Khe nứt không tính là quá hẹp, người nếu như nghiêng thân thể thì hoàn toàn có thể đi vào.
Cái bóng kia cũng không nhúc nhích, mơ hồ mà nấp ở sâu trong khe, thoạt nhìn thật giống như hợp thành một chỉnh thể, bị phong tỏa trong vách đá, có vẻ vô cùng quỷ mị.
Thấy phản ứng khác thường của Sư Thanh Y, những người khác cũng dừng lại cước bộ, nhìn theo ánh mắt của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vội vã ra hiệu cho mọi người giữ im lặng tiếp tục tiến về phía trước, chủ yếu là để khiến ánh đèn không tắt đột ngột tránh cho bị thứ trong khe phát hiện, bản thân lại ngừng thở nhẹ nhàng đến gần bên cạnh khe đá.
Nàng nâng súng tự động lên, hơi nghiêng đầu một chút, nhắm thẳng vào trong khe, ngón trỏ phải đặt trêи cò súng, đồng thời cầm đèn mắt sói ở tay trái, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong thời khắc đèn bật lên, không thể nghi ngờ đó chính là lúc thị giác phát huy đầy đủ nhất.
Trong lòng Sư Thanh Y bang bang một tiếng, đột nhiên nghĩ bên trong có thể sẽ không phải một vật còn sống mà là một thi thể đã thối rữa chỉ còn lại bộ xương, hoặc là một thi thể bị lột da máu thịt không rõ, nếu như dự đoán này là chính xác, vậy không phải chỉ cần đơn giản chút thuốc nhỏ mắt thì đã giải quyết xong rồi sao.
Nàng như vậy miên man suy nghĩ, trong lòng khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh, tạm thời vẫn không tùy tiện vặn sáng đèn mắt sói trong tay.
Lạc Thần vốn dĩ dùng đèn pin rọi về phía trước cấp tốc dời ánh đèn về phía Vũ Lâm Hanh, ý bảo cả nhóm tiếp tục di chuyển, còn bản thân thì đi vòng trở lại, đến phía sau Sư Thanh Y.
Lạc Thần tiến đến gần Sư Thanh Y, tay phải hơi che chắn cho nàng, tay trái cầm lấy đèn mắt sói, sau đó quyết đoán mở đèn,
Chùm sáng gai mắt có lực xuyên thấu cực mạnh trong nháy mắt chiếu vào, khiến bên trong khe đá trở nên sáng sủa.
Sư Thanh Y chỉ thiếu chút nữa sẽ kéo cò.
Trong khe đá lại nhẹ nhàng truyền ra giọng nói ngây thơ mang theo sự kinh ngạc của một nữ nhân: "Nha, bị chị tìm được rồi. Chị thật là lợi hại."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà nhìn thiếu nữ mặc giá y trong khe đá: "…."
Sư Thanh Y gần như sắp ngất đi.
Vốn dĩ nàng đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng kinh khủng cực hạn, nhưng kết quả sự thực chính là: "Một nữ nhân ăn no không có chuyện gì làm ở dưới hang động âm u giả thần giả quỷ, khi thì ướt đẫm, khi thì ở trêи nóc động xem trò vui tiện thể đem mặt dán vào mấy cái lỗ nhỏ, cuối cùng trốn vào khe đá ngây thơ cùng nhóm người chơi trốn tìm."
Không có gì khiến cho người ta muốn thổ huyết hơn chuyện này.
Lạc Thần nói: "Đi ra."
Nước trêи người thiếu nữ còn đang nhỏ xuống, đôi mắt ngây dại vô thần của nàng nhìn Lạc Thần, nói: "Tôi trốn ở đây."
Sư Thanh Y: "….."
Lạc Thần tiếp tục mặt không chút thay đổi: "Tôi nhìn thấy."
Nói xong, Lạc Thần nghiêng người đi vào kéo thiếu nữ ra.
Thiếu nữ rụt vai lại, đối với Lạc Thần nói rằng: "Chúng ta lại chơi trốn tìm thêm một lần nữa, lần này các người nhất định không tìm được tôi."
