Nhưng cho dù là vậy vẫn không nhanh bằng phản ứng của phó tướng Mạnh. Mệnh lệnh vừa được truyền đi, bên kia lập tức bị quản chế kịp thời, phàm là phi thuyền đi qua đều phải tiến hành điều tra.
Người của Tinh Thần đã có tính toán chuẩn bị trước về vấn đề này, liền nói: “Binh lực ở trạm chuyển tiếp không nhiều lắm.”
Phó Vân Tĩnh nói: “Có thể không ra tay thì đừng ra tay.”
Đây chỉ là trạm chuyển tiếp của tinh cầu chính, không thể thông qua nó mà đi một đường rời khỏi tinh vực Gauze, mà còn phải thông qua hai trạm nữa mới rời đi được.
Một khi bọn họ ra tay, đối phương sẽ dễ dàng nhận biết, sau đó sẽ phải hoàn toàn thừa nhận sự đuổi giết của đối phương.
Địch Tuần mở máy truyền tin lên tìm số liên lạc của một gia chủ.
Các gia tộc lớn và Sâm Đức kiềm chế thế lực lẫn nhau suốt mấy chục năm nay, nơi đâu cũng có thế lực ngầm, tám phần là có biện pháp giải quyết.
Anh nói: “Tôi hỏi thử xem.”
Lúc này, các thành viên gia tộc đang ráo riết chuẩn bị làm một việc gì đó, thấy được lời mời kết nối của Địch Tuần liền ấn tiếp nhận cuộc gọi.
Người của bọn họ vừa mới truyền thông tin chi tiết về chuyện Sâm Đức bị giết. Hiện trường có một máy chiếu video, chiếu rõ hình ảnh con trai của Sâm Đức vào thời khắc sống sót cuối cùng như thế nào, dẫn đến toàn bộ bọn họ đều biết những người làm chuyện đêm nay đều là hung thủ của năm đó.
Sự kiện Silent năm đó được làm đến mức im hơi lặng tiếng, vì vậy việc giết bọn họ không phải cũng giống như đang chơi sao? Bọn họ không dám đắc tội, thậm chí còn quyết định tạo một mối quan hệ tốt với đối phương.
Vì thế sau khi nghe xong tình huống của ông chủ Trương, bọn họ liền sảng khoái nói: “Đi trạm chuyển tiếp N3 đi, nơi đó có người của chúng tôi. Các ngài đến thì báo một tiếng với tôi, tôi sẽ chào hỏi bên kia mở đường màu xanh cho các ngài.”
Bọn họ chủ động tỏ vẻ thiện chí, “Có phải phi thuyền của Du Kình cũng không rời đi được không? Phó tướng Mạnh không phải loại người sẽ thu một chiếc phi thuyền rỗng. Chúng tôi sẽ tìm người bảo dưỡng định kỳ cho ông chủ Phó, đợi thế cục bên này ổn định, bọn họ lại đến lái phi thuyền rời đi.”
Địch Tuần nói: “Phi thuyền của tôi và ông chủ Trần cũng chưa rời đi.”
Gia chủ rất biết điều: “Vậy cũng bảo dưỡng luôn, cứ giao cho chúng tôi.”
Địch Tuần nói: “Chỉ bảo dưỡng bên ngoài là được.”
Dù sao thì bên trong cũng là những vật phẩm tư nhân, anh và cháu trai không sao, bởi vì cả hai đã tính toán trước, không để lại thứ gì. Về phía Du Kình thì không rõ tình huống cụ thể cho lắm, để ý một chút vẫn tốt hơn.
Trạm chuyển tiếp N3 nằm ở bên ngoài tinh cầu chính, từ nơi này đi qua cần 5 tiếng đồng hồ.
Bọn họ đã kiểm tra các khu vực có thể đi đến, phát hiện trong đó có một trạm chuyển tiếp Sesha số 1 và có thể từ nơi đó chuyển tiếp đến tinh vực Aram. Tuy cũng phí không ít thời gian, nhưng tốt xấu gì con đường này cũng có thể khiến bọn họ rời khỏi tinh vực Gauze.
Bọn họ xác nhận năng lượng phi thuyền vẫn còn đủ, liền thay đổi tuyến đường bắt đầu xuất phát.
