Chạng vạng ngày hôm đó, Chẩm Qua viện đặt một bàn ăn, chủ yếu là rau thịt, không có tôm cá hải sản, rất thanh đạm bổ dưỡng.
Hầu phu nhân nhìn thấy vết thương của Vệ Toản, ngồi bên bàn cẩn thận nhìn hồi lâu, đau lòng không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Sao lại bất cẩn như vậy, làm nhiệm vụ đến mức thành thế này."
Vệ Toản vừa nghe, liền biết Thẩm Diên đã giấu một nửa, không nói cho mẫu thân biết chuyện hắn tìm thầy thuốc cho mình.
Bất giác nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên đứng ở bên cạnh Hầu phu nhân, mặt không đỏ, cũng không thở gấp, nhưng nhìn sang chỗ khác, không dám chạm ánh mắt hắn.
Vệ Toản nhếch khoé môi nói: "Lần này hơi lỗ mãng, lần sau nhất định sẽ cẩn thận."
Hầu phu nhân lại nói: "Bị thương thành như vậy, còn đứng dậy làm gì, thấy con như vậy, ta ăn cũng không vào."
Thẩm Diên nhẹ nhàng hoà giải: "Đại phu nói, lúc này nên vận động nhiều một chút, cứ nằm trên giường mãi cũng không tốt."
Hầu phu nhân trong lòng khó chịu, lại không có biện pháp với hắn, chỉ cúi đầu nói: "Hồi nhỏ thích gây họa, ai cũng nói đến khi trưởng thành sẽ ổn, nào ngờ con càng lớn càng đáng lo hơn."
"Nếu sớm biết con như vậy, ta nên ép con đọc sách, thi làm quan văn, đỡ cho ta cả đêm trằn trọc không ngủ được."
Vệ Toản dỗ dành Hầu phu nhân, cười nói: "Con muốn thi cũng chưa chắc đậu. Mẹ thật sự coi trường thi là miếu Bồ Tát, chỉ cần bước chân vào là muốn gì được nấy hay sao?"
Hầu phu nhân bị hắn chọc giận, gác đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Bây giờ ta thấy con và cha con không có ai tốt, chỉ có Chiết Xuân không gây phiền phức cho ta. Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ mang Chiết Xuân trở về Giang Nam sống qua ngày, mặc kệ hai cha con lăn lóc thế nào, ta không quản nữa, chỉ giữ mỗi Chiết Xuân nuôi ta già."
Thẩm Diên bình tĩnh, tao nhã nói: "Chiết Xuân nghe theo dì sắp xếp."
Vệ Toản thầm nghĩ, chắc là tiểu bệnh tử trong lòng nở hoa rồi.
Nghĩ tới thần sắc mất mát dường như từng tấc vỡ vụn của Thẩm Diên, hắn chợt cảm thấy, để Thẩm Diên đắc ý như vậy cũng tốt, hiện giờ cũng chỉ có mẹ hắn mới khiến cho tiểu bệnh tử vui vẻ.
Chỉ là thấy dáng vẻ này của Thẩm Diên khá buồn cười, hắn âm thầm nắm lấy tay y dưới gầm bàn.
Rồi nói: "Được, Thẩm Giải Nguyên nhà chúng ta là bớt lo nhất."
Liền thấy tiểu bệnh tử vẻ mặt cứng đờ, lén lút rút tay về.
Vệ Toản thấy vậy càng hăng hái hơn, lại vươn tay bắt lấy.
Tiểu bệnh tử thấy hắn bị thương, không dám giãy dụa kịch liệt, lại sợ Hầu phu nhân phát hiện ra, nên để cho hắn sờ soạng.
Mười ngón tay dây dưa.
Lông mi Thẩm Diên run lên, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu dưới mắt người lớn, sợ bị bắt gặp, y không có rút tay ra, mà để cho hắn luồn tay áo, nhẹ nhàng sờ vào cổ tay mềm mại.
Vệ Toản thật sự có chút xấu xa, chỉ thích nhìn bộ dạng chịu đựng khinh bạc này của Thẩm Diên.
Hầu phu nhân hỏi Vệ Toản: "Tay phải lại bị thương hả? Sao lại ăn cơm bằng tay trái."
Vệ Toản bật cười: "Tay phải cầm thương nhiều quá, giờ vẫn chưa nhấc lên được."
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Diên mất kiên nhẫn, nhéo hắn một cái, cuối cùng hắn cũng thả tay ra, y làm bộ không có chuyện gì múc canh uống.
Vệ Toản cười cười, trước mặt mẹ hắn, quang minh chính đại gắp một đũa thịt cho Thẩm Diên, cười nói: "Ngươi ăn thịt còn ít hơn ta, chỉ ăn canh làm sao có sức."
Thẩm Diên nhịn không được hung hăng trừng hắn.
Nhìn thấy Hầu phu nhân mỉm cười, mới chậm rãi cúi đầu ăn tiếp.
......
Bữa cơm này Vệ Toản ăn rất hăng hái, còn Thẩm Diên ăn trong sự lo lắng đề phòng.
