Thình lình có người gõ cửa, Thẩm Diên vội vàng buông tay ra, ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Vào đi."
Binh sĩ canh gác ngoài cửa Thẩm Diên bước vào, cầm theo chén thuốc và một rổ trái cây, thấy Vệ Toản ở trong phòng, hắn hơi kinh ngạc, thấp giọng nói: "Thuốc đã sắc xong rồi, có người mang trái cây đến, công tử uống thuốc xong, ăn một ít sẽ giảm đắng."
Bởi vì đã chuẩn bị trước đầy đủ nên kỳ thật không thiếu lương thực, nhưng trái cây tươi chỉ có thể đến từ hộ dân trong thành.
Thẩm Diên ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Không phải đã nói không nhận rồi sao?"
Binh sĩ có chút ngượng ngùng cười cười: "Mấy người này rất thông minh, len lén để xuống rồi bỏ chạy, còn yểm hộ cho nhau, bọn ta không bắt được người."
"Đã kiểm tra kỹ rồi, đây là thành ý của dân chúng, công tử ăn đi."
"Ngày hè khô nóng, trong thành không có thứ gì mát, ăn chút trái cây cũng có thể hạ hỏa."
Thẩm Diên nhẹ nhàng gật đầu.
Binh sĩ lại từ trong ngực lấy ra một đôi giày mùa hè bằng vải.
Binh sĩ nói: "Đây là mẹ ta làm cho ngài, nói thấy giày của ngài không thích hợp, nên hỏi Tri Tuyết cô nương về kích cỡ, sau đó suốt đêm làm cho ngài."
"Nếu ngài không nhận, cũng không có ai mang, ngài cứ nhận đi."
Công tử trong kinh mùa hè nóng bức thường hay đi guốc, nhưng hiện giờ trong thành chiến sự thường xuyên, trên đất rải rác đầu tên và đá vỡ, chân trần đi guốc rất dễ bị thương.
Đôi giày Thẩm Diên mang đến lại hơi nặng nề.
Chuyện tinh tế như vậy, lại có người để tâm tới.
Thẩm Diên do dự một chút, sau đó rũ mắt nói: "Vậy... ngươi thay ta nói một tiếng cảm tạ."
Binh sĩ trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Không cần, không cần cảm tạ, tiểu công tử uống thuốc đi, ta ra ngoài trước."
Vệ Toản cầm đôi giày vải nhìn một chút, tay nghề chắc chắn, màu sắc mộc mạc, thực sự dễ dàng nhận ra sự dụng tâm trong đó.
Hắn hỏi: "Mỗi ngày đều có người đưa những thứ này đến sao?"
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.
Vệ Toản nhếch khoé môi.
Bây giờ hắn đã rõ điều gì khiến tiểu bệnh tử thay đổi từng ngày.
Thẩm Diên ngồi vào bàn uống thuốc, bắp chân trắng nõn mịn màng dưới vạt áo cũng rất quy cũ.
Lại bất ngờ bị nắm chặt mắt cá chân.
Y cúi đầu, thấy Vệ Toản đang quỳ một chân xuống đất, cởi guốc trên chân y ra, mang đôi giày nhẹ nhàng kia vào cho y.
Vết chai trên lòng bàn tay cọ qua lòng bàn chân nhẵn nhụi.
Thẩm Diên bất giác cuộn người một chút, nhưng không rút chân lại, từ trên nhìn xuống dưới, chỉ thấy mái tóc buộc lên thật cao của Tiểu Hầu gia, đôi tay cầm thương nhuốm máu trên sa trường kia, đang dịu dàng nắm chặt chân hắn.
Y đặt chén thuốc xuống, ngay cả trái cây cũng quên ăn.
Đã lâu không đụng chạm, vừa chạm vào như vậy đã kinh tâm động phách.
Đợi đến khi cả hai chiếc giày đều được mang vào chân, mặt Thẩm Diên đã nóng bừng lên.
Vệ Toản thấp giọng nói: "Ta thấy vừa rồi."
Thẩm Diên cúi đầu nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Vệ Toản, ngươi đừng hùa theo bọn họ nuông chiều ta."
Vệ Toản nhíu mày.
Thẩm Diên cười khẽ một tiếng: "Ta là người bạc phúc, chưa từng được thiên vị, rất dễ đắc ý vênh váo."
Y có được quá nhiều thứ trong toà thành này.
Được người khác kính trọng, thân hữu* yêu thương.
Là món quà mà cha mẹ y để lại.
Mọi thứ đều khiến y trở nên khác với ngày trước.