Mới vừa bay được nửa giờ, chuyện của Sâm Đức đã được truyền đi.
Sâm Đức làm vua một cõi lâu như vậy, hiện giờ bị giết chết, trên mạng lập tức bùng nổ. Mọi người ồn ào nghị luận, tất cả đều muốn biết ai là người đã ra tay.
Ngay sau đó, chuyện nhà chính Clinton bị cháy, cụ già Clinton táng thân biển lửa; chuyện cụ già Barber bị bắn chết; chuyện phát sinh giao bắn bên trong thành phố cũng được truyền đi. Có một số người thì nhận ra được Sâm Đức và các gia tộc giao chiến với nhau, nhưng có rất nhiều người qua đường thì lại không rõ mâu thuẫn giữa hai phe đó. Nghĩ đến tất cả đều do một nhóm người làm, mọi người khiếp sợ không thôi.
Sau đó lại có một tin tức nhỏ được truyền ra, nói rằng chuyện đêm đó là do Du Kình làm.
Một hòn đá khiến cho cả hồ dậy sóng.
Mọi người đều không quá tin, bởi vì dù sao thì bọn họ cũng biết được tính cách của Du Kình, không lý nào lại làm ra loại chuyện này.
Bọn họ cảm thấy có thể là Du Kình đi dự lễ tang, trùng hợp gặp phải cuộc giao chiến, vì tự bảo vệ mình nên mới đánh trả mà thôi.
Các gia tộc lớn cũng không thể để Du Kình đội chiếc nồi này được, bắt đầu nhanh chóng tuyên truyền.
Đầu tiên là nói về cái chết của cụ Gershwin, tiếp theo là nhắc đến sự kiện Clinton bị thiêu, nói vô cùng có lý, tất cả đều là do Sâm Đức làm. Bọn họ đau lòng tỏ vẻ từ khi Sâm Đức mất đi con trai, mấy năm nay gã càng lúc càng điên rồ hơn, bọn họ bị ép đến bước đường cùng nên chỉ có thể phản kháng. Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị trước tinh thần rằng có thể sẽ bị giết, nhưng không ngờ kẻ thù trước kia của Sâm Đức cũng nhân cơ hội này mà tìm đến cửa, cuối cùng gã đã bị kẻ thù giết chết.
Mấy năm nay bọn họ đã thu thập không ít những chuyện đen tối của Sâm Đức, bấy giờ liền phân phó “những người qua đường” phát biểu viết văn, khiến mọi người có thể thấy rõ Sâm Đức súc vật đến nhường nào.
Chờ dư luận làm ầm lên, những người bọn họ lén cài vào quân doanh liền nhân cơ hội này mà cổ động tạo phản, tỏ vẻ không muốn vì loại người này mà trung thành báo thù. Có một số người còn độc địa hơn, lén lút châm ngòi ly gián khiến cho quân doanh náo loạn cả lên.
Phó tướng Mạnh vẫn đang nghiến răng nghiến lợi đuổi giết Du Kình, bỗng dưng phát hiện nội bộ mâu thuẫn. Hắn không ngốc, hắn biết năm đó các gia tộc lớn có thể nâng đỡ tướng quân thì bây giờ cũng có thể nâng đỡ một người nào đó khác. Hơn nữa trải qua kinh nghiệm suốt mấy chục năm nay, rất có thể người được nâng đỡ lần này sẽ là người nhà của bọn họ.
Thời khắc mấu chốt thế này, nếu hắn không ổn định, không cẩn thận tí thôi sẽ mất đi quyền khống chế tinh vực Gauze.
Sinh mệnh cùng quyền thế đặt ở ngay trước mắt, hắn đành phải tạm thời đè nén nỗi xúc động muốn báo thù xuống, xử lý người của gia tộc trước rồi tính sau.
Cũng trong khoảng thời gian tin tức ồ ạt dâng lên này, phi thuyền của ảnh đế Quý đã thành công đi đến trạm chuyển tiếp N3.
Địch Tuần liên hệ người của các gia tộc ý bảo bọn họ cho qua, thuận tiện hàn huyên vài câu, biết được phó tướng Mạnh đã muốn phản kích, nỗi thấp thỏm trong lòng liền bị gỡ bỏ.
