Chuẩn bị – Ba cậu: Bang bang bang, giai đoạn thu âm kết thúc, chính thức tiến vào giai đoạn hậu kỳ.
Ba cậu vừa nhắn tin cho Khương Tiểu Lạc, nói rằng phần phản âm của cậu được thông qua, Đọc được tin nhắn trong nhóm, Khương Tiểu Lạc mới biết mình chính là người làm mất thời gian của cả tổ kịch.
Đường Đường – Kỳ Meo: Hóa ra tôi là người cuối giao âm (>﹏<.)~ hu hu hu
Lạc Lâm – Song Mộc Lâm: Làm nũng đáng xấu hổ →_→
Từ sau hôm qua bị Song Mộc Lâm vô tình lừa dối và tổn thương, Khương Tiểu Lạc quyết định dùng chính sách chiến tranh lạnh với anh. Không đọc tin nhắn của anh ta, không quan tâm tới anh ta, coi anh ta như không khí.
Chuẩn bị – Ba cậu: Thật ra người cuối cùng giao âm là Song Mộc Lâm. Meo thụ, cậu phản âm nên không tính.
Đường Đường – Kỳ Meo: Good! O( ̄▽ ̄)d
Gần như ngày nào Song Mộc Lâm cũng nhắn tin chat chit với Khương Tiểu Lạc, hôm nay cũng vậy.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Kỳ quái, tôi không biết mình vấp chân vào đâu mà tự nhiên bị trầy da nè.
Khương Tiểu Lạc chợt nghĩ, nickname mình đặt cho anh quá hiền lành, cần phải thay đổi. Vì vậy, cậu đổi tên Song Mộc Lâm từ “Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ” thành “Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã”.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Hơi đau đau OTZ
Đương nhiên Khương Tiểu Lạc không trả lời, chỉ dùng miệng mắng: “Làm nũng với tôi cũng vô ích.”
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Kỳ Meo? Meo thụ?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Nhóc con xấu xa, cậu không online hả?
Ngay sau đó, cửa sổ chat rung lên một cái.
Trời ạ, sao mà phiền vậy? Khương Tiểu Lạc nhấn gửi mấy khoảng trống, ý bảo cậu không biết gì hết.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: ⊙▽⊙ Bàn phím hỏng à?
Kỳ Meo:
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Làm sao vậy?
Kỳ Meo:
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Cậu nói gì với tôi đi.
Kỳ Meo: Ảnh.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Sao cậu vẫn còn xoắn cái gì? Thật ra tôi là một ông chú già khú đế, rất sợ mất hình tượng trước mặt cậu.
Kỳ Meo: Ảnh.
Dường như Song Mộc Lâm bị cậu dọa sợ, không dám tiếp tục làm phiền nữa.
Rốt cuộc anh ta xấu tới mức nào chứ? Không phải chỉ là một tấm ảnh thôi sao? ╮(╯_╰)╭
Nhưng mới qua vài phút, Song Mộc Lâm không nhịn nổi. Cái cảm giác đột nhiên bị người ta bơ như vậy khiến anh rất khó chịu.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Cậu bơ tôi khiến tôi không quen chút nào, chẳng lẽ tôi bị M?
Kỳ Meo: Ảnh.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: A a a a! Được được, tôi cho cậu xem, tôi phục cậu rồi, để tôi tìm ảnh.
Kỳ Meo: Ảnh.
Khương Tiểu Lạc ôm tâm trạng cố chấp sâu sắc với ảnh của Song Mộc Lâm, cho tới khi nào nhìn thấy ảnh của anh ta, cậu quyết định duy trì một câu trả lời nhất quán như vậy. Đúng là mỗi lần gõ cùng một chữ để trả lời rất mệt mỏi, nhưng cậu có thể cài đặt trả lời tự động mà!
Sở: Có online không?
Sở Thiếu Tự đột nhiên chủ động nhắn tin cho cậu, Khương Tiểu Lạc nghĩ mãi xem đã xảy ra chuyện gì, khi định trả lời thì nhìn thấy…
Sở: Ảnh gì?