Mà cùng với thay đổi đó, còn có tình cảm của y đối với Vệ Toản.
Thẩm Diên nhấc chân hất văng đôi giày vừa mới mang vào, nhẹ nhàng giẫm lên ngực Vệ Toản, từ từ lần xuống, vừa đùa giỡn vừa thân mật, quả nhiên giẫm lên thứ nóng bỏng trong tưởng tượng của y.
Như kéo dài thêm cái ôm trước đó, nhưng y vừa chạm vào đã lập tức rời đi.
Rõ ràng đã cách một khoảng cách, nhưng vành tai ửng đỏ, y nhẹ giọng thì thầm.
"Nếu ta được yêu thương nhiều, sẽ không có gì phải sợ."
"Ta chỉ cảm thấy...... ngươi không hề lợi hại như ta tưởng."
Tiểu Hầu gia cao cao tại thượng, từ trong lý tưởng của y bước ra.
Cũng tầm thường như y, thất tình lục dục, ham muốn tạp niệm.
Nhưng cũng gần y hơn bao giờ hết.
Gần đến mức y có thể chạm vào.
......
Ngày Lộ Chung liều chết đánh một trận, rất nhanh đã đến.
Quân Tân bị đốt lương thực, đã không còn đường lui, sau đó Vệ Toản lại tập kích nhiều lần vào ban đêm, quấy rầy binh sĩ không được ngủ nghỉ, thậm chí còn cố ý mai phục chặn đường vận chuyển lương thực tiếp ứng, sĩ khí của người Tân càng thêm sa sút.
Lộ Chung đứng ngồi không yên trong lều, không biết vì sao, mơ hồ nghĩ đến một đôi vợ chồng trước kia.
Năm đó hắn cũng công thành tới nơi này.
Một đường hạ gục thành Tấn Dương, hạ gục Phượng Minh quan khó đánh nhất, vốn tưởng rằng sẽ Tân quốc sẽ toàn thắng, đánh vào kinh thành của Kỳ, tiến thẳng vào hoàng cung.
Người Kỳ yếu như sên, cả triều chỉ có văn nhân ngâm phong lộng nguyệt, ngoài Tĩnh An Hầu ra, không còn danh tướng nào khác.
Mà vợ chồng Thẩm gia kia, cũng xinh đẹp dịu ngoan như cừu, hắn vốn chưa từng để họ vào mắt.
Nhưng Phượng Minh Quan là cửa trời ban.
Còn vợ chồng Thẩm gia kia, chính là rãnh trời do nhân lực làm nên.
Thẩm Ngọc Cận chết dưới mũi tên sắc bén của hắn, hắn khi đó đã kéo cây cung nặng nhất, bắn chết vị nho tướng không giỏi sát phạt nhưng lại ổn trọng như núi.
Đêm hôm đó, thành Khang Ninh cờ trắng tung bay, tang tóc khắp nơi.
Hắn cho rằng thành Khang Ninh vô chủ tất nhiên suy yếu, liền tấn công dữ dội, lại không nghĩ sẽ thua đau.
Khi đó hắn tưởng Thẩm Ngọc Cận giả chết.
Không ngờ người đang trấn thủ thành Khang Ninh lại là Thẩm phu nhân Tiêu Bảo Ý.
Tiêu Bảo Ý không thận trọng như Thẩm Ngọc Cận, nhưng nhạy bén xảo quyệt hơn, mấy lần tiến lùi, hư hư thực thực, vững vàng chặn quân Tân ở ngoài cổng thành, mãi đến khi lui binh, hắn vẫn không biết vợ chồng Thẩm gia đã chết.
Hắn cho rằng vợ chồng Thẩm gia chết rồi, thành Khang Ninh sẽ rất dễ tấn công.
Thế nhưng lại xuất hiện Thẩm Diên và Vệ Toản.
Vài lần nhìn thấy tiểu công tử trên tường thành, hắn đều nghĩ đến những người Đại Kỳ mà hắn đã gặp.
Nghĩ đến con tin Thịnh m chết trong tay Tam hoàng tử, lúc hắn đưa Lâm đại phu đến, trên bàn vẫn còn án thơ nhớ nhà được viết bằng những nét chữ xiêu vẹo, vương vãi vết máu.
Tam hoàng tử hoảng loạn chống chế: "Cữu cữu, hắn không chịu cầu xin tha thứ, ta sơ ý giết hắn."
Lộ Chung nói: "Hắn là Thái tử một nước, sao có thể cầu xin ngươi."