Chờ bọn họ thuận lợi thông qua trạm chuyển tiếp bắt đầu bay về phía Sesha số 1, Địch Tuần liền đánh giá xác suất an toàn. Anh không muốn phải cam chịu ở bên cạnh đám người lôi thôi lếch thếch này, nên liền nhắc nhở bọn họ có thể tắm rửa.
Cả đêm bôn ba hỗn chiến, ngoại trừ ông chủ Trương vẫn luôn chủ trì đại cục trước sau như một, những người còn lại đều không mấy sạch sẽ, bao gồm cả Phó Vân Tĩnh đã dẫn người đi giải quyết quân đồn trú.
Trước đó bọn họ không thể xác định được có bị đuổi giết hay không, nên không dám thả lỏng tinh thần và cởi bỏ trang phục đạo cụ xuống, chỉ có thể tùy tiện ăn chút gì đó để bổ sung thể lực. Cuối cùng thì cũng ổn rồi.
Ảnh đế Quý đúng lúc nhắc nhở: “Có khả năng sẽ không đủ nước.”
Du Kình hỏi: “Chỉ tắm rửa qua loa thôi thì sao?”
Ảnh đế Quý nói: “Hẳn là đủ.”
Hắn lại tận dụng mọi thứ mà lấy lòng, “Tinh vực Gauze quá loạn, tôi nghĩ lỡ như Thủy Thủy và bạn bè của em ấy có yêu cầu gì, có lẽ tôi sẽ có thể giúp đỡ một phen. Vì vậy tôi đã chuẩn bị không ít quần áo mới ở trên phi thuyền, đều là loại vận động rộng rãi, không kén dáng người. Tôi sẽ gọi người mang sang đây cho mọi người.”
Mọi người: “……”
Cũng không trách các fan òa khóc.
Mức độ thuần thục thế này khiến cho bọn họ cảm thấy có chút đau lòng.
Bọn họ không khỏi nhìn thoáng qua Tân Minh Thủy.
Người sau ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, xoay người dẫn đầu đi trước, ngựa quen đường cũ mà đi vào một căn phòng cho khách.
Tống Ngạn vẫn đang ngủ say trong khoang trị liệu, kết thúc trị liệu rồi mà vẫn chưa tỉnh.
Trong lúc chờ Tống Ngạn trị liệu, Tạ Thần Vũ đã sửa soạn lại chính mình. Nghe thấy âm thanh nhắc nhở vang lên, anh liền bế cậu ra dùng khăn ấm lau qua một lần, đặt vào trong ổ chăn.
Suốt quá trình, Tống Ngạn cũng từng có vài giây nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng khi ngửi được pheromone trên người anh, dụi đầu vào cổ anh, cậu lại tiếp tục ngủ say.
Ánh mắt Tạ Thần Vũ nhu hòa, anh không dám ngủ nên vẫn nằm ở bên cạnh cậu.
Đợi Tống Ngạn tỉnh ngủ và cùng anh trở lại khoang thuyền, mọi người đều đã lật đật tắm rửa xong xuôi và thay trang phục vận động thoải mái.
Phó Vân Tĩnh nhìn về phía Tống Ngạn đầu tiên: “Không sao chứ?”
Tống Ngạn đáp lời, đoạn lại hỏi: “Đi đâu vậy?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Đang trên đường đi đến Sesha số 1, hơn 4 giờ nữa mới đến, mệt thì lại đi nghỉ một lát đi, nơi này có bọn tôi trông coi.”
Tống Ngạn lắc đầu, đi đến sô pha ngồi xuống.
Trang phục vận động tròng lên người cậu có hơi lớn, ảnh đế Quý phát hiện trên cổ cậu có vòng ức chế Omega, lập tức âm thầm “Chậc” một tiếng, làm bộ như không nhìn thấy.
Vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi tinh vực Gauze, nên mọi người đều không dám ngủ, nhưng dù sao thì bầu không khí cũng không còn căng thẳng như vừa rồi: “Chơi cái gì đó nâng cao tinh thần đi?”
Ảnh đế Quý rất sảng khoái: “Chỗ tôi có đủ loại cờ bài, mọi người muốn chơi cái gì?”
Lão Tiền nói: “Bài Poker?”
Ảnh đế Quý liền ra hiệu bảo người đi lấy, nhìn Tân Minh Thủy ở hướng đối diện, hỏi: “Đặt chút tài sản đi?”
