Thẩm Diên như từ trong mộng tỉnh lại, ngây ngốc quay đầu nhìn.
Đôi mắt đỏ hoe sững sờ tại chỗ, vui không giống vui, giận không giống giận, khuôn mặt ướt đẫm, thần sắc khó lường, cuối cùng phun ra hai chữ: "Vệ Toản?"
Vô thức đẩy Vệ Toản một cái.
Vệ Toản liền kêu rên một tiếng đau đớn.
Thẩm Diên nhìn thấy vết thương khắp người hắn, trong xiêm y quấn băng gạc, không biết có phải đã nứt ra hay không, vết máu trên người chưa khô, sắc mặt cũng suy yếu chưa từng có.
Trong lúc nhất thời, y muốn xô đẩy cũng không được, chỉ là hô hấp càng ngày càng dồn dập, thì thào hỏi: "Vệ Toản, ngươi còn sống?"
Vệ Toản đáp: "Còn sống."
Thẩm Diên cả người run lên, hàng mi cong dài run rẩy, giọt nước mắt cuối cùng rơi trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hận ý và vui mừng, một lúc sau mới thốt ra một câu lạnh lùng.
"Sao ngươi không chết ở ngoài luôn đi."
Vệ Toản lẳng lặng nhìn y, khó nhọc vươn tay, muốn lau nước mắt trên mặt y.
Thẩm Diên hung tợn vỗ tay hắn, nói những lời tàn nhẫn chưa từng có: "Vệ Toản, ngươi trở về làm gì? Tiểu Hầu gia ngươi giả chết một lần, định xem thử có kẻ nào mệnh tiện muốn chôn cùng ngươi sao?"
"Ngươi chết rồi, ta phải hao tổn tâm cơ như một tên hề nhảy nhót, ngươi đùa giỡn với ta như vậy, vui vẻ lắm sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, ta ước gì ngươi chết quách đi, chết triệt để, mùng bảy tháng bảy cũng không quay về được..."
Nói xong, vành mắt càng thêm đỏ.
Nước mắt vừa mới ngừng rơi đã muốn trào ra.
Dưới ánh mắt của thiếu niên, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng y cũng không giữ được, hai má ướt đẫm: "Vệ Toản, ai cần ngươi cầu y cho ta, nếu ngươi không muốn thấy ta còn sống thì cứ nói thẳng."
"Ta phải đối mặt với dì thế nào, phải nói với dượng thế nào?"
"Vệ Toản, ta không phải tiểu Hầu gia, ta không sánh bằng ngươi, cái mạng của ngươi có thể đè chết ta, ngươi hài lòng chưa?"
"...... Ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ?"
m thanh nhỏ dần.
Vệ Toản cố gắng kéo y trở lại trong vòng tay của mình, vỗ nhẹ vào lưng y, thì thầm: "Thẩm Diên, ta hiểu mà, ta hiểu mà."
Hắn càng dịu dàng.
Thẩm Diên càng hận đến phát điên, hung hăng cắn xuống bả vai của hắn.
Tiểu bệnh tử đã không còn sức lực, nhưng vẫn cắn hắn rất mạnh, giống như một con thú non bị thương, dồn hết sức lực lên răng.
Gần như muốn cắn xuyên qua hắn.
Nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng sụt sịt của Thẩm Diên.
Vệ Toản nói: "Chiết Xuân, ta xin lỗi."
Trăng xuyên qua song cửa sổ, thương xót nhìn một mớ hỗn độn.
Thẩm Diên sức cùng lực kiệt, mới từ từ buông lỏng, sau đó không nói lời nào, chỉ không ngừng rơi nước mắt.
Vệ Toản chưa từng thấy y khóc như vậy bao giờ, giống như khóc ra tất cả những uất ức mà trước nay y đã phải gánh chịu, nước mắt thấm đẫm vạt áo, ngực Thẩm Diên run lên, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Qua hồi lâu.
Lâu đến khi đêm đã khuya.
Vệ Toản thì thào dỗ dành y: "Chiết Xuân, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ chết mất."
Ngực Thẩm Diên vẫn run lên.
Hắn gọi: "Thẩm ca ca?"
Chỉ thấy Thẩm Diên trong lòng hắn vốn khóc đến hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt chợt loé lên.
Y mở miệng, trong lời nói có chút lãnh khí, âm thanh từng chút hít vào: "Ta...... Ta không dừng lại được."
Không chịu được, y khẽ "Hức" lên một tiếng.
Lúc này tai cũng đỏ.
Thì ra tiếng nức nở sau đó, đều là âm thầm điều chỉnh hô hấp.
Nhưng chuyện này lại càng điều chỉnh lại càng vô dụng, ngực dường như vẫn còn nặng nề, từng chút từng chút co rút.
Nếu không phải Vệ Toản bị thương, chỉ sợ Thẩm Diên đã quẫn bách đến mức đấm hắn hai phát.
Vệ Toản ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười, nắm chặt tay ho khan, một lúc sau mới nói: "Để ta rót cho ngươi một cốc nước."
