trong lớp lúc nào cũng nhắc tới cậu ta."
Người này bổ sung: "Ấy A Tuyết, không phải đang nói cha cậu đâu, đừng hiểu lầm nha."
Diệp Tuyết khẽ nhếch mày: "Không có gì, thầy Triệu thường ngày cũng lén khen Tô Khê với mình. Tưởng đâu cha mình xem Tô Khê như con gái luôn ấy chứ. Nhưng đó là điều cậu ấy đáng nhận được mà, Tô Khê điểm nào cũng tốt hơn mình cả."
"Tốt hơn cậu chỗ nào? Điểm thi đại học cao nhất còn không phải là của cậu hay sao? Mình thấy cậu ta chỉ có cái miệng quá lời thôi."
"À đâu, còn không biết xấu hổ như mẹ cậu ta nữa."
Phe trung lập trong nhóm chat lúc này không nhịn được mới lên tiếng: "Các cậu có hơi quá đáng rồi đấy, những lời đó cũng chỉ là đồn thổi thôi mà."
"Đúng vậy, mình thấy tính tình Tô Khê không tệ."
Hai tin nhắn này lập tức dìm một đội quân đang hùng hổ xuống.
Yên lặng một lúc, có người đột nhiên nhắn: "Đừng nói nữa, người ta vẫn còn trong nhóm đó."
"Sợ gì chứ. Mấy năm rồi, cái nhóm này nói không chừng đã sớm bị cậu ta ném sang một bên."
Diệp Tuyết ấn vào tài khoản của Thẩm Tô Khê, chỉ có một bài đang duy nhất hồi ba năm trước.
","
Diệp Tuyết im lặng một lúc, sau đó lần nữa nhắn vào nhóm lớp.
"Để mình tìm thời gian khuyên cậu ấy đến buổi họp mặt."
-
Sáng hôm sau, Thẩm Tô Khê gọi điện kể lại mấy chuyện xảy ra gần đây cho Tần Mật.
Bầu không khí yên ắng một hồi lâu.
Tần Mật đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài rồi hỏi: "Vậy bây giờ mày tính thế nào?"
Thẩm Tô Khê nắm bàn tay, qua một lúc mới trả lời: "Tao không biết nữa."
Tối hôm qua, Giang Cẩn Châu hỏi cô ngày mai có muốn cùng anh đến Nam Sơn hay không.
Cô nhớ mình đã trả lời rằng: "Đợi thêm một lúc nữa đi anh."
Nhưng chính cô cũng chẳng rõ mình đang đợi cái gì.
Tần Mật mím môi, đổi tay cầm điện thoại, bất chợt hỏi thử: "Chuyện lúc trước mày không dám nói ra là chuyện này sao?"
Thẩm Tô Khê ngẩn người.
Cô lắc đầu, sau đó nhận ra Tần Mật lúc này không thấy được mình nên mới nói: "Không phải."
Sau khi cúp máy, Thẩm Tô Khê dọn đồ về phố Linh Lan, giữa đường thì gặp được Hà Lương.
Hà Lương thấy cô liền hỏi: "Anh rể đâu rồi, sao chỉ có mình chị?"
"......" Thẩm Tô Khê liếc mắt một cái: "Bữa cơm hôm qua còn chưa đủ làm cậu thỏa mãn sao?"
"Thỏa mãn chứ, đến nỗi vừa về đến nhà liền làm bạn với bồn cầu cả buổi". Hà Lương chua xót nói: "Quả nhiên là đồ đắt tiền, nhân dân lao động dưới đáy xã hội như em không nuốt nổi."
"......"
Thẩm Tô Khê đi tiếp, Hà Lương cũng đuổi theo.
Lúc gần tới nhà, Hà Lương bất chợt nói: "Có chuyện suýt nữa thì quên nói với chị, đêm qua có người tới gõ cửa nhà chị đó."
Thẩm Tô Khê dừng bước, xoay người lại hỏi: "Ai cơ?"
Hà Lương nhớ lại: "Hình như là một đôi vợ chồng lớn tuổi, ăn mặc có vẻ giàu có. Nhìn qua thì biết là người có tiền, nhưng nhìn không có khí chất như anh rể."
Nói xong, cậu lặng lẽ nhìn Thẩm Tô Khê.
Cô đang nắm chặt túi, khớp tay hiện rõ dưới làn da.
"Chị sao vậy?"
"Không có gì."
Hà Lương chỉ ậm ừ cho qua. Hai giây sau, cậu đột nhiên vỗ vai cô, mắt mở to: "Chính là bọn họ."
Thẩm Tô Khê buông lỏng cánh tay, hướng mắt lên nhìn, hô hấp lập tức ngưng trệ.
Qua một lúc, cô mới nói khẽ với Hà Lương: "Nếu mẹ chị trở lại, đừng nói cho bà ấy biết có người tìm tới nhà."