Tân Minh Thủy hỏi lại: “Tôi có nói là tôi sẽ chơi sao?”
Ảnh đế Quý thành khẩn hỏi: “Em không dám chơi bài với anh, hay là không dám đặt cược tài sản với anh? Lần sau anh sẽ sửa.”
Tân Minh Thủy đập bàn cái “Rầm”: “Tôi có gì mà không dám, tới!”
Quần chúng vây xem: “……”
Hơn 4 giờ sau, phi thuyền thông qua trạm chuyển tiếp Sesha số 1 đến tinh vực Aram.
Lúc này, hành trình chạy trốn cuối cùng cũng đến hồi kết, mọi người kết thúc ván bài, tự tìm nơi nào đó để ngủ.
Nơi này cách tinh cầu nơi công ty Tinh Thần tọa lạc không xa, Tạ Thần Vũ liền bảo phi thuyền ngừng lại một chút.
Anh nhìn về phía Tống Ngạn: “Theo anh, chúng ta ngồi phi thuyền tư nhân trở về.”
Tống Ngạn không có ý kiến, tạm biệt mấy người Phó Vân Tĩnh xong, liền rời đi cùng Tạ Thần Vũ.
Địch Tuần cũng xuống phi thuyền, cùng hai người họ đi đến công ty Tinh Thần.
Ngay sau đó, ông chủ Trương – người vẫn ráng chống đỡ cho đến tận bây giờ, hệt như một linh hồn thoát xác, không rên một tiếng mà bay về phía phòng mình.
Nhóm người Tiểu Trình đi ra nghênh đón.
Tin tức của người trong giới phải càng nhanh chóng và chuẩn xác. Người bên ngoài vẫn đang đưa ra nhiều suy đoán khác nhau. Các tổ chức lính đánh thuê lớn đều đã biết những người ra tay đêm đó là ai và cũng thầm đoán được sự kiện Silent năm đó đến tám phần là do ông chủ Trần làm.
Những người đã từng buông lời bịa đặt lập tức liền cảm thấy không xong. Trước đây, bọn họ chỉ muốn gây chút phiền toái cho người ta, ấy thế mà không ngờ người ta lại thật sự có năng lực giết chết đám người đó. Bọn họ sợ tới mức làm người cụp đuôi, không dám hé răng.
Ông chủ Bạch Sư – người vẫn liên tục hối thúc chuyển khoản cũng cẩn thận thêm một phần.
Hắn biết bọn họ hợp tác với nhau, nhưng lại không ngờ có thể làm thịt Sâm Đức. Hắn vừa đau lòng ý thức được công việc hắn vừa làm, nên được trả nhiều tiền hơn mới phải; vừa thật lòng cảm thấy loại người này không dễ chọc, giọng điệu liền trở nên thân thiết hơn.
Về phần Tiểu Trình và những người mới gia nhập vào Tinh Thần thời gian sau này, cả đám đều ngây ra trước tin tức này.
Vốn dĩ bọn họ muốn hỏi những chuyện đã qua, nhưng khi đối diện với đáy mắt đầy sợi tơ máu của sếp và các đồng nghiệp, lời đến miệng liền nuốt trở về, để mọi người đi nghỉ ngơi trước.
Tạ Thần Vũ nhìn Tống Ngạn: “Em ngủ thêm cùng anh, hay là tự mình đi dạo trước?”
Tống Ngạn biết trước đó Tạ Thần Vũ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, bèn không chút nghĩ ngợi nói: “Ngủ cùng anh.”
Tạ Thần Vũ cười cười, nắm tay cậu đi về phía phòng ngủ, sửa soạn xong liền nằm lên giường.
Một giấc ngủ đến đêm khuya, hai người bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, rời giường ăn chút gì đó. Kế đến, Tạ Thần Vũ lại kéo người về giường thâm nhập giao lưu một phen, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới bằng lòng bước ra khỏi phòng.
Công ty Tinh Thần chiếm diện tích không lớn như Du Kình, địa điểm chọn lựa cũng bình thường, nhưng phong cảnh xung quanh thì không tệ lắm.
Tống Ngạn đi theo anh tham quan một vòng, hỏi: “Anh tính đổi địa điểm mới ở đâu?”
