Lục Tẫn giới thiệu xong, không những Diệp U sững người, mà Lâm Duật Xuyên cũng sửng sốt.
Anh và Lục Tẫn đã quen nhau nhiều năm, biết rõ tính tình nên không ngờ Lục Tẫn có bạn gái.
Tuy nhiên anh chỉ sửng sốt một chút, kín đáo nhìn Diệp U, cười lịch sự: “Xin chào cô Diệp.”
“Chào sếp Lâm, ha ha.” Diệp U tỉnh táo lại, xác nhận thân phận bạn gái, “Tôi rất thích xếp gỗ của công ty anh làm.”
“Cảm ơn.” Lâm Duật Xuyên lại cười với cô, sau đó hào hứng quay đầu nhìn vào phòng, hét lên với giáo sư Tiết, “Thầy biết Lục Tẫn có bạn gái không?”
Diệp U: “……”
Trong mắt giáo sư Tiết, Lục Tẫn tốt mọi mặt, ngoại trừ tính tình quá lạnh lùng. Những người được gọi là bạn với anh ở trong trường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, càng không cần đề cập đến bạn gái.
Lục Tẫn hiện giờ là đóa hoa thanh cao trên núi Thanh Tịnh, khi còn đi học là đóa hoa thanh cao nổi tiếng toàn trường.
Trong bữa trưa, giáo sư Tiết nhìn Diệp U cười rạng rỡ, tựa như cô nhiều hơn người thường một con mắt.
Đối với giáo sư Tiết, người có thể làm lay động trái tim Lục Tẫn quả thật không phải là người thường.
“Em không biết đâu, lúc còn ở trường Lục Tẫn học rất giỏi, nhiều nữ sinh thích cậu ấy, khoa nào cũng có.”
Lục Tẫn không ngờ giáo sư Tiết đột nhiên nói điều này với Diệp U, sợ cô suy nghĩ nhiều, anh vội vàng giải thích: “Thầy Tiết nói đùa đó, trong trường càng có nhiều nữ sinh thích Duật Xuyên.”
Lâm Duật Xuyên: “……”
Anh cười khẽ, nhìn Lục Tẫn nói: “Thôi được, vì bạn gái của cậu đang ở đây, tớ sẽ nhận chuyện này.”
Thầy Tiết hớn hở nói: “Không ít nữ sinh thích Duật Xuyên đâu. Hai đứa đều là nhân vật nổi tiếng trong trường, mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng các đàn em vẫn còn lưu truyền sự tích của hai đứa.”
Diệp U thích thú lắng nghe chuyện thời đi học của bọn họ, Lâm Duật Xuyên bỗng nhiên liếc nhìn cô, cười nhẹ: “Khi đó Lục Tẫn từ chối không ít nữ sinh, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ giới tính của cậu ấy. Bây giờ xem ra, không phải cậu ấy không có cảm tình, mà thầm giấu một cô gái nhỏ trong lòng.”
Diệp U bị anh trêu chọc như vậy, gương mặt hơi nóng lên, cô có thể hiểu cảm giác của Lục Tẫn khi cô thường trêu anh.
Lục Tẫn dường như nhận ra sự khác thường của cô, nói với Lâm Duật Xuyên: “U U da mặt mỏng, cậu đừng nói vậy với cô ấy.”
Diệp U: “……”
May mắn chú Hỉ không có ở đây, nếu không ông nhất định sẽ nhảy dựng lên để phản bác.
Diệp U da mặt mỏng vùi đầu ăn trong im lặng.
Tuy rằng cô mới ăn cách đó hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn ăn một cách ngon lành.
Cơm nước xong, Lâm Duật Xuyên chào tạm biệt và rời đi, Lục Tẫn đưa giáo sư Tiết đến phòng, Diệp U đi về viện Lục Tẫn một mình, định ngủ trưa một chút.
Để tiêu cơm, Diệp U đi lòng vòng quanh sân hai lần, sau đó gặp Khương Điềm bước ra khỏi Lan Tước Viện.
Lúc này cô không đeo khẩu trang và kính râm, chỉ đội mũ che nắng, có vẻ đang đi dạo.
Lan Tước Viện ở gần viện của Lục Tẫn, không có gì kỳ lạ khi Khương Điềm đi quanh đây.
Cô tới để điều dưỡng, Diệp U đoán cô không muốn bị ai quấy rầy, vì vậy giả vờ không nhận ra, tiếp tục đi về phía trước.
Nhiệt độ trên núi vào buổi trưa tương đối cao, Diệp U cố gắng đi dưới bóng cây, ánh nắng chói chang chiếu lốm đốm lên người cô qua các kẽ hở trên cây. Cô cố ý không nhìn Khương Điềm, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của Khương Điềm cứ luôn rơi vào cô.