Hắn muốn đứng dậy, cánh tay chống xuống, khuôn mặt vặn vẹo, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Vết thương của hắn đã sớm nứt ra, dựa vào sự ngang tàng trong lòng, hắn cắn răng quay lại.
Ngay khi căng thẳng được giải tỏa, hắn cũng biết đau, thoáng cái không ngồi dậy nổi.
Hai người đều vô cùng chật vật.
Thẩm Diên dùng sức lau nước mắt, đứng dậy lạnh giọng nói: "Ta đi tìm người tới."
Vệ Toản lắc đầu: "Ngươi gọi Tri Tuyết tới đây là được rồi."
"Ta tránh người trở về, Tùy Phong đang ở dưới hầm trông chừng một người, ngươi đi bố trí cho hắn trước đi."
Thẩm Diên ngẩn ra.
Vệ Toản nhẹ nhàng nắm lấy tay y, chậm rãi nở nụ cười: "May mà không làm nhục mệnh, ta đã mang người trở về."
Thẩm Diên vung tay hắn, nói: "Mệnh của ai, ta không đảm đương nổi."
Sau đó lại "Hức" một tiếng.
Lúc này Thẩm Diên lại càng tức giận, hai mắt sưng húp, ngay cả mặt cũng đỏ bừng.
Người có đẹp đến đâu nhìn cũng buồn cười.
Vệ Toản lại cảm thấy, y đáng yêu muốn xỉu.
Một lát sau chậm rãi nói: "Rửa mặt rồi hả đi, ta cũng không bị thương nặng lắm."
"Tin tức ta trở về đừng nói ra, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn."
Thẩm Diên không trả lời, lúc đứng dậy, bất giác bước qua đống đồ vật vương vãi đầy đất.
Không cẩn thận giẫm lên đồ của Vệ Toản.
Ngồi một mình trong phòng, Vệ Toản chậm rãi mỉm cười bất lực, cầm bức tranh mà Thẩm Diên đã đốt một nửa lên.
Một lúc lâu sau, hắn lẩm bẩm một mình: "Sao lại không đốt hết."
Lúc hắn bị truy sát, trong đầu cứ quanh quẩn một ý niệm như vậy.
Hắn nghĩ, nếu mình chết, Thẩm Diên nhất định sẽ bị dồn vào đường cùng.
May là hắn về kịp.
Hắn nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ, cứ thế ngủ thiếp đi.
......
Lúc Thẩm Diên đưa Tri Tuyết trở về, nhìn thấy Vệ Toản đang ngủ trên sàn, suýt nữa tim muốn ngừng đập.
Sau một lúc lâu thấy hắn hô hấp đều đều, lại nghe Tri Tuyết nói hắn chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ say, y mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ hận mình vừa rồi không cắn một miếng thịt của hắn.
Nỗi sợ hãi này đã ngăn cơn nhói trong lồng ngực y.
Y đứng bên giường, trơ mắt nhìn Tri Tuyết mở vết thương của hắn ra rồi băng bó lại, những vết thương cũ trên cơ thể khỏe mạnh cường tráng đã bị bao phủ bởi những vết thương mới, đan xen chằng chịt.
Hơn mười chỗ lớn nhỏ, ngay cả gan bàn tay cũng có thương tích.
- Vậy mà còn sĩ diện nói với y, ta không bị thương nặng lắm.
Thẩm Diên nhìn theo, mí mắt bất giác giật giật.
Bị thương thành ra như vậy, khó trách ngay cả thương cũng rớt lại.
Thẩm Diên trong lòng mắng thầm, hồi lâu mới hỏi: "Hắn thế nào?"
Tri Tuyết cũng kinh hãi, nín thở kiểm tra bôi thuốc, sau đó nói: "Cũng may không có trọng thương, hết thảy đều đã xử lý tốt."
Tri Tuyết nói: "Chỉ là bị thương quá nặng, hẳn là mất rất nhiều máu, phải tịnh dưỡng một thời gian."
Lúc này Thẩm Diên mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Tùy Phong vẫn còn ở cửa, y gọi người vào, hỏi: "Sao lại biến thành thế này?"
Lúc này mới biết Vệ Toản đã làm gì trong những ngày qua.
Khi Vệ Toản ra ngoài, hắn không nghĩ sẽ nguy hiểm như vậy, lại vội vàng xuất phát, chỉ mang theo Tùy Phong.
Đến nơi mới phát hiện, Lâm đại phu này tên gọi Lâm Quế Chương, tự biết bị lộ hành tung, nên đã mang theo một nhà huynh đệ của mình nhanh chóng bỏ trốn.
Lâm Quế Chương chân trước mới rời đi, chân sau chỗ ở liền bị phá hủy.
Lúc này Vệ Toản cảm thấy chuyện này không được bình thường, liền báo tin trở về, định đuổi theo cho bằng được.
Sau đó, hắn lần theo dấu vết, càng đuổi theo càng kinh hãi. Nhân mã đuổi theo Lâm Quế Chương này hình như là người của An vương, rất nhiều thói quen xuống tay đều có bóng dáng của tử sĩ người Tân.
Chuyện này rất kỳ quặc, nếu kiếp trước Vệ Toản không tiếp xúc nhiều với nhân mã của An vương, cũng chưa chắc biết được người ra lệnh là gã.