Tạ Thần Vũ mở máy truyền tin ra, lần lượt cho cậu xem ba tấm hình với ba địa điểm khác nhau: “Thích cái nào?”
Tống Ngạn nói: “Công ty của anh, anh chọn.”
Tạ Thần Vũ nói: “Muốn nghe thử ý kiến của em, anh cảm giác chúng ta sẽ chọn giống nhau.”
Tống Ngạn không ngoài ý muốn, dù sao thì hai người họ vẫn luôn động não giống nhau.
Cậu vẫn cần phải đi học, vì vậy chỉ ở nơi này hai ngày liền về tinh cầu Bá Đích.
Trường học đã khai giảng, Đậu Mính Mính cũng đã trở về từ viện nghiên cứu.
Tống Ngạn vẫn dùng lý do như cũ là cùng chồng đi ra ngoài chơi. Đậu Mính Mính không hề hoài nghi, biết được hôm nay Tạ Thần Vũ sẽ đến trường, liền theo thường lệ mà ăn cơm trưa, chia sẻ tám chuyện cùng với hai người họ: “Hai người có xem tin tức mới đây chưa?”
Đôi chồng chồng nhỏ đối diện đồng loạt ngẩng đầu chờ đợi, không biết Đậu Mính Mính có đang nói về chuyện của Sâm Đức hay không.
Đậu Mính Mính không chờ hai người trả lời, liền vội vàng nói: “Thủy Thủy ấy thế mà lại đi làm vệ sĩ cho Quý Quý đó!”
Đôi chồng chồng nhỏ hiểu rồi, hóa ra là việc này.
Tạ Thần Vũ phối hợp hỏi: “Phải không?”
Đậu Mính Mính cực kỳ kích động: “Phải nha, đã lên hot search rồi!”
Cậu nói: “Không phải mấy ngày hôm trước tinh vực Gauze đã xảy ra chuyện sao? Quả nhiên tên Sâm Đức kia chẳng phải người tốt. Trên mạng vẫn luôn truyền nhau là do Du Kình ra tay á, mọi người đều cảm thấy Du Kình thay trời hành đạo.”
Tạ Thần Vũ cười “Ừ” một tiếng.
Các gia tộc lớn thật biết marketing, nhanh chóng điều động cảm xúc của mọi người, dẫn đến người bên ngoài đều cho rằng giết người lại là việc tốt.
Phó tướng Mạnh cũng là vì không muốn gia tăng sự nổi tiếng của bọn họ, cho nên mới không tuyên bố thủ phạm sát hại tướng quân ra bên ngoài.
Đậu Mính Mính tiếp tục nói: “Bọn họ ra tay ở trên địa bàn của người ta, nguy hiểm biết nhường nào. Vậy nên chúng tôi liền phân tích rằng, vào thời khắc mấu chốt Quý Quý đã anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ còn bị thương. Thủy Thủy cảm động, nên hai người cứ thế mà đã ở bên nhau!”
Đậu Mính Mính vui vẻ cực kỳ, “Tôi may mắn quá đi, mới vừa theo đuổi couple, couple đó đã HE!”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Chúc mừng.”
Thật ra là tay Tân Minh Thủy quá thúi, tiêu hết vào bản hợp đồng bán mình nửa năm.
Đôi chồng chồng nhỏ cúi đầu ăn cơm, không chọc thủng giấc mộng đẹp của Đậu Mính Mính.
Sinh hoạt trở về bình thường.
Đôi chồng chồng nhỏ mẫu mực, một người thành thật đi học, một người đi làm tổng giám đốc trăm công ngàn việc.
Hai tuần sau, Tống Ngạn mới vừa rời giường rửa mặt đi ra, liền đối diện với một bó hoa, không nhịn được ngẩn người.
Tạ Thần Vũ cách bó hoa hôn một cái lên khóe môi cậu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đáy mắt Tống Ngạn mang theo ý cười, duỗi tay tiếp nhận bó hoa, cảm giác không chỉ đơn giản như vậy, liền hỏi: “Còn có gì nữa không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Hoa Vĩnh Sinh, tự tay anh làm từng đóa một.”
*Vĩnh Sinh: Suốt đời, cả đời.
Tống Ngạn lại nhìn về phía bó hoa, phát hiện vô cùng tinh xảo, bèn nói: “Cảm ơn anh.”
Tạ Thần Vũ nắm tay kéo Tống Ngạn đi ra ngoài. Tống Ngạn thấy được trên chiếc bàn trà trong căn phòng khách có một chiếc hộp nào đó. Dưới sự gợi ý của Tạ Thần Vũ, cậu mở chiếc hộp ra, đối diện với hai bản hợp đồng, lần lượt là bản hợp đồng về một chiếc phi thuyền và một gian nhà xưởng.
Cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Muốn đi xem vào hôm nay hay là ngày mai?”
Tống Ngạn nói: “Hôm nay.”
Hôm nay là cuối tuần, hai người đều rảnh, sau khi ăn xong liền cùng đi đến nhà xưởng.
Bởi vì muốn cải tạo phi thuyền nên diện tích nhà xưởng rất lớn, các dụng cụ liên quan và thiết bị tính toán quy mô lớn đều được chuẩn bị thỏa đáng. Bên trái là khu nghỉ ngơi, bên phải là các kệ hàng được sắp xếp ngăn nắp, bên trên có phân loại và đặt các loại linh kiện khác nhau.
Tống Ngạn dạo quanh một vòng, thành thật nói: “Em rất thích.”
Tạ Thần Vũ kéo người vào trong lồng ngực: “Nhưng hôm nay không cho phép nhúc nhích, cùng ăn sinh nhật với anh.”
Tống Ngạn đương nhiên không có ý kiến, toàn bộ quá trình đều nghe theo sự sắp xếp của anh, trải qua một ngày sinh nhật khó quên.
Ngày hôm sau, cậu liền mang hết phần lớn tinh lực tập trung vào việc cải tạo phi thuyền.
Tạ Thần Vũ hỗ trợ kiểm định, chỉ cần có thời gian là liền cùng cậu cải tạo phi thuyền.
Thời gian cứ thế mà lặng lẽ trôi đi.
Thế cục ở tinh vực Gauze không rõ ràng. Phó tướng Mạnh không giống như Sâm Đức điên cuồng và xảo quyệt, hắn đã nếm phải không ít khó khăn từ các gia tộc lớn. Quân binh cũng bị các thế lực áp đảo, sợ là sẽ rất khó khăn để tạo nên một đức vua mới.
Lúc này, Tống Ngạn đang đến viện nghiên cứu để tiêm hai liều thuốc thử. Sau khi kiểm tra một vòng, cuối cùng thì cũng đã khỏi hẳn.
Nghiên cứu viên nhắc nhở: “Trong vòng nửa năm tới sẽ nghênh đón kỳ động dục đầu tiên, nhớ kỹ những lời mà tôi đã nói.”
Đôi chồng chồng nhỏ không hề cứng đờ giống như lần trước, gật đầu đáp lời, cực kỳ tiếp thu. Thậm chí Tạ Thần Vũ còn rất chờ mong, muốn nhìn thử xem dáng vẻ của Tống Ngạn trong kỳ động dục như thế nào.
Tống Ngạn phát hiện tầm mắt của anh, nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Thần Vũ không đổi sắc mặt: “Nghỉ đông này em có muốn đến nhà họ Địch xem thử không?”
Bọn họ kết hôn hai năm vẫn luôn “ai chơi theo ý người nấy”, Tống Ngạn chưa từng bước qua cửa nhà họ Địch.
Năm nay bọn họ đã hoàn toàn xác nhận quan hệ, Tống Ngạn nên đi gặp mới phải, vì vậy liền đồng ý.
Vì thế sau khi kết thúc đợt thi cuối kỳ, chờ Tạ Thần Vũ xử lý xong công việc ở công ty, cả hai liền đi đến tinh vực Aram.
Vừa đến nhà thu xếp mọi thứ, Tạ Thần Vũ liền nhận được tin nhắn của các bạn bè ở phía bên này, gọi anh ra tụ tập.
Anh không cảm thấy hứng thú cho lắm, bèn uyển chuyển từ chối.
Bên kia trả lời rất nhanh: Đừng mà, cậu có thể chọn một thời gian nào đó cậu rảnh, chúng tôi sẽ phối hợp với cậu.
Tạ Thần Vũ: Không đi, ở cùng người yêu rồi.