…….. Còn chơi.
Sư Thanh Y cảm thấy đau đầu.
Kẻ địch lớn nhất lần này kỳ thực không là cái gì động chủ mà là vị tiểu thư đam mê chơi trốn tìm này. Nếu còn tiếp tục chơi như vậy, sẽ mắc bệnh tim a.
Lạc Thần thản nhiên liếc mắt nhìn thiếu nữ, thiếu nữ dường như có chút sợ nàng, không dám cùng nàng nói nữa, ánh mắt ngây dại đảo quanh.
Tầm mắt vừa chuyển, thiếu nữ nhìn thấy Sư Thanh Y thì kinh ngạc nhìn thật lâu, giống như một đứa bé thiểu năng, đột nhiên lại kéo ra một nụ cười: "A, tôi nhận ra chị. Lần trước chị còn khen tôi đẹp."
Sư Thanh Y cảm thấy sóng điện não của bản thân cùng nàng hoàn toàn không cùng tần số, không thể nào giao nhau, dù sao trước đây nàng cũng chưa từng người có vấn đề về tinh thần giao tiếp, nên chỉ có thể dùng giọng nói mềm mại, thăm dò hỏi: "Em tên là gì…. Ở chỗ này làm gì?"
"Chị tôi gọi tôi là Âm Ca." Thiếu nữ bắt đầu cắn móng tay, ngoan ngoãn mà hàm hồ trả lời: "Tôi dĩ nhiên là đến nơi này thành thân cùng động chủ. Chị xem y phục mới của tôi có xinh đẹp hay không? Động chủ sẽ thích sao?"
Nói xong nàng còn xoay vài vòng, nước trêи giá ý vẫy trêи mặt đất.
Kết hợp hoàn cảnh cùng bầu không khí xung quanh, Sư Thanh Y cảm thấy da đầu gần như tê dại.
Không phải nói động chủ là một quái vật sao, vì sao Âm Ca không sợ, trái lại luôn tâm niệm mà nghĩ cùng động chủ một chỗ. Cho dù nàng là một kẻ ngốc, cũng phải sợ hãi mới đúng, đối mặt với quái vật ăn thịt người, sợ hãi gần như là bản năng của nhân loại, phản ứng này của Âm Ca thực sự quá mức quỷ dị rồi.
Sư Thanh Y tư thái giáo ɖu͙ƈ các bạn nhỏ trong nhà trẻ, bất đắc dĩ nói rằng: "Tính tình động chủ không tốt, lớn lên lại xấu xí, còn đặc biệt thích ăn loại nữ hài tử như cô. Em nghìn vạn lần đừng ở chỗ này, không nên ở đây chơi, phải trở về nhanh lên để tránh cho chị của em lo lắng."
Âm Ca ngừng cắn móng tay, bất mãn kháng nghị: "Nói bậy, động chủ lớn lên rất anh tuấn, là nam nhân anh tuấn nhất trêи đời. Tóc hắn thật dài, đôi mắt sáng tựa như sao trêи bầu trời, tôi rất thích rất thích hắn."
Ánh mắt Lạc Thần trầm xuống, dường như đang suy nghĩ rồi lại nhẹ giọng nói: "Em gặp qua động chủ ở nơi nào?"
Âm Ca lập tức cảnh giác, hướng Lạc Thần sợ hãi nói rằng: "Chị ….. Chị muốn làm gì? Chị cũng muốn thành thân cùng động chủ? Tôi nói cho chị biết, tuy rằng chị…. Chị lớn lên nhìn rất khá, thế nhưng động chủ đã có tôi rồi, tôi là tân nương tử của hắn, hắn sẽ không thích chị!"
Âm Ca chu môi, nói: "Động chủ ở trong nhà lớn phía trước."
"Ngôi nhà lớn?" Đôi mắt Lạc Thần hơi híp lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Âm Ca." Đang nói, giọng nói không chút phập phồng của Thiên Mạch nhẹ nhàng ở sau lưng Sư Thanh Y vang lên.
