Buổi chiều Vệ Toản về Tùng Phong viện, nhìn thấy Thẩm Diên ngồi một mình dưới bóng cây đọc sách.
Buổi chiều nóng bức, Thẩm Diên ở trong thư phòng ngây ngốc buồn bực, liền ra ngoài sân hít thở một hơi, còn Liên Nhi thì lăn lộn với Đại Mao Nhị Mao.
Hai con chó dữ tinh lực tràn đầy, khổ cho Liên Nhi phụ trách nuôi chó, dưới ánh mặt trời nàng thở hồng hộc đuổi theo tụi nó, không giống như một người dắt chó, mà giống như là chó đang dắt người đi dạo nhiều vòng.
Nhưng tụi nó rất nghe lời Thẩm Diên.
Thẩm Diên vẫy tay một cái, Đại Mao Nhị Mao liền xông tới, cọ cọ lòng bàn tay, ghé vào đùi y thè lưỡi.
Thẩm Diên đút hai miếng thịt khô, chậm rãi lấy khăn lau tay, nói với Liên Nhi: "Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi một lát, thả tụi nó trong sân là được, không cần phải coi chừng suốt, đổi người khác đến thay ca."
Liên Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi chạy đi nghỉ ngơi.
Đại Mao Nhị Mao vui vẻ chơi đùa ở trong sân.
Vệ Toản thấy không có ai, liền đến ngồi bên cạnh Thẩm Diên, mắt cười cong cong: "Học thuộc đến trang nào rồi?"
Thẩm Diên nhìn thấy hắn, vẻ mặt tức giận, giống như không nhìn thấy, thật lâu sau lật qua một trang sách, nhàn nhạt nói: "Làm xong việc rồi sao?"
"Hôm nay An vương đi bày tỏ tình cảm chân thành với Thánh thượng, nói ra là nước mắt lã chã, tuổi đã cao còn lấy tay áo lau nước mắt, muốn bao nhiêu chân thật có bấy nhiêu chân thật."
An vương cố ý chơi bài tình cảm, chỉ lên trời thề, nói mình tuyệt không hai lòng, nếu có ý nghĩ muốn làm phản, cam chịu vạn kiếm xuyên tâm mà chết.
Lời nói quả quyết, ngay cả hoạn quan trái phải cũng không thể không cảm động.
Thẩm Diên nói: "Ta đã nói ngươi đừng bứt dây động rừng, không dính dáng tới ngươi là tốt lắm rồi."
Chỉ dựa vào một người hầu ngày xưa mang đi Tân, muốn kéo An vương xuống ngựa, thật sự là không thực tế.
Vệ Toản nói: "Hắn muốn gây sự, ta chỉ phụng mệnh Hoàng đế làm việc, đâu có để manh mối."
"Thánh thượng bảo hắn ở nhà tĩnh dưỡng ba tháng, tốt xấu gì trong khoảng thời gian này hắn cũng không dám ra gây sóng gió nữa."
Ít nhất không có cách nào trực tiếp xuất hiện trước mặt Thẩm Diên, điều này đáng để Vệ Toản ăn mừng.
Thẩm Diên âm thầm nhướng mí nhìn hắn một hồi, thấy hắn không còn việc gì, liền cúi đầu cụp mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Vệ Toản cố ý vươn ngón tay nghịch một sợi tóc mai, nhưng Thẩm Diên lại nhẹ nhàng gạt tay hắn ra.
Vệ Toản không khỏi bật cười: "Sao vậy, ngủ một giấc xong không nhận người nữa à?"
Thẩm Diên cũng không nhìn hắn: "Nói bậy bạ gì đó?"
Vệ Toản nói: "Ta không thường ăn mấy thứ này, tiện đường mua. Ngươi nếm thử đi, nếu thấy cái nào ngon, lần sau ta sẽ mua cho ngươi nữa."
Thẩm Diên cúi đầu nói: "Nhiều lắm rồi."
Hắn nói: "Ăn không hết thì cho Tri Tuyết Chiếu Sương."
Không đề cập tới Tri Tuyết Chiếu Sương còn đỡ.
Vừa nhắc tới, Thẩm Diên lại căm tức liếc hắn một cái: "Ngươi nhất định cứ phải quang minh chính đại đưa tới!"
"Nếu ta lén lút đưa tới, chẳng phải sẽ thu hút sự chú ý của mọi người hơn sao, cứ như thể chúng ta đang thụ hưởng riêng tư vậy."
Vệ Toản nói xong, liền biết Thẩm Diên bực bội là do đâu, hắn ngồi đó nhướng mày hỏi:
"Bị phát hiện rồi à?"
Thẩm Diên không nói lời nào.
Ý cười của Vệ Toản càng sâu hơn: "Sao lại phát hiện ra?"
"Là buổi sáng ta rời đi trễ, hay là......"
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ của Thẩm Diên.
Thấy Thẩm Diên đỏ mặt, dưới gầm bàn đá nhẹ hắn một cước.
Vệ Toản lúc này thật sự cười ra tiếng, lông mi run rẩy, nhưng giọng lại hơi khàn: "Thì ra như vậy khiến họ nhìn ra rồi."