Chỉ là tử sĩ của An vương đã bị hắn xử lý khá nhiều, lúc này gã lại xuất ra quân tinh nhuệ, dốc toàn lực đuổi bắt một đại phu.
Vệ Toản cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Quế Chương này cũng rất có bản lĩnh, không nói đến y thuật, trong tay lão còn có chút tuyệt chiêu, đem cả nhà huynh đệ giấu đi, bản thân đi khắp nơi thu hút sự chú ý, luồn lách như cá chạch, mấy lần suýt bị bắt, lại dùng thủ đoạn chạy thoát.
Vệ Toản luôn to gan lớn mật, nhắm chuẩn một khoảng trống, chặn đứng Lâm đại phu, nhưng vì bị truy đuổi, hắn với Tuỳ Phong đành chia ra hai đường.
Chỉ là Vệ Toản dẫn theo một Lâm đại phu chưa từng tập võ, dù sao cũng vô cùng nguy hiểm, dọc đường bị cướp giết mấy lần, cả hai đều bị thương không nhẹ.
Cuối cùng thật vất vả mới có thể giả chết thoát thân.
Hầu bao của hắn cũng vì vậy mà rơi vào tay An vương.
Vệ Toản lo lắng phủ Tĩnh An Hầu bị người ta theo dõi, lẽ ra không nên lập tức trở về, chí ít phải ở bên ngoài trị thương trước rồi tính tiếp.
Chỉ là Vệ Toản nhớ thương Thẩm Diên, không muốn ở bên ngoài quá lâu, cuối cùng thừa dịp ban đêm Thẩm Diên triệu tập gia tướng tìm kiếm cứu nạn, người ra kẻ vào Hầu phủ đông đúc, hắn mới chống đỡ một hơi, đục nước béo cò trở về.
Thẩm Diên nói: "Nhiều ngày như vậy, không truyền tin sao?"
Tùy Phong lúng ta lúng túng nói: "Ta gửi rất nhiều tin tức, nhưng đều bị chặn lại, còn bị mai phục tập kích, may mà chủ tử phát hiện sớm."
"Hơn nữa, lúc đi không nghĩ tới sẽ nguy hiểm như vậy, nên không chuẩn bị trước......"
Ai ngờ Lâm Quế Chương chỉ là một đại phu, nhưng lại dính líu đến An Vương.
Hồi lâu Tùy Phong nhỏ giọng nói: "Ngày công bố kết quả thi Hương, chủ tử còn đặc biệt viết một bức thư."
Ngày đó hắn trúng Giải Nguyên.
Về sau, Vệ Toản thấy không có viện binh, liền biết gửi thư cũng vô ích, cho nên tương kế tựu kế, đưa cho người của An vương rất nhiều tin tức sai lầm.
Chỉ là địch nhiều ta ít, nên phải chơi trốn tìm suốt chặng đường hồi kinh, ngay cả Lâm Quế Chương và Tùy Phong cũng bị thương không nhẹ.
Thẩm Diên trầm mặc một lát, có rất nhiều chuyện còn muốn hỏi lại, nhưng y đã quá mệt mỏi, không còn sức lực.
Mấy ngày nay y trải qua quá nhiều đả kích, đặc biệt là cả ngày hôm nay, bi thương rồi lại tức giận, thân thể y thật sự chịu không nổi loại cảm xúc dao động này.
Một lúc lâu sau, y phất tay nói: "Thôi được rồi, nghỉ ngơi đi, nhớ kêu Tri Tuyết chẩn trị thương thế của ngươi."
"Chẩm Qua viện ta lọc sạch, chỉ để lại mấy người đáng tin cậy, vị Lâm đại phu kia, ta cũng bảo Chiếu Sương trông coi rồi."
"Ngươi tạm thời ở đây trước, chờ chủ tử của ngươi tỉnh lại rồi nói sau."
Dứt lời, thấy Tri Tuyết nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình, Thẩm Diên ngay cả xấu hổ cũng không còn khí lực, y chỉ mệt mỏi quay đầu đi.
Tri Tuyết chỉ nói: "Lát nữa ta sắc thuốc đưa tới."
Thẩm Diên lẳng lặng "Ừ" một tiếng.
Sau khi mọi người rời đi hết, huyệt thái dương của Thẩm Diên giật giật, mắt cũng khô khốc đau xót. Y ngồi yên chậm rãi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đi nhặt tất cả đồ đạc của Vệ Toản trên mặt đất lên, cho vào trong rương, đặt về chỗ cũ.
Cảm giác bất lực và tức giận sau khi sống sót qua tai nạn đan xen.
Cuối cùng trở lại giường, thấy Vệ Toản đã ngủ say.
Y oán hận nhìn Vệ Toản hồi lâu, nhưng vẫn không xuống tay được.
Lúc giơ tay lên, chỉ hận không thể tát Vệ Toản hai cái, đánh cho hắn choáng váng mặt mày.
Thế nhưng sau đó, y lại cúi người, áp vào lồng ngực Vệ Toản, chậm rãi lắng nghe nhịp tim đang đập của Vệ Toản.