Bên kia:!!!
Tin này vừa được nhắn qua, bên kia liền gọi thẳng sang đây, vô cùng kích động hỏi: “Cậu thật sự có người yêu sao?”
Tạ Thần Vũ bật cười: “Chuyện tôi đã kết hôn ắt hẳn các cậu đều biết.”
Người bên kia liền nói: “Đúng là có biết, nhưng đã nhiều năm rồi có thấy bóng dáng của người ta đâu. Người nhà họ Địch cũng nói là chưa từng nhìn thấy mặt. Chúng tôi đều đoán là cậu bị ép buộc.”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên không phải, chúng tôi có độ xứng đôi 99%.”
Bên kia lập tức khiếp sợ: “Đậu má thật hay giả vậy?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Lừa cậu làm gì?”
Bên kia liền líu lưỡi: “Không hổ là cậu, từ nhỏ đã trâu bò, không ngờ đến tìm bạn đời cũng đạt đến độ xứng đôi 99%.”
Tạ Thần Vũ cũng cảm thấy mình rất ưu tú, khiêm tốn thừa nhận.
Người bên kia lại nói: “Vậy cùng người ta ở đâu mà chẳng như nhau, dẫn ra cho chúng tôi gặp mặt luôn đi? Miễn cho sau này gặp ở bên ngoài lại không quen biết.”
Tạ Thần Vũ nhìn về phía Tống Ngạn, nhìn góc nghiêng tinh xảo của cậu, đột nhiên có hơi ngo ngoe rục rịch, muốn cho tất cả mọi người đều biết anh đã tìm được một người bạn đời tốt nhất trên thế gian này. Anh không nói gì, cúp điện thoại hỏi: “Anh có một buổi gặp mặt với bạn bè, em có muốn đi cùng anh không?”
Tống Ngạn đang xem bản vẽ phi thuyền, so với việc đi tụ tập bạn bè cậu cảm thấy hứng thú với chuyện này hơn, bèn hỏi lại: “Những người bạn đó có quan hệ thân thiết với anh không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Cũng bình thường.”
Tống Ngạn không ngẩng đầu lên mà chỉ “Ồ” một tiếng: “Không đi.”
Tạ Thần Vũ vừa thay quần áo ở nhà vừa nói: “Vậy anh đi một mình nhé. Anh vẫn nhớ rõ có không ít người ở trong trường đều nhớ thương anh, không biết hôm đó có gặp được ai hay không.”
Bàn tay đang lật trang giấy của Tống Ngạn chợt dừng lại.
Tạ Thần Vũ nói: “Bọn họ đều cảm thấy anh bị ép buộc kết hôn, nên vẫn chưa hết hy vọng với anh, có lẽ vẫn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để giải cứu anh không chừng. Em nói xem anh có bị bọn họ bỏ thuốc không?”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ thổn thức: “Đều nói thời thanh xuân không thể gặp được người nào quá kinh diễm, anh thật có lỗi với bọn họ mà.”
Tống Ngạn nói: “…… Lại diễn.”
Tạ Thần Vũ cười ra tiếng, không ghẹo cậu nữa: “Anh đùa đấy.”
Nói thì nói như thế, nhưng hôm đó Tống Ngạn vẫn đi gặp mặt bạn bè với anh.
Địa điểm gặp mặt là trong một hội quán lớn nhất thành phố, hai người xuống xe đi vào, theo hành lang đi đến căn phòng đã được đặt trước.
Lúc này, có một cửa phòng mở ra. Hai cậu con trai cao lớn với cái đầu đội cặp tai mèo, mặc trang phục nữ bước ra, hình ảnh đánh sâu vào trong tâm trí, hiển nhiên các vị khách bên trong có sở thích hơi hơi đặc thù.
Tống Ngạn không khỏi dừng chân.
Tạ Thần Vũ: “……”
Tống Ngạn nhìn về phía vị học sinh xuất sắc bên cạnh: “Tạ Thần Vũ, có phải anh đã quên chuyện gì đó rồi không? Là ai nói khi trở về sẽ mặc đồ nữ vậy?”
Tạ Thần Vũ: “……”
Quả nhiên trêu chọc thái quá chẳng có gì hay.
Đang yên đang lành tự dưng kéo người đi khoe khoang làm gì?