Tam hoàng tử tức giận nói: "Hắn đã tới Tân quốc, còn tính là Thái tử gì nữa."
Lộ Chung cầm bài thơ lên xem, chữ viết còn không bằng trẻ con, lại cố chấp như vậy.
Một lúc sau mới nói: "Mà thôi, ngày sau về nước cũng là mối họa, chết rồi cũng tốt."
Hắn đã già, nhưng chuyện cũ lại nhớ rất rõ.
Chợt có phó tướng bước vào lều, thấp giọng nói: "Tướng quân, trong cung đã hạ tử lệnh, chỉ được tiến, không được lùi, nhanh chóng chiếm thành Khang Ninh."
"Tam điện hạ vừa mới qua đời, giờ khắc này, có người muốn bắt lỗi chúng ta, chúng ta không thể bại."
Lộ Chung nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra: "Truyền lệnh của ta, phân phát số lương thực còn lại để binh sĩ được ăn một bữa thật no".
"Đây là bữa cơm cuối cùng, nếu ngày mai có thể tiến vào trong thành, tất cả binh sĩ được phép cướp bóc đốt giết ba ngày, quân quy bãi bỏ."
Ngày hôm sau.
Tiếng công thành vang lên như trống trống, quân Tân đỏ mắt như đỉa, nóng lòng muốn leo lên thang mây, gặm nhấm triệt để tòa thành.
Nhưng không biết tại sao, toà thành này lại giống như một cái thùng sắt, làm thế nào cũng không đánh hạ được.
Thời gian càng lâu, Lộ Chung càng sợ hãi.
Trong lòng hắn biết, nếu thành Khang Ninh chống đỡ qua đợt này, thì quân Tân sẽ không thể nào chiếm được nữa.
Hắn không ngừng điều chỉnh trận pháp công thành.
Trên tường thành, Thẩm Diên cũng gắt gao nhìn hắn.
Hắn vừa động, Thẩm Diên liền động theo.
Giao đấu mấy trận, quân Tân không thể thắng được, ngược lại ngày càng lộ ra nhiều kẽ hở.
Cũng đúng vào lúc này, hắn nghe thấy trên thành có người hô to: "Viện binh tới --""
"Viện binh tới rồi..."
Lộ Chung vốn không tin, nào ngờ khói bụi cuồn cuộn nổi lên từ phía sau thành Khang Ninh, kèm theo tiếng móng ngựa dồn dập, khiến cho quân Tân nhất thời đại loạn.
Chính hắn cũng lâm vào hoảng loạn.
Phó tướng thấp giọng hỏi hắn: "Tướng quân, làm sao bây giờ? Bọn chúng hình như thật sự có viện binh!"
Lộ Chung chưa kịp nói gì.
Đã thấy thành Khang Ninh huy động toàn bộ lực lượng.
Binh lính ào ạt tràn ra, như thể đang nóng lòng muốn đại sát địch thủ, dẫn đầu chính là Vệ tiểu Hầu gia, người giống như bóng ma trong tâm trí quân Tân mấy ngày qua.
Binh lính Tân quốc vốn đã phải chịu khổ nhiều ngày, đứng giữa tiền tài và tính mạng, cuối cùng lựa chọn hèn yếu, nhao nhao rút lui.
Sĩ khí đã bại.
Lộ Chung trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm tường thành, ra lệnh: "Lấy cung cho ta."
Đó là một cây cung cực nặng, cung bình thường không có tầm bắn xa như vậy, có thể bắn tới thành lâu.
Hắn càng lúc càng lớn tuổi, đã mấy năm chưa từng kéo cung, bây giờ hắn tập trung kéo căng sợi dây, cơ bắp siết chặt căng thẳng.
Tà dương như máu.
Mũi tên nhắm thẳng vào nam tử trên tường thành.
Thoáng chốc, hắn nhìn thấy bóng dáng người cũ.
Hắn có thể bắn chết Thẩm Ngọc Cận, cũng có thể bắn chết hài tử của Thẩm Ngọc Cận, mặc kệ viện binh là thật hay không, chỉ khi Thẩm Diên chết, mới có khả năng chiếm được thành.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn hoàn toàn giương cung, một thanh kiếm đột nhiên bay tới.
Lưỡi kiếm sắc bén như tuyết, hai chữ "Bảo Ý" trên chuôi kiếm vô cùng chói mắt.
Đó là thanh kiếm truyền thừa từ Tiêu Bảo Ý.