Buổi tối, Thẩm Diên đưa Hầu phu nhân đến cửa viện. Khi trở về, thấy trong phòng Vệ Toản đèn đuốc sáng trưng, dường như Vệ Toản đang thay thuốc.
Y không đi vào, chỉ ngồi ở trước thềm hóng mát.
Chiếu Sương thấy vậy liền đem đệm trải ra cho y, còn lấy lò sưởi tay đến: "Cuối thu rồi, công tử coi chừng cảm lạnh."
Thẩm Diên cười cười, sau đó khẽ thở dài: "Vệ Toản bị thương như vậy, ban ngày ta còn thấy hắn ngồi trước hiên nhà."
Y không giống thường ngày.
Chiếu Sương không biết, y đang chua xót, tiếc nuối, hay cả hai.
Thật lâu sau, Chiếu Sương nghe thấy Thẩm Diên lẩm bẩm: "Chiếu Sương, ta không học võ được, cho nên ta luôn đốc thúc ngươi luyện tập, ngươi có giận ta không?"
Chiếu Sương ngẩn ra, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu ta nói ra, công tử đừng cười ta."
Thẩm Diên đáp: "Không cười ngươi."
Chiếu Sương nói: "Ta muốn làm tướng quân."
"Ta ở lại bên cạnh công tử, không hoàn toàn vì sự trung thành, mà bởi vì công tử thật sự dạy ta bản lĩnh, thật sự coi trọng ta."
"Đến bên cạnh người khác, ta chẳng qua chỉ là một thị nữ, nhưng ở bên cạnh công tử, ta là một người có bản lĩnh."
Thẩm Diên nghiêng đầu nhìn, Chiếu Sương quả thật rất mỹ lệ, nàng nếu là nam tử, nhất định là một lang quân mặt lạnh có chút ôn nhu.
Hiện giờ nàng là một cô nương, ngoại trừ những người bên cạnh, rất ít người có thể nhìn thấy khía cạnh nhu hòa của nàng.
Thẩm Diên nhìn một hồi lâu, mới cười nói: "Chiếu Sương thật là có chí khí."
Chiếu Sương hỏi: "Công tử không thấy ta dã tâm bừng bừng sao?"
Thẩm Diên thấp giọng cười nói: "Cô nương trên đời này, tại sao cứ phải vô dục vô cầu, thanh tịnh như nước, cái gì cũng phải chờ người khác ban cho mới có thể lấy."
"Không phải ta cũng muốn được phong Hầu sao? Cùng học võ như nhau, nào có đạo lý ta có thể nghĩ như vậy, ngươi lại không thể?"
Chiếu Sương mím môi cười cười, rồi nói: "Xem đi, đây chính là lý do ta bảo vệ công tử."
Một lúc sau, nàng mới hỏi: "Ta nghe Lâm đại phu nói...... Công tử nghĩ thế nào?"
Thẩm Diên trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng nói: "Trước kia ta muốn trở thành Vệ Toản."
Vệ Toản là người giỏi nhất trong đám đông.
Cũng là hình mẫu y vốn nên trở thành.
Chiếu Sương hỏi: "Bây giờ thì sao?"
Thẩm Diên cúi đầu, không nói gì.
Đột nhiên ánh mắt của y loé lên, nói: "Ngươi tìm Tri Tuyết chơi đi, ta có lời muốn nói với hắn."
Chiếu Sương ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy tiểu Hầu gia đã bôi thuốc xong, lành lạnh đứng ở bên cạnh.
Chiếu Sương mỉm cười, rời đi.
Lúc này, Vệ Toản từ trên cao nhìn xuống, nói: "Thẩm Giải Nguyên tâm sự chuyện phong nguyệt* sao?"
Thẩm Diên nói: "Ngươi ngồi xuống đi rồi nói, ta ngửa đầu nhìn ngươi mỏi cổ lắm."
Vệ Toản nói: "Ta không ngồi."
Không biết tại sao, Thẩm Diên luôn cảm thấy, chỉ cần Vệ Toản ngồi xuống bên cạnh mình, bầu không khí sẽ thay đổi rất nhanh.
Thế nhưng, sự bối rối mơ hồ kia bỗng chốc tan biến, thay vào đó là mùi dấm chua và sự chất vấn ghen tuông của Vệ Toản.
"Có chuyện gì không thể nói với ta? Nhất định phải nói với Chiếu Sương mới được."
Thẩm Diên không đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng: "Vệ Kinh Hàn, ta tưởng mình lòng dạ hẹp hòi, ai ngờ ngươi còn hẹp hòi hơn ta."
Vệ Toản cau mày nói: "Có giống nhau đâu."
"Ta đối với ngươi ra sao, ngươi đối với ta thế nào?"
Thẩm Diên nói: "Vậy ngươi nói cho ta nghe xem, ngươi đối với ta thế nào? Ta đối với ngươi ra sao?"
Vệ Toản liếc y một cái, nheo mắt, nói thẳng: "Ta toàn tâm toàn ý với ngươi."
"Ngươi đối với ta......"
Thẩm Diên: "Hửm?"