Sư Thanh Y nhường cho nàng nói, Vũ Lâm Hanh cùng ba nam nhân còn lại cũng tiến đến, thấy một màn này, ánh mắt đều phi thường phức tạp.
Âm Ca quay đầu nhìn về phía Thiên Mạch: "Chị nhận ra tôi?"
Giọng nói Thiên Mạch ôn hòa đi rất nhiều: "Ân, tôi cũng biết chị của em."
"Nga." Âm Ca nhìn đầu ngón chân, ngơ ngác mà trả lời: "Chị lớn lên nhìn rất xấu nga."
Thiên Mạch: "……"
Trong đầu một nha đầu ngốc, người cũng chỉ chia làm hai loại đẹp và xấu, Thiên Mạch mang mặt nạ quỷ xấu xí hung ác, Âm Ca liền không nghĩ nhiều mà nhận định mặt nạ kia chính là khuôn mặt của Thiên Mạch.
Vũ Lâm Hanh tay phải đặt trêи vai Sư Thanh Y, xì một tiếng cười ra, đối với Sư Thanh Y thì thầm thấp giọng nói: "Sư Sư, vì sao cô ta muốn mang mặt nạ? Thật đáng đời."
Sư Thanh Y véo nàng một cái: "Bớt tranh cãi sẽ không chết."
Thiên Mạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, giống như nhìn một người chết: "Bởi vì tôi lớn lên rất xấu xí."
Vũ Lâm Hanh: "……"
Vũ Lâm Hanh vốn không thích Thiên Mạch, hiện tại cái tên Thiên Mạch đã được thành công mà thêm vào vị trí thứ nhất trong danh sách đen của Vũ Lâm Hanh.
"Em chạy đến đây như vậy, chị em nhất định sẽ lo, nhanh trở về đi." Thiên Mạch nói với Âm Ca.
"Không muốn." Âm Ca đột nhiên nóng giận, hét lớn: "Tôi phải gả cho động chủ, chị hai chị ấy lại không muốn tôi xuất giá, luôn nhốt tôi ở trong nhà, nơi nào cũng không cho tôi đi! Không để ý đến các người, tôi muốn đi tìm động chủ đại nhân!"
Nàng hét xong, lập tức bỏ chạy, dưới chân giống như có lắp lò xo, nhanh chóng bắn ra ngoài.
Rõ ràng thoạt nhìn là một thiếu nữ ngốc nghếch, nhưng tốc độ lại nhanh đáng sợ.
Mọi người đối với hành động này của Âm Ca đều rất bất ngờ, Lạc Thần là người đầu tiên đuổi theo, Sư Thanh Y cùng nhóm người Vũ Lâm Hanh cũng đuổi theo ở phía sau, giống như đang chơi đuổi bắt mà chạy khoảng ba phút, Lạc Thần đột nhiên ngừng lại, chau mày nhìn lên trêи.
Sư Thanh Y thấy vậy cũng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.
Vũ Lâm Hanh nhếch môi: "Không lý nào."
Tình cảnh trước mắt dùng hai từ chấn động để hình dung thì vẫn chưa đủ.
Chỉ thấy vách đá cao chót vót trước mắt, đứng sừng sững uy nghiêm như Thiên môn, nguy nga đến khiến người không thể hô hấp.
Mà ở bên trong vách đá thật lớn lại đường hoàng khảm một tòa cổ lâu, sở dĩ dùng từ "khảm" là vì này gần như hoàn toàn nằm trong vách đá, chỉ có mái hiên cong vút nhô ra ngoài, cả tòa cổ lâu phát ra ánh sáng xanh nhạt phiêu đãng như phỉ thúy được đánh bóng. Toàn bộ cảnh tượng nhìn thật giống như vách đá hóa thân thành một cái miệng khổng lồ, đang ngậm lấy cổ lâu.