Có chuyện gì? Chẳng lẽ anh Lương đã nói đúng, Khương Điềm thích Lục Tẫn, cho nên cảm thấy hứng thú với tình địch là cô đây?
Cô không nhịn được, vẫn nhìn thoáng qua Khương Điềm, vào khoảnh khắc ánh mắt hai người va chạm, cô thấy rõ cảm xúc trong mắt Khương Điềm thay đổi.
Một sự thay đổi mà cô không diễn tả được.
“Cô là Diệp U phải không?” Cuối cùng, Khương Điềm chủ động gọi cô. Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Diệp U sững người, Lục Tẫn nói rằng anh không nói với Khương Điềm về cô, vậy làm sao Khương Điềm biết tên họ của cô?
Chẳng lẽ hỏi thăm các nhân viên khác của sơn trang?
Khương Điềm thấy cô nhìn mình có chút kinh ngạc, hắng giọng mới hỏi tiếp: “Cô không nhớ tôi à? Chúng ta là bạn tiểu học.”
Diệp U càng kinh ngạc hơn, Khương Điềm là bạn tiểu học của cô?
Tiểu học là thời đã xa, cô quên ai cũng là chuyện bình thường, nhưng lại cảm thấy không bình thường khi quên Khương Điềm.
Sau lễ rửa tội, học sinh tiểu học có thể nhớ đại khái ba loại người —— học rất giỏi, học rất kém, và vô cùng xinh đẹp.
Khương Điềm chắc chắn thuộc loại thứ ba.
Trong lớp có một bạn học xinh như vậy, cô không thể nào chẳng có chút ấn tượng.
Diệp U tuyệt vọng nhớ lại khuôn mặt của các bạn tiểu học, ngập ngừng hỏi: “Cô cũng là học sinh trường tiểu học số một của thành phố?”
“Không phải, tôi học trường tiểu học Lệ Quang.”
“……” Diệp U nghẹn một chút, “Sao chúng ta là bạn tiểu học được?”
“……” Khương Điềm cũng nghẹn lời, “Cô không nhớ đã chuyển trường hay sao?”
Diệp U: “……”
À, hình như có chuyện như vậy, chẳng qua cô quên hết những chuyện trước khi chuyển trường.
Cô nhìn Khương Điềm khó tin: “Trước khi chuyển trường, tôi chỉ ở trường tiểu học Lệ Quang một thời gian rất ngắn, sao cô còn nhớ tôi?”
Xem ra cô là một trong những bạn học xinh đẹp nhất lớp.
Khóe miệng Khương Điềm khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng không nói gì.
Diệp U thật sự không nhớ những gì xảy ra ở trường tiểu học Lệ Quang, chỉ có thể nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ bất cứ chuyện gì trước khi chuyển trường.”
Khương Điềm có vẻ sửng sốt một chút, nhìn cô ngập ngừng hỏi: “Không nhớ, ý là không nhớ về mặt thể chất hay sao?”
“Ừ.” Diệp U gật đầu, “Ba mẹ tôi nói rằng tôi bị bệnh trước khi chuyển trường, sau khi khỏe lại thì quên hết khoảng thời gian trước đó.”
Diệp U nhìn cô vài lần, hỏi cô có chút tò mò: “Nếu cô thật sự là bạn cùng lớp với tôi, vậy bây giờ cô phải 26 tuổi mới đúng chớ? Nhưng hồ sơ của cô ghi là 22 tuổi.”
Khương Điềm: “……”
Cô không ngờ, trọng tâm của chuyện này lại ở đây :)
“Khụ, tôi không thể đi học sớm hay sao?”
“…… Không phải là không được.” Nhưng cô quá sớm.
“Tôi vẫn còn thắc mắc.” Diệp U lại nói, “Cô có biết một tác giả kêu là Gấu Nâu Chạy không?”
Khương Điềm có chút ngạc nhiên khi cô hỏi vậy, nhưng cô ngẫm nghĩ, quả thật đã nghe nói về người này: “Là tác giả viết tiểu thuyết tu tiên phải không? Truyện của anh ấy được dựng thành phim truyền hình, người đại diện có đề cập với tôi lúc trước rằng có một nhân vật hợp với tôi, bảo tôi thử xem.”
“Ồ……” Cô đã nói là anh Lương tự mình suy nghĩ quá nhiều, người ta đâu có biết anh.
“Sao cô đột nhiên hỏi anh ta?”
Diệp U nói: “À, bởi vì anh ấy cũng ở trong sơn trang, có lẽ hai người có thể trò chuyện.”
Lúc này anh Lương đang ngồi thiền chợt hắt hơi.
Khương Điềm nghe vậy, cảm thấy không chừng có thể trò chuyện với tác giả của nguyên tác trước nên nói: “Cảm ơn, tôi sẽ nói với người đại diện.”