Thẩm Diên liền không duy trì được thái độ tỉnh bơ tự nhiên, lộ ra vẻ mặt quẫn bách, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đã sớm nhận ra?"
Vệ Toản đã nhìn thấy từ lúc sáng sớm.
Thẩm Diên ngũ quan xinh đẹp như vậy, qua một đêm, môi bị hắn ngậm cho sưng lên, cảnh tượng như xuân thu hải đường say ngủ bày ra trước mắt, nếu hắn không nhìn thấy, chẳng phải mù rồi sao.
Kỳ thật suy nghĩ một hồi lâu, hắn nhất thời nghĩ, Thẩm Diên ngay cả hôn môi cũng có thể sưng lên như vậy, vậy sau này phải làm sao đây.
Nhất thời cảm thấy vui sướng, Thẩm Diên tuyệt đối sẽ không để cho người khác chạm vào đâu, chỉ có một mình hắn ở trong lòng y là khác biệt.
Hắn cứ miên man suy nghĩ như vậy, đương nhiên không thể đánh thức Thẩm Diên, nhắc nhở y đã lộ ra dấu vết.
Lúc này thấy vết sưng trên môi vẫn chưa biến mất, ma xui quỷ khiến, hắn lại nhẹ nhàng xoa lên vài cái, như thể sự căng mọng và ẩm ướt đêm qua vẫn còn.
Trái tim càng lúc càng ngứa ngáy.
Thấy hắn như vậy, Thẩm Diên không nhịn được đá hắn một cái: "Ngươi nhìn thấy, cũng không nói với ta một tiếng."
"Ta vừa mới sáng sớm......"
Thẩm Diên vừa nghĩ tới mình còn giả bộ như không có chuyện gì, lại bị một câu nói vạch trần, ngay cả nói cũng không được rõ ràng, liền hận không thể chui xuống đất, ngay cả ký ức cũng không dám nhớ nhiều.
Vệ Toản thấy y như vậy, ánh mắt dần dần thâm thúy, một lát sau, mới thì thào nói: "Nhìn thì nhìn, sau này... còn làm chuyện khác nữa."
Nghe hai chữ "chuyện khác", Thẩm Diên lập tức thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng.
"Nằm mơ!"
Ném sách vào mặt Vệ Toản, y liền bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của y, hẳn là đang thở hổn hển không nói nên lời.
Vệ Toản phủ quyển sách lên mặt, như vừa tỉnh mộng, lại càng không nhịn được bật cười.
- hắn cảm thấy mình thật xấu tính.
Biết rõ Thẩm Diên tính tình ăn mềm không ăn cứng, nhưng hắn cứ thích chọc y giận, thích thấy y trước mặt mình mặt đỏ ngượng ngùng.
Cảm thấy đáng yêu muốn chết.
Thẩm Diên càng làm bộ quân tử, hắn càng muốn lấn át, hắn còn tự thấy mình trời sinh vô liêm sỉ.
Hắn ngồi trong đình, gặp tiểu cô nương Tri Tuyết đi tới, dẫn Đại Mao Nhị Mao về ăn cơm.
Nhìn thấy hắn, nàng thần sắc cổ quái, đứng yên tại chỗ, hình như muốn nói cái gì, lại không nói được.
Hắn chống cằm, cười hỏi Tri Tuyết: "Công tử nhà ngươi mấy ngày nay chuẩn bị thi Hương, có phải lại thức đến hai ba canh mới chịu đi ngủ?"
Tri Tuyết chớp chớp mắt, không trả lời hắn đáp, chỉ nói thầm: "Tiểu Hầu gia làm như Tùng Phong viện ai cũng giống Liên nhi."
Tùng Phong Viện chỉ có một mình Liên Nhi là ngốc.
Còn lại chủ tử cô nương này kia, ai nấy đều sắp thành tinh.
Tri Tuyết liếc nhìn hắn, tròng mắt đảo một vòng, ngập ngừng nói: "Nể tình Vệ gia, ta khuyên tiểu Hầu gia chạy nhanh một chút đi, Chiếu Sương đang ở phía sau mài kiếm."
Vệ Toản hỏi: "Chiếu Sương mài kiếm để làm gì?"
Tri Tuyết đáp: "Tới chém ngài."
Vệ Toản liền cười.
Thấy không dọa được hắn, Tri Tuyết lại nói: "Ngài đừng tưởng bọn ta ở nhà ngài thì ngài muốn làm cái gì cũng được."
Vệ Toản "ồ" một tiếng, nhướng mày: "Công tử nhà ngươi nói với ngươi như vậy sao?"
Tri Tuyết nghẹn họng, hồi lâu mới nói: "Công tử...... công tử sao mà dám nói thật chứ."
Sáng sớm y bị nàng hỏi đến đỏ mặt tía tai, mím môi đến nỗi muốn chảy máu, thật lâu mới nói, bảo nàng đừng quản.
Vệ Toản thầm nghĩ, Thẩm Diên vừa nghe hắn nói một câu đã sợ chạy mất dép. Bị Tri Tuyết hỏi như vậy, y chịu thừa nhận mới là lạ.
Càng không thừa nhận.
Lại càng có vấn đề.
+++++
Thẩm Diên đọc sách chưa được bao lâu, cách cửa sổ, nghe thấy tiếng binh khí va chạm leng keng bên ngoài, y đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy một thương một kiếm đang đấu với nhau hừng hực khí thế.
Chiếu Sương và Vệ Toản.
Một người linh động, một người hung mãnh. Bên này chuẩn xác, bên kia nguy hiểm.
Cũng không biết hai người này làm sao lại giao thủ, vũ khí được ánh mặt trời mạ vàng, như gió thu quét lá rụng, hoa quế vàng thơm ngào ngạt trong sân cũng xào xạc rơi theo.
Thẩm Diên thấy hai người không hạ sát chiêu, chủ yếu là thăm dò bàn luận, liền đứng bên cửa sổ nhìn một hồi.
Thẩm Diên mặc dù không thể động binh, ánh mắt cũng rất sắc bén, kiếm pháp của Chiếu Sương là do y từng bước điều chỉnh.
Bây giờ nhìn thấy, bất tri bất giác dán mắt vào Vệ Toản, không thể dời đi.
Dù sao ngân thương của Vệ Toản cũng rất đẹp.
Theo như lời Vệ Toản, trong mộng hắn bị què chân, đi đứng không tiện, mới dần dần thay đổi thương pháp của Vệ gia, hư hư thực thực, sát khí ngút trời.
Gần đây hình như đã điều chỉnh qua, trái phải nặng nhẹ đều không khác gì người thường, Thẩm Diên càng nhìn thương pháp này, càng cảm thấy lạnh lùng nguy hiểm. Lúc này mới nhận ra, Vệ Toản đúng là một kỳ tài về võ học.
Có sự dũng mãnh cường hãn như vậy, cộng thêm thiên phú điều binh khiển tướng, không khó tưởng tượng, vì sao Vệ Toản trong mộng dù cũng rơi xuống vực thẳm nhưng lại không có kết cục giống như y.
Đặt trong tay bất kì vị hoàng đế nào, Vệ Toản đều là một danh tướng trời ban có thể chọn ra từ trong đám người chỉ trong một cái chớp mắt.
Mà Thẩm Diên y, vẫn luôn chờ được người khác nhìn thấy, được người khác tin tưởng.
Ngay cả bản thân y, cũng không dám khẳng định tài năng của mình.
Thẩm Diên càng đến gần Vệ Toản, càng ý thức được, nếu đặt mình và Vệ Toản ở hai đầu cán cân, ngay cả chính y cũng sẽ không chút do dự lựa chọn Vệ Toản.
Y thật sự không bằng Vệ Toản.
Y đứng yên trước cửa sổ, nhìn một hồi lâu, không biết mình đang có tư vị gì, chỉ cảm thấy giữa môi miệng trăm vị trộn lẫn.
Thấy Chiếu Sương dần dần mất đi phong độ, y cụp mắt xuống, nhàn nhạt hô lên: "Chiếu Sương."
Hắn hô một tiếng, hai bên liền ngừng lại.
Chiếu Sương ôm kiếm, chắp tay với y, rồi nói: "Cùng tiểu Hầu gia luận bàn một chút."
Tri Tuyết vội kéo nàng qua, nhỏ giọng nói gì đó.
Vệ Toản đột nhiên vọt tới cửa sổ, nhìn y, cười gọi: "Thẩm ca ca."
Thẩm Diên tâm trạng phức tạp, không muốn nhiều lời với hắn, đang định đóng cửa sổ.
Lại nghe Vệ Toản thấp giọng nói: "Ta bị thương rồi."
Tri Tuyết Chiếu Sương không nói gì, ánh mắt háo hức nhìn y.
Thẩm Diên ở trước mặt hai tiểu cô nương, nhất thời nghẹn lời.
- Theo sự hiểu biết của y về Vệ Toản, chiêu thức một chút thay đổi cũng không có, tổn thương chỗ nào chứ.
Tám chín phần mười chính là giả bộ, còn nhất định phải làm như vậy trước mặt người khác.
Y hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Vệ Toản cụp mắt, thấp giọng nói: "Vai, lúc làm việc bị thương, vừa rồi lại động một chút."
Hắn dường như cho rằng y sẽ chịu không nổi dáng vẻ nhu thuận nghe lời này.
Bị thương tìm y làm gì chứ?
Không phải Tri Tuyết đang đứng ở đó sao?
Y ghét bỏ bản mặt ra vẻ đáng thương của Vệ Toản, lại sợ hắn ra ngoài làm việc có ám thương, nghiến răng nghiến lợi, bực bội nhìn hắn nửa ngày.
Rốt cuộc lại mềm lòng, tay nắm cửa sổ cũng buông lỏng, nhường một bước nói: "Vào đi."
Vừa dứt lời, đã thấy Tri Tuyết hiện lên biểu cảm 'quả nhiên như thế'.
Thẩm Diên mặt mày nóng rát, nghiễm nhiên bị hai tiểu nha đầu nhà mình làm cho rách mặt.