Vệ Toản híp mắt, cúi đầu nhìn y, nói lầm thầm một câu đáng thương nhụt chí: "Ngay cả nắm tay cũng không cho nắm."
Thẩm Diên biết Vệ Toản cố tình làm như vậy, nhưng vẫn bất giác động đậy yết hầu, theo bản năng giải thích: "Vừa rồi là tại có dì."
Thấy Vệ Toản vẫn chưa dịu lại, y không khỏi làm bộ trước mặt hắn, âm dương quái khí nói: "Tiểu Hầu gia nghĩ vậy là sai rồi, sao lại vì một chiếc lá mà không nhìn thấy cả khu rừng chứ."
"Thẩm Chiết Xuân ta tự cao tự đại, mua danh trục lợi, không chịu nồng nhiệt yêu ngươi. Nhưng ngoài kia còn có rất nhiều người thương ngươi yêu ngươi kia mà."
"Tiểu Hầu gia tự đi tìm niềm vui khác đi, đừng có treo cổ chết rũ trên thân cây bệnh hoạn này nữa, coi như Thẩm Chiết Xuân ta có lỗi với ngươi vậy."
Vệ Toản bật cười, ngồi bên cạnh y nói: "Ta nói có một câu, ngươi liền xéo sắc một dây một dọc."
"Ta nói không lại Thẩm Giải Nguyên ngươi, trong lòng vô cùng ủy khuất, cứ cố tình treo cổ ở chỗ ngươi vậy đó, ngươi xem làm sao được thì làm."
Thẩm Diên bất giác khẽ cười một tiếng.
Một lúc sau, nhịn không được thò đầu ra nhìn đằng xa, thấy Tri Tuyết Chiếu Sương đang chơi đánh bài với Lâm đại phu và Tuỳ Phong.
Lâm đại phu tuy đã lớn tuổi, nhưng khi chơi thật sự rất nghiêm túc, hoà nhập hoàn toàn vào đám người thiếu niên này, mang theo gương mặt hai mươi mấy tuổi chơi đánh bài, khi thua có chút ngây ngốc, không biết mình thua ở chỗ nào, Tri Tuyết còn phải chống nạnh dạy lão xem bài.
Một màn này thật ra rất thú vị, nhưng Thẩm Diên lại không đặt tâm trí ở đó.
Lúc này y chợt vươn tay ra, nhẹ nhàng nói: "Đưa tay đây, để ta xem, miệng vết thương có hở ra không."
Vệ Toản đưa tay cho y xem.
Kỳ thực lúc Thẩm Diên nhéo Vệ Toản, y không dùng nhiều sức lắm, vết đỏ đã biến mất từ lâu.
Thẩm Diên chỉ mở tay ra để nhìn kỹ hơn: Khả năng hồi phục của Vệ Toản rất mạnh, chỉ trong mấy ngày, vết thương ở gan bàn tay phải đã kết vảy, còn các vết thương nhỏ khác, ngay cả vảy cũng đã bắt đầu bong ra."
Đây là một bàn tay đã quen cầm binh khí, tuy rằng thon dài, nhưng so với bàn tay tinh tế của Thẩm Diên, lại có vẻ hơi thô ráp.
Thẩm Diên nhìn một hồi, ước lượng một chút, khẽ nhíu mày nói: "Ta nhờ Chiếu Sương đặt cho ngươi ngân thương, chắc là hơi nhỏ, trở về sẽ bảo nàng đi đặt thêm một cây, ngươi xem cái nào thuận tay thì dùng."
Vệ Toản đáp: "Được".
Thẩm Diên lại hỏi: "Vết thương trên vai thế nào rồi?"
Vệ Toản nói: "Không sao, có thể giơ tay lên bình thường."
Thẩm Diên nhìn tay y hồi lâu, sau đó chậm rãi, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau, giống như không có chuyện gì xảy ra, cứ bình thản nắm tay như vậy.
Vệ Toản sửng sốt, nhịn không được cười hỏi: "Ngươi có ý gì thế, Thẩm Giải Nguyên?"
Thẩm Diên rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Không có ý gì."
Chỉ muốn cùng hắn nắm tay thế này.
Cứ như vậy nắm tay hắn.
Không có ý gì cả.
Dù cho vào giờ khắc này, trong lòng Thẩm Diên vẫn rất ồn ào, những âm thanh tức giận không cam lòng đang bảo y buông tay.
Thẩm Diên không cần nghĩ cũng biết những lời đó thế nào: Ngươi đã không thể làm tướng lĩnh, không thể thắng hắn nữa, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng để Vệ Toản đắc ý hay sao, Thẩm Chiết Xuân, ngươi còn có chí khí không vậy.
Thẩm Diên chỉ cúi đầu, nhìn thấy dưới ánh trăng, bóng dáng hai người tối đen như mực, lặng yên không tiếng động, kề sát vào nhau.
Họ yên tĩnh thân mật như vậy.
Một trong hai chiếc bóng nghiêng đầu lại, hôn nhẹ lên má người kia.
Gương mặt y bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, kèm theo tiếng cười trầm thấp của Vệ Toản.