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”
Khương Điềm nhìn cô, tựa như còn muốn nói thêm nhưng cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi. Diệp U nhìn bóng dáng cô rồi trở về viện của Lục Tẫn.
Bây giờ cô không những biết mật mã khoá cửa của Lục Tẫn, mà còn ghi lại dấu vân tay trên đó, có thể ra vào không trở ngại. Lục Tẫn đưa giáo sư Tiết đến phòng, hàn huyên với ông một lúc, khi trở lại viện đã một giờ trưa.
Diệp U còn chưa ngủ.
Thấy cô nằm trên sô pha, Lục Tẫn đi tới có chút nghi ngờ: “U U, sao không vào phòng ngủ?”
Diệp U nhìn thấy anh, ngồi dậy: “Tiểu Lộc, anh về rồi à?”
“Ừ.” Lục Tẫn ở bên cạnh cô, nhìn cô hỏi, “Sao vậy, em có tâm sự phải không?”
Diệp U nói: “Lúc em vừa trở về, gặp Khương Điềm, cô ấy nhận ra em, nói rằng là bạn tiểu học của em.”
Lục Tẫn cũng hơi kinh ngạc: “Em và cô ấy là bạn tiểu học?”
“Cô ấy nói vậy, nhưng em không nhớ gì về trường tiểu học Lệ Quang.”
Lục Tẫn lại sững người: “Trường tiểu học Lệ Quang? Là bạn cùng lớp trước khi em chuyển trường?”
“Đúng rồi, giờ cô ấy vẫn còn nhận ra em, lạ quá.” Đã gần hai mươi năm trôi qua, làm sao cô ấy còn có thể nhận ra cô là Diệp U?
Không biết Lục Tẫn nghĩ tới gì đó, hơi nhíu mày. Diệp U dựa vào sô pha, kể anh nghe chuyện lúc nhỏ: “Hồi còn đi học, em rất nghịch, không chịu nổi việc bị bắt nạt nên thường xung đột với bạn. Bởi vì chuyện này, ba mẹ em hay bị cô giáo gọi đến trường, cũng may sau này có Tiêu Tư Thành gánh tội cho em.”
“……” Lục Tẫn nghe vậy, không nhịn được cười, “Ừ, cảm ơn Tiêu Tư Thành.”
“Ha ha ha ha.” Diệp U nhìn Lục Tẫn cười rộ lên, thân mật nắm cánh tay anh, “Tóm lại lúc đi học, bạn bè không dám chọc em, cho nên em không có bạn bè, lên trung học mới đỡ hơn. Lúc ấy em thích chơi trò chơi một mình, không ai chơi với em thì em chơi với trò chơi. Đây là lý do tại sao em muốn làm game.”
Lục Tẫn nhớ những vết bầm tím trên tay cô khi còn nhỏ, ánh mắt hiện lên chút đau lòng. Anh giơ tay xoa đầu Diệp U, nhẹ nhàng nói: “Không sao, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Sẽ không có ai bắt nạt em nữa.”
“Không ai dám bắt nạt em đâu.” Diệp U nghi ngờ anh không hiểu những gì cô vừa nói, rõ ràng là do cô quá mạnh mẽ, vì thế không ai dám làm bạn với cô, “Tuy nhiên chấp thuận sau này anh luôn luôn bên em.”
Khóe miệng Lục Tẫn khẽ nhếch, lại sờ đầu cô: “Trước đây em đã chơi rất nhiều game hẹn hò với đàn ông, bởi vậy giờ mới làm Otome game phải không?”
“…… À cái này.” Diệp U ho nhẹ, dùng giọng điệu thảo luận học thuật để giải thích với anh, “Lúc em chơi, trong nước không có Otome game của riêng mình, vì vậy em quyết tâm phải làm một Otome game của riêng chúng ta. Không ngờ, có rất nhiều người cùng ý tưởng với em, ha ha.”
Lục Tẫn cũng cười theo, nói với cô: “Em thích yêu đương với người giấy hơn, hay là yêu đương với anh hơn?”
Diệp U: “……”
Đây là một đề tài toi mạng phải không?
Cô quyết định chuyển từ bị động thành chủ động: “Không phải chứ Tiểu Lộc, anh còn ghen với người giấy à!”
Không ngờ Lục Tẫn rất hợp tình hợp lý: “Không được hay sao?”
Diệp U: “……”
Cô giả vờ ho một tiếng, đổi đề tài một cách cứng nhắc: “Hôm nay giáo sư Tiết và anh Lâm tìm anh có chuyện gì phải không? Em thấy hình như anh có tâm sự lúc ăn trưa.”
Lục Tẫn quả thật còn do dự về vấn đề này, bây giờ nghe Diệp U hỏi, anh nói thật: “Nhà họ Lục có một dự án muốn anh phụ trách. Thầy nói, đây là ý của ông nội hai. Ông hy vọng anh có thể trở về nhà họ Lục.”