Cổ lâu này căn bản nhìn không thấy đỉnh, Vũ Lâm Hanh đặc biệt mở đèn mỏ có độ chiếu xạ cao chiếu lên nhưng cũng chỉ có thể chiếu đến một góc.
Sư Thanh Y đếm thử, bởi vì rất cao nàng chỉ có thể miễn cưỡng đếm ra ba tầng, còn lại ở phía trêи là một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng có thể tưởng tượng phía trêи vẫn còn rất nhiều tầng.
Lạc Thần trầm mặc không lên tiếng, lấy điện thoại ra.
Vũ Lâm Hanh nói: "Chị họ cậu, trong lúc này cậu sẽ không nghĩ đến chụp ảnh làm kỷ niệm chứ?"
Sư Thanh Y đi qua, đối với Lạc Thần nói: "Phát hiện cái gì sao?"
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy nơi này quen thuộc không?"
Nàng nói xong liền đưa điện thoại cho Sư Thanh Y, Lạc Thần đã mở ra một hình ảnh trêи màn hình, Sư Thanh Y chỉ vừa liếc nhìn ảnh chụp, sắc mặt lập tức thay đổi: "Cư nhiên là Cửu Trọng Bảo Tháp."
Trước đó quá trình khai quật ở Lạc Nhạn Sơn cuối cùng đào ra một văn vật duy nhất có giá trị chính là cửu trọng bảo tháp đúc bằng vàng, hiện nay Duẫn Thanh còn đang làm nghiên cứu về bảo tháp này, lúc đó Duẫn Thanh gửi hình ảnh của bảo tháp cho Sư Thanh Y, Lạc Thần cũng lưu lại trong điện thoại một phần.
Thấy ảnh chụp này, Sư Thanh Y cảm giác tòa cổ lâu cao vút trước mắt quả nhiên là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhất là kiến trúc của cửa lớn ở tầng một, là giống nhau như đúc, chỉ là một lớn một nhỏ mà thôi.
"Nếu như ở đây chính là thực thể phóng đại của cửu trọng bảo tháp kia." Sư Thanh Y cảm giác được máu huyết trong thân thể đều đang sôi trào: "Vậy cổ lâu này tổng cộng có chín tầng. Nếu như xem xét chỗ này rõ ràng, nói không chừng có thể lý giải được công dụng của cửu trọng bảo tháp."
Nàng giống như mơ hồ nắm bắt được gì đó, tuy rằng cũng không rõ ràng, thế nhưng loại một bộ kϊƈɦ cỡ lớn nhỏ liên hệ với nhau này khiến nàng đặc biệt kϊƈɦ động.
"Nha đầu ngốc kia chạy vào trong cổ lâu rồi." Vũ Lâm Hanh hất cằm.
Sư Thanh Y nói: "Chúng ta cũng mau vào đi."
Nhóm người vừa nói chuyện vừa bước nhanh về phía trước, nhưng Thiên Mạch lại chần chừ tại chỗ, từ thần sắc cho thấy dường như nàng đang e ngại cái gì đó.
Sư Thanh Y quay đầu lại: "Thiên tiểu thư."
Thiên Mạch nghe được Sư Thanh Y đang gọi nàng, môi mỏng khẽ mím lại, tựa hồ đang ra một quyết định gian nan, cuối cùng đi theo sau.
Đi đến đại môn của cổ lâu, hai thanh cự trụ* chống đỡ cao vút cư nhiên chính là làm bằng gỗ lim, một loại gỗ được xếp vào loại quý hiếm. Gỗ lim bền chắc không mục, chất lượng thượng đẳng, chỉ một khối nhỏ đã vô cùng khó tìm, nhưng hai cự trụ gỗ lim trước mắt giá trị vượt xa so với đúc bằng vàng rồng.
Nguy nga tráng lệ như thiên môn, đồ sộ hùng vĩ, mở ra ở phía sau là một mảnh tối đen. Sư Thanh Y dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất, phát hiện có một vết máu trêи đó.
Vết máu rất dài, giống như trước đó có người ở trước đại môn bị vật gì đó kéo đi.