Hắn quay đầu, nhìn thấy một đội quân mai phục đang lao đến, dẫn đầu là một nữ tử, trường kiếm đã rời tay, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Nữ tử mặt lạnh cầm lấy kiếm của người bên cạnh, chỉ về phía trước, hét lớn một tiếng: "Giết."
Quân mai phục liền xông lên chém giết.
Trong lúc hỗn loạn, chặt cờ trảm tướng, người Tân tán loạn.
Đầu Lộ Chung lăn xuống đất.
Cái nhìn cuối cùng.
Là hình ảnh Chiếu Sương nhặt thanh kiếm lên, ánh mắt tràn đầy khoái ý đã báo được thù.
......
Mặt trời đã lặn xuống đồi, trả lại màn đêm và sự tĩnh lặng.
Lúc Vệ Toản dẫn binh chạy nhanh tới, quân Tân đã chạy tán loạn, cái gọi là viện binh chẳng qua chỉ là mấy ngàn binh mượn từ thành phía sau, phô trương thanh thế mà thôi.
Khi quân Tân tiên phong cường mạnh, những người này có đến cũng vô dụng, nhưng hiện giờ quân Tân đã bị mất đi sĩ khí, như chim sợ cành cong, nên thật sự tưởng rằng có rất nhiều nhân mã đang đánh tới.
Vệ Toản phi nước đại về phía trước, thấy Lộ Chung đã chết, lại thấy Chiếu Sương bình thản lau vết máu trên kiếm, hắn cười nói: "Chiếu Sương cô nương đã lập công đầu."
Chiếu Sương mặt không đổi sắc liếc nhìn hắn: "Tướng quân quá khen."
Tướng lĩnh bên cạnh thấy không khí giữa hai người có chút căng thẳng, liền cười nói: "Lần này đại thắng, nhanh trở về thành đi."
Vệ Toản đột nhiên chậm rãi nói: "Các ngươi trở về trước đi."
Mọi người đều ngẩn ra.
Đáy mắt Vệ Toản lóe lên một tia sắc bén: "Gần đây còn có Phượng Minh Quan."
Phượng Minh Quan từng là quan ải của Đại Kỳ, bị Lộ Chung đánh hạ.
Lộ Chung công thành, nhất thời điều chuyển binh sĩ không kịp, hơn phân nửa số quân đều được huy động từ Phượng Minh Quan.
Bây giờ những binh sĩ này nháo nhào chạy trốn, những kẻ đào ngũ sẽ bị chém đầu, tất nhiên không dám trở về.
Lúc này e rằng Phượng Minh Quan đang trống không, không còn bao nhiêu tướng sĩ.
Dù có cũng chỉ là tàn binh, lòng quân hoảng loạn, lại càng dễ bắt.
Thẩm Diên là một vị tướng thủ thành vô cùng tốt.
Còn Vệ Toản chính là một cây thương sắc bén nhất, hắn rất am hiểu thời điểm kẻ thù suy yếu nhất.
Chiếu Sương hiển nhiên cũng ý thức được, hạ giọng hỏi: "Ngài muốn đi sao?"
Vệ Toản nói: "Thời cơ tốt như vậy quả thật rất khó tìm."
Một khi quân Đại Kỳ gây áp lực, Tân quốc nhất định sẽ triệu tập binh lính tinh nhuệ, hai bên sẽ rơi vào thế giằng co.
Khi đó Phượng Minh Quan nhờ vào vị trí thuận lợi, sẽ trở thành tường đồng vách sắt, muốn đoạt lại Phượng Minh Quan, đừng nói là tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa còn không biết phải hi sinh tính mạng của bao nhiêu tướng sĩ.
Ánh mắt bừng lên sự quyết đoán, hắn ghìm ngựa quay đầu hướng về phía Phượng Minh Quan.
Tinh binh phía sau cũng nối gót theo hắn.
Hắn nói với Chiếu Sương: "Ngươi trở về nói cho công tử nhà ngươi biết."
"Hôm nay ta đại thắng, lập tức trở về thành."
"Bảo hắn ở trong thành thoải mái ăn mừng, uống rượu mua vui, giăng đèn kết hoa mười ngày, chúc mừng thủ thành đại thắng."
"Có thể náo nhiệt bao nhiêu thì náo nhiệt bấy nhiêu, để cho kinh thành thấy được công lao lần này."
Chiếu Sương là người Thẩm Diên dạy dỗ, hiển nhiên lập tức chắp tay nói: "Vâng."
Vệ Toản mỉm cười.
Trước mặt Chiếu Sương, hắn nhìn lên thành lâu, cố ý hạ giọng nói: