Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 49



Tiêu Thiều vẫn nhớ rõ khi Diệp U còn bé, thích đeo bám ông để ông bế lên cao cưỡi ngựa. Những chuyện này dường như mới ngày hôm qua, trong chớp mắt đã có người dám ở trước mặt ông nói rằng sẵn sàng kết hôn với Diệp U.

“À.” Ông hừ ra tiếng từ sâu trong cổ họng, “Cậu đã sẵn sàng nhưng tôi thì chưa.”

Lục Tẫn nắm tay Diệp U chặt một chút theo bản năng, Diệp U liếc nhìn anh, quay qua cười nói với Tiêu Thiều: “Vậy ba cứ chuẩn bị đi, con đã sẵn sàng rồi.”

Tiêu Thiều: “……”

Đây là con gái lớn nên không muốn ở nhà nữa trong truyền thuyết phải không?

Khóe miệng ông mấp máy, muốn nói gì đó nhưng Diệp U đánh đòn phủ đầu: “Ba, ba đừng quên ba không chỉ có con gái mà còn một đứa con trai nữa. Ba đừng quá khó khăn với Lục Tẫn, nếu không sau này quả báo sẽ đến với Tiêu Tư Thành.”

Tiêu Tư Thành: “……”

Vì sao cuối cùng vẫn là anh bị tổn thương?

Tiêu Thiều liếc nhìn Tiêu Tư Thành, ánh mắt phảng phất một tia ghét bỏ: “Nó hả, thôi bỏ đi, chưa chắc có cô gái nào thích nó.”

Thấy ông hạ thấp mình, Tiêu Tư Thành không đồng ý: “Ba đừng coi thường người ta, có rất nhiều cô gái thích con đó!”

“Ví dụ?” Tiêu Thiều chưa nói, Diệp Lệ Lan đã hỏi trước.

Tiêu Tư Thành nghẹn một chút, bắt đầu kể tên vô căn cứ: “Mary, Sunny, Ivory nè.”

“……” Diệp U hát, “Từ Mary đến Sunny đến Ivory, nhưng không có tên em?”

Tiêu Tư Thành: “……”

Hừ, sao lại nói suôn sẻ như vậy, hóa ra là lời bài hát!

Diệp Lệ Lan cười nhạt, không thèm để ý tới anh, lại nhìn Diệp U và Lục Tẫn: “Nếu hai đứa đã thống nhất ý kiến, chú và dì cũng không phản đối, tìm thời gian để hai nhà chúng ta dùng bữa cơm, chính thức quyết định chuyện này.”

“Việc này không vội.” Diệp U nói, “Khi nào anh ấy chính thức cầu hôn con thì hai nhà chúng ta sẽ gặp nhau.”

Diệp Lệ Lan không nhịn được cười: “Lúc này con không vội nữa à? Cầu hôn chỉ là một quá trình.”

“Cũng cần mà.” Diệp U nhìn bà nói, “ Chẳng phải mẹ tuân theo quy trình của công ty rất nghiêm ngặt hay sao?”

“……” Diệp Lệ Lan im lặng một chút, rồi gật đầu, “Được rồi, tùy hai đứa, khi nào hai đứa xong quá trình thì cho mẹ biết.”

“Dạ!”

Sếp Tiêu Thiều ngồi một bên không vui, trên mặt hiện lên vẻ không hài lòng, Lục Tẫn nhìn ông, nghiêm túc nói với ông: “Chú Tiêu, cháu biết chú chưa yên tâm về cháu, nhưng tương lai còn dài, cháu sẽ gắng hết sức, đảm bảo chăm sóc cho U U thật tốt, sẽ không để cô ấy hối hận vì quyết định hôm nay.”

Tiêu Thiều nhìn anh, sắc mặt hơi dịu đi: “Ai cũng nói được lời hay, mấu chốt là làm như thế nào.”

“Ba, Tiểu Lộc không phải là loại người chỉ biết nói lời hay, anh ấy nói được thì nhất định sẽ làm được!”

Tiêu Thiều thấy Diệp U nóng lòng nói giúp Lục Tẫn, không khỏi oán giận cô: “Cậu ấy đã cho con uống loại canh mê muội gì?”

“Tại ba không hiểu anh ấy!”

“Con quen cậu ấy bao lâu mà hiểu hết về cậu ấy?”

“Hai mươi năm!”

“……”

“Thôi, hai cha con đừng cãi nữa.” Diệp Lệ Lan lại bắt đầu đau đầu, “Không có canh mê muội gì cả, bữa tối sắp xong rồi, sửa soạn chuẩn bị ăn tối đi.”

Tiêu Thiều biết Diệp Lệ Lan có tật đau đầu nên không nói gì thêm, còn tri kỷ tới gần xoa thái dương cho bà.

Tiêu Tư Thành đi đến cạnh Lục Tẫn, kéo anh qua một bên hỏi nhỏ: “Anh rể, đã nghĩ cách cầu hôn chị em chưa?”

Lục Tẫn lắc đầu, thực ra anh không am hiểu mấy chuyện này, nhưng Diệp U thích, vì vậy anh sẽ cố gắng làm cho tốt.

Tiêu Tư Thành vừa thấy vẻ mặt của anh, biết ngay anh chưa có cách: “Anh rể đừng lo lắng, em biết anh ngày thường không dính vào khói lửa phàm tục, nhất định không có kinh nghiệm đối với đời sống trần tục. Nhưng anh yên tâm đi, em có rất nhiều ý tưởng!”

Lục Tẫn nhìn anh đầy nghi ngờ, có vẻ không tin tưởng vào trình độ của anh.

“Ánh mắt của anh có ý gì? Anh nghi ngờ em?” Tiêu Tư Thành không vui, so sánh với loại thần tiên như Lục Tẫn, anh quả thực không cần biết nhiều về thế giới phồn hoa này, “Em được mệnh danh là hoàng tử Disco, bạn bè của em trải rộng khắp năm châu bốn bể, còn có các anh em chuyên lên kế hoạch giúp người ta cầu hôn. Anh không tin em thì phải tin người có chuyên môn.”

Anh lấy điện thoại ra, bấm vào mã QR WeChat của mình: “Nào, mình thêm bạn tốt trước, có chiêu gì thì em sẽ chỉ anh ngay.”

“……” Tuy Lục Tẫn cảm thấy anh không đáng tin, nhưng dù sao anh cũng là cậu em vợ tương lai, vì vậy anh vẫn thêm Tiêu Tư Thành.

“Hai người đang làm gì đó?” Diệp U đi tới, liếc nhìn Tiêu Tư Thành đầy cảnh giác, “Em muốn kéo Lục Tẫn làm chuyện xấu phải không?”

“Em có thể làm được chuyện xấu gì?” Tiêu Tư Thành không nói nên lời, “Hơn nữa, nếu em thật sự muốn làm chuyện xấu, em tìm anh ấy thì có ích lợi gì?”

Diệp U: “……”

Cô cảm thấy Tiêu Tư Thành nói rất có lý.

Tiểu Lộc là một chú hươu tốt khiến người ta yên tâm.

“Vậy em đang tính lừa anh ấy đúng không!” Diệp U tìm được bước đột phá mới, “Chị nói cho em biết, đừng hòng dụ Tiểu Lộc, anh ấy là người của chị!”

Tiêu Tư Thành trợn tròn mắt, xoay người đi vào phòng ăn, Diệp U liếc bóng dáng anh, quay đầu hỏi Lục Tẫn: “Nó lén lút kéo anh qua một bên để làm gì?”

Lục Tẫn nói: “Cậu ấy nói có một người bạn chuyên lên kế hoạch cầu hôn, có thể gợi ý cho anh.”

“Lên kế hoạch cầu hôn?” Diệp U suy nghĩ một lúc, “Sao em không biết nó có bạn làm nghề này? Em thấy nó đang muốn lừa tiền anh.”

Lục Tẫn cười khẽ, nói với cô: “Không sao, cậu ấy đã kêu anh là anh rể, anh bị lừa một lần cũng không sao.”

Diệp U: “……”

Thấy chưa, nói chuyện ngọt ngào một chút vẫn hơn.

“Mấy đứa bạn nó không đáng tin đâu, nếu không mẹ em sẽ không tìm mọi cách đưa nó vào công ty, để nó tiếp thu đòn hiểm.” Diệp U kéo cánh tay Lục Tẫn, đi vào phòng ăn cùng với anh, “Em nói trước à, hiện giờ anh là người cầu hôn, không phải đám bạn của nó cầu hôn, anh nên có ý riêng của mình.”

“Ừm.” Lục Tẫn khẽ gật đầu, quay qua nhìn cô, “Nhưng con người anh tương đối không thú vị, anh sợ em không thích những gì anh nghĩ.”

“Ai nói?” Diệp U ngước mắt nhìn anh, “Chỉ cần anh có lòng, em thích hết, bởi vì tâm ý của anh là quý giá nhất.”

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tẫn hiện lên một tia sáng, như ánh nắng ban mai xuyên qua sương sớm trên núi, nơi anh nhìn đều trở nên sáng ngời.

“Em mới là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho anh.” Anh nắm chặt tay, nhìn cô đắm đuối.

Ánh mắt anh quá tập trung và thâm tình, Diệp U nhìn thoáng qua đã ngượng chín mặt.

“Hai đứa đừng đứng đó anh anh em em nữa, mau vô ăn.” Tuy rằng Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều từng nói, tình nhân trẻ thích dính nhau như vậy, nhưng hiện tại bà cũng không chịu nổi, “Mọi người đều ở đây, hai đứa chú ý chút.”

Diệp U càng thêm xấu hổ, vội vàng kéo Lục Tẫn tới ngồi.

Biết Lục Tẫn có khẩu vị thanh đạm, má Vương đặc biệt nấu vài món anh thích. Cơm nước xong, Lục Tẫn không nán lại lâu, rời đi trước khi trời tối.

Có lẽ ông ngoại của Diệp U đã liên lạc với ông nội hai của Lục Tẫn, tin tức hai người chuẩn bị kết hôn sớm tới tai ông nội hai.

Ông nội hai hẹn Lục Tẫn về nhà họ Lục ăn tối, người tới rất đông.

Lục Dương không có sắc mặt tốt khi gặp Lục Tẫn, hôm đó anh ta hào hứng gửi hình cho Diệp U, tưởng rằng có thể châm ngòi ly gián, không ngờ Diệp U thẳng tay chặn anh ta.

À, Diệp U quá ngây thơ, không biết bản chất của đàn ông. Tuy Lục Tẫn ngụy trang rất kỹ, nhưng dự án còn dài, anh ta có thể nắm thóp được.

Lục Thanh rất vui khi nhìn thấy Lục Tẫn, anh Lục Tẫn ơi, anh Lục Tẫn à, tựa như Lục Tẫn mới là anh ruột của cô.

Không thể trách Lục Thanh chuyện này, khi còn nhỏ ai không mơ mộng có một người anh? Trong tưởng tượng của cô, anh trai phải giống như Lục Tẫn, thông minh đẹp trai và nhẹ nhàng, nhưng thực tế cố tình ban tặng Lục Dương cho cô, “giấc mơ anh trai” bị vỡ mộng kể từ đó.

Lục Nghiêm là người có phản ứng bình tĩnh nhất, không ân cần cũng không cố ý lạnh nhạt, giống cách cư xử thường thấy trong công ty.

Các cô, chú, bác khác cũng tới khá đông, có người đã gặp Lục Tẫn, có người mới gặp lần đầu. Có mặt ông nội hai ở đây, mọi người đều tỏ vẻ tương đối nhiệt tình, nhưng chỉ có họ biết suy nghĩ thật trong lòng họ.

Lục Tẫn không thích suy đoán này nọ, đối với anh, những người này không khác gì người lạ.

Bữa tối diễn ra khá vui vẻ, ông nội hai đề cập tới cuộc hôn nhân giữa Lục Tẫn và Diệp U trong lúc ăn. Nhà họ Diệp cũng là dòng họ nổi tiếng ở thành phố A, thiên kim của nhà họ Diệp đến với Lục Tẫn chẳng khác nào Lục Tẫn đạt được sự ủng hộ của nhà họ Diệp.

Tin tức này không phải là tin tốt đối với người nhà họ Lục, ông cụ Lục vốn đã thiên vị Lục Tẫn, bây giờ còn thêm nhà họ Diệp, vậy càng khó đối phó với Lục Tẫn.

“Anh giỏi nhỉ, dụ được Diệp U kết hôn với anh?” Lục Dương hiện đang tin tưởng rằng, Lục Tẫn tìm Diệp U làm bạn gái là để có được sự ủng hộ của nhà họ Diệp trong cuộc cạnh tranh, một sự lợi dụng trắng trợn như vậy mà sao Diệp U không nhận ra!

Lục Tẫn nhìn anh ta, không nói gì, Lục Thanh bật cười, trêu chọc anh ta: “Í dà, sao nghe chua chát quá?”

“Lục Thanh, em đừng quá đáng!” Lục Dương cảm thấy có thể từ bỏ đứa em gái Lục Thanh này.

“Được rồi, đây là chuyện tốt, không có gì để cãi nhau.” Ông nội hai lên tiếng, cả bàn lập tức yên tĩnh ngay.

Sau khi kết thúc bữa tối, ông nội hai gọi một mình Lục Tẫn vào phòng làm việc.

“Trước hết, ông chúc mừng tin vui của con, ngày con kết hôn với con bé nhà họ Diệp, ông nội hai sẽ tặng con một món quà lớn.”

“Cảm ơn ông nội hai, không cần quà đâu ạ, chỉ cần sự hiện diện của ông.”

Ông nội hai cười nói: “Vậy vui thế nào, con cháu kết hôn, ông nội hai phải bày tỏ tấm lòng chứ.”

Nghe ông nói vậy, Lục Tẫn không từ chối nữa, hai người hàn huyên một lát, đề tài quay lại chuyện Lục Tẫn có trở về nhà họ Lục hay không.

“Ông nội hai, cho dù con ở đâu, ông đều là người thân của con, điều này sẽ không thay đổi.”

Ông nội hai nhướng mày, nhìn anh nói: “Theo như lời con nói, con không định trở về?”

Lục Tẫn nói một cách uyển chuyển: “Con cảm thấy cuộc sống ở sơn trang hợp với con hơn.”

Ông nội hai ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cuộc sống ở sơn trang quả thật thích hợp với con, ông cũng không muốn để con dính vào mấy chuyện lục đục, nhưng……”

Nói tới đây, ông thở dài thườn thượt: “Thế hệ này của nhà họ Lục không bằng thế hệ trước, hiện giờ ông còn sống, mọi người hợp tác với nhà họ Lục là vì ông. Khi ông không còn nữa, ai có thể gánh nhà họ Lục? Chẳng có chú bác nào của con xuất sắc cả, cùng thế hệ với con càng không cần phải nói. Có một đứa với tài năng bình thường như Lục Nghiêm đã là một may mắn rồi, chỉ sợ kiểu như Lục Dương, quả thực là quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ, không chừng còn liên lụy toàn bộ nhà họ Lục.”

Mỗi lần nghĩ đến chuyện như vậy, ông nội hai cảm thấy rất sốt ruột.

Thấy ông cau mày, Lục Tẫn an ủi: “Ông nội hai, từ xưa đến nay, không có đại gia tộc nào sẽ vĩnh viễn không xuống dốc. Nhà họ Lục thịnh vượng nhiều đời mới sinh ra một người như Lục Dương là chuyện rất bình thường, ông đừng quá lo lắng.”

Lời này khiến ông nội hai bật cười: “Đây là lần đầu ông thấy phương pháp an ủi giống con.”

Lục Tẫn hơi mất tự nhiên: “Từ nhỏ con đã không giỏi an ủi người khác, nhưng người xưa từng nói, con cháu có phúc của con cháu, ông lo lắng cho bọn họ nhiều như vậy cũng vô ích. Một gia tộc sẽ suy yếu dần dần là điều đương nhiên, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù bọn họ không làm được việc gì to tác, gia sản mà nhà họ Lục tích lũy được cũng đủ để bọn họ sống thoải mái hơn người bình thường. Chờ thêm mấy đời nữa, không chừng nhà họ Lục sẽ xuất hiện một người gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như ông cố, nhà họ Lục sẽ thịnh vượng trở lại.”

Ông nội hai trầm ngâm một lúc, nhìn anh nói: “Ông hiểu ý con, xem ra con đã quyết định không trở lại nhà họ Lục.”

Lục Tẫn đã quyết định từ lâu, nhưng đối mặt với ông nội hai, anh vẫn hơi khó mở lời: “Ông nội hai, con không muốn dính vào các tranh chấp, con càng không muốn U U bị liên lụy, con chỉ hy vọng cô ấy có thể sống vui vẻ mỗi ngày. Đối với con, không có gì quan trọng hơn thế.”

Tuy Lục Tẫn không thường xuyên rời khỏi sơn trang, nhưng anh không ngốc, anh cảm giác được thái độ thù địch của người nhà họ Lục đối với anh. Đây là bản tính của con người, dù sao gia sản của nhà họ Lục quá nhiều, sự trở về của anh đụng vào lợi ích của người khác, đương nhiên người ta sẽ không vui.

Sản nghiệp mà ông nội để lại cho anh đủ để anh và Diệp U không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc cho cả đời, anh sẽ quản lý thật tốt để Diệp U không phải lo lắng, cô chỉ cần làm những điều mình thích mà thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.