Xong đời rồi, cậu quên tắt trả lời tự động. Khương Tiểu Lạc mau chóng xóa bỏ cài đặt trả lời tự động đi, khách khí đáp lại Sở Thiếu Tự.
Kỳ Meo: Không có gì, anh tìm tôi có việc gì?
Trong lòng cậu đầy mong chờ câu trả lời của Sở Thiếu Tự, không ngờ… Vậy mới nói, xác suất được Sở Thiếu Tự chủ động nhắn tin trên QQ thấp tới âm vô cùng.
Chờ mãi Song Mộc Lâm mới tìm được ảnh của mình để gửi sang, câu trả lời của Khương Tiểu Lạc cuối cùng cũng thay đổi.
Kỳ Meo: Đừng có lấy ảnh bạn bè ra lừa tôi đấy nhá.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Đó chính là tôi! (Ảnh)
Biểu tượng đang load biến mất, một tấm ảnh xuất hiện trước mặt Khương Tiểu Lạc, rốt cuộc cậu cũng hiểu được lí do vì sao tên này nhất quyết không chịu gửi ảnh cho cậu xem!
Bởi vì anh ta trông cực kì thụ!
Mắt phượng mày ngài, bộ dạng vô cùng đẹp trai, hoàn toàn mang khí chất nữ vương, hơn nữa, dưới mắt trái còn một nốt ruồi, nốt ruồi mỹ nhân phải không?
Cảm giác cực kì cao quý này là sao vậy? Phong cách nói chuyện của anh ta với cậu khác hẳn mà. Thật là uổng phí vẻ đẹp trời sinh như vậy, da trắng như tuyết luôn.
Quả nhiên cái nickname trước đây cậu đặt cho anh ta dự đoán rất chuẩn.
Kỳ Meo: !
Ngàn câu vạn chữ đều được bao hàm trong một dấu chấm than, cảm xúc kinh ngạc, bất ngờ, sững sờ đan xen phức tạp.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Sao hả, sốc vì vẻ đẹp trai lai láng của tôi rồi hả?
Khương Tiểu Lạc tự động tưởng tượng ra tư thế khi anh ta chụp tấm ảnh kia, ngón tay cong kiểu Hoa Lan(1), eo nhỏ lắc lư, bước được vài bước thì quay đầu lại, quyến rũ õng ẹo gọi một tiếng: “Đáng ghét~”
Khương Tiểu Lạc cười bò ra bàn!
Kỳ Meo: Tôi bị vẻ đẹp trai của anh dọa cho tự thấy xấu hổ.
Kỳ Meo: Xin chào mỹ nhân thụ, meo meo ~>▽<
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: ╰_╯ Công hơn cậu là được.
Kỳ Meo: Lâm tiểu thụ, anh thật không có tiền đồ. Ai lại đi so sánh với tôi, tôi vẫn luôn là thụ, tôi thừa nhận tôi thụ hơn anh, tôi kiêu ngạo đấy!
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Bạn trai cậu không đút cậu ăn no hả, bộ dạng đói khát vậy là sao?
Kỳ Meo: Tôi no rồi mà  ̄▽ ̄
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: (Tát) Cậu có thể trở lại bình thường được không?
Kỳ Meo: (biến hình)
Chuyển cảnh mới.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Bị cậu quấy rầy suýt nữa tôi quên mất chuyện chính định nói với cậu. Nè, cậu bị đưa lên top rồi đó *link*
Kỳ Meo: Tôi có thể biết lí do vì sao tôi bị đưa lên top không?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Mấy chuyện này cứ coi như trò đùa đi.
Kỳ Meo: Chắc chắn anh đang cười thầm tôi trong lòng.
Khương Tiểu Lạc do dự vài giây mới nhấn mở đường link Song Mộc Lâm gửi cho. Thật ra mấy tin đồn ồn ào trên diễn đàn quả thật giống như Song Mộc Lâm nói, coi như trò đùa mà bỏ qua là được. Cậu đã chuẩn bị tinh thần trước về nội dung ném đá, nhưng khi đọc bài post, Khương Tiểu Lạc vẫn bị những lời chỉ trích đơn phương ấy ảnh hưởng.
Cứ như thể cậu đã làm ra chuyện tội ác tày trời, khiến người người căm phẫn giương cờ công lí muốn phán quyết cậu.
Topic: Ném đá Kỳ Meo.
0L: Đều là người có gia đình rồi, trên mạng vẫn tùy tiện dây dưa với CV khác, vậy mà được à? Sở Thiếu, Song Mộc Lâm. Thần tượng của các bạn có trúng đạn không?
1L: Lịch sử bị ném đá của người này nhiều lắm, lần trước chẳng phải vừa mới bị ném xong sao?
2L: Mấy anti fan đừng để các CV khác nằm không cũng trúng đạn được không? Lâm công tử, em đã bảo rồi, Kỳ Meo chắc chắn sẽ làm anh bị liên lụy. Anh thử nhìn cậu ta thật kĩ xem. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, chỉ mong thần tượng của em không bị đưa lên top ╮(╯_╰)╭
3L: Vây xem weibo của người này, thật giả tạo.
4L: Buồn cười nhất là cậu ta lúc nào cũng tag Sở Thiếu dù anh ấy không hề trả lời, chỉ mình cậu ta tự kỉ.
5L: Bạn trai và thần tượng, hai cái này đâu có liên quan gì tới nhau? Lầu chủ đang ném đá bừa hả?
6L: Lầu trên là fan của Kỳ Meo à? Nếu Meo thụ ngốc nghếch đáng yêu của mấy người không ôm đùi đại thần trắng trợn thì có bị chúng tôi ném đá không? Chúc mừng Meo thụ nhà cô, cậu ta nổi rồi đó.
7L: Thật ra, lầu chủ đang giả làm anti để nâng Kỳ Meo à? Phiền thế!
…
Hoàn toàn nghiêng về một phía.
Sở Thiếu thì không tính, sao lại có người nói cậu ôm đùi Song Mộc Lâm? Nếu cậu nhớ không lầm thì cậu và Song Mộc Lâm gia nhập giới cùng thời gian, trình độ giống nhau mà.
Ôm đùi, chẳng phải nên ôm đùi đại thần sao? Nói thật, đùi của Song Mộc Lâm có gì tốt mà ôm chứ?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Đọc xong rồi?
Kỳ Meo: Tôi không có ý kiến gì để nói.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: *xoa đầu* (~ ̄▽ ̄)ノ
Kỳ Meo: Xin lỗi, làm anh bị liên lụy.
Kỳ Meo đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lịch sự khiến Song Mộc Lâm đứng ngồi không yên.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Tôi không sao, mấy chuyện này ném đá vài ngày là chìm ngay ấy mà. Cứ chờ bài post trôi đi là được rồi.
Kỳ Meo: Ừ.
Khương Tiểu Lạc gọi điện thoại cho Sở Thiếu Tự, câu đầu tiên là “Đồ khốn, em muốn ôm đùi anh” khiến Sở Thiếu Tự ù ù cạc cạc không hiểu gì cả.
“Đùi có gì hay mà ôm? Khương Tiểu Lạc, em điên à?”
Khương Tiểu Lạc nằm trên giường lăn qua lăn lại lẩm bẩm.
“Vậy anh có cho em ôm đùi anh hay không?” Lời làm nũng nói ra ngọt ngào nhõng nhẽo.
Đương nhiên Sở Thiếu Tự chẳng còn cách nào, chỉ đành dỗ cậu.
“Được, được, em muốn ôm đâu thì ôm.”
Khương Tiểu Lạc ngây ngô cười, nói rằng không còn chuyện gì, không quấy rầy anh nữa rồi cúp máy. Cậu đã được Sở Thiếu Tự chữa trị rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Nhìn xem, Sở Thiếu của mấy người đồng ý cho tôi ôm đùi anh ấy nhá! ╭(╯^╰)╮