Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 76: Một đêm mê đắm (trung)



Tay cầm chén trà của Sư Thanh Y treo giữa không trung, nhìn Vũ Lâm Hanh nhẹ nhàng cười, sau đó nghĩ đến cái gì, mi tâm nhíu lại: "Nói nghiêm túc thôi, nếu người trong thôn cố tình muốn bất lợi đối với chúng ta, chỉ sợ là chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này. Hiện tại chúng ta đang ở trêи địa bàn của người khác, nếu như đối phương có mưu tính, chúng ta có vẻ đã rơi vào thế bị động."

"Cũng không hẳn." Lạc Thần nói: "Có đôi khi, bị động trái lại cũng là một loại chủ động."

Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đều nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần không chút gợn sóng nói: "Mục đích của người trong thôn rất rõ ràng, là muốn ba người chúng ta trở thành lạc động nữ hiến tế cho động chủ, chỉ cần chúng ta thuận theo thời thế làm thõa mãn bọn họ là được rồi. Hiện nay rất nhiều đầu mối đều tập trung về hướng lạc động, hơn nữa việc này có vẻ như toàn bộ thôn đều có tham dự, nếu vậy tôi ngược lại rất muốn xem thử lạc động cùng động chủ trong truyền thuyết kia cuối cùng là như thế nào."

Vũ Lâm Hanh lắc đầu phủ quyết: "Tớ cũng muốn xem thử, nhưng mà như vậy quá mạo hiểm, nếu như đến lúc đó chúng ta chúng ta chưa chuẩn bị tốt, lại bị đối phương âm thầm giở trò, không có sức phản kháng chẳng phải là thiệt thòi sao."

Lạc Thần nói: "Cậu gần đây có xem qua hoàng lịch sao?"

Vũ Lâm Hanh bĩu môi: "Tớ xem thứ đó làm gì, mê tín."

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần nói, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mở lịch trong điện thoại ra xem, mới chợt nói: "Thì ra là vậy, nếu như có thể biết trước thời gian đối phương động thủ, thì chúng ta hoàn toàn có biện pháp ứng phó."

"Lời vô ích." Vũ Lâm Hanh đặt tay xuống: "Then chốt là chúng ta căn bản không rõ."

Sư Thanh Y nói: "Cho nên Lạc Thần mới muốn cậu xem hoàng lịch. Chúng ta không mê tín, nhưng không có nghĩa là người trong thôn không mê tín. Thôn này tàn tích của xã hội phong kiến, thậm chí trước đó còn đốt mô hình thông báo, nói rõ loại mê tín này đã ăn sâu vào xương cốt của bọn họ, cho nên bọn họ cũng sẽ coi trọng "ngày hoàng đạo", loại tín ngưỡng quan trọng của xã hội phong kiến."

Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh rốt cục rạng rỡ ánh sáng hy vọng, nhận lấy điện thoại của Sư Thanh Y nhìn một chút, nói: "Ngày kia chính là một ngày lành hiếm gặp, thích hợp động thổ, xuất môn, cưới gã. Về phía sau cũng không có ngày nào nữa, nói như vậy, người trong thôn sẽ chọn ngày kia sao?"

"Lúc con gái xuất giá âm khí rất nặng, nhất là loại lạc động này càng nặng oán khí, để trung hoà, chắc chắn sẽ chọn lúc giữa trưa dương khí đang thịnh để tiến hành."

Sư Thanh Y gật đầu: "Buổi trưa ngày kia, cứ như vậy chuẩn bị là tốt rồi."

"Như vậy không ổn." Vũ Lâm Hanh đột nhiên lại xua tay: "Chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này, chờ đưa lên kiệu, còn Trần Húc Đông thì phải làm thế nào? Còn chuyện tìm Hồ Điệp thì sao? Tên kia cũng không phải người quan minh chính đại gì, lúc đầu muốn tìm hắn nói chuyện, kết quả là tìm không thấy người, cũng không biết có phải hắn cố tình trốn chúng ta hay không."

"Không cần tìm." Lạc Thần nói: "Không lâu trước đó tớ đã tìm hắn nói chuyện qua."

Sư Thanh Y biết Lạc Thần đến nhà Tào Duệ rất lâu, trước đó mệt mỏi rã rời nên không muốn hỏi, hiện tại dường như thoải mái hơn rất nhiều, lại hỏi: "Vậy Trần Húc Đông nói như thế nào? Hắn dự định lúc nào dẫn chúng ta đi tìm Hồ Điệp?"

Ánh mắt Lạc Thần có chút lạnh, lại mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Hắn nói còn phải chờ một thời gian. Trong nhà cần có thời gian quét dọn, theo ý của hắn có lẽ là muốn chờ qua ngày giỗ của mẹ Tào Duệ."

Vũ Lâm Hanh bắt đầu có chút nóng nảy: "Còn muốn chúng ta tiếp tục chờ? Chờ bao lâu? Chờ nữa sẽ chết người. Trước đó đã nói rõ ràng, thế nào lại kéo dài như vậy, hắn đây là có ý gì, chờ tới chờ lui, tưởng rằng đang ở nhà hàng chờ lên món sao."

Không ngừng nói nhiều chữ "chờ" như vậy, Vũ Lâm Hanh lại đột nhiên suy nghĩ đến một mặt khác rất thú vị, vừa ngước mắt liền phát hiện Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang nhìn nàng.

Vì vậy ba nữ nhân cùng nghĩ đến một đều.

Sư Thanh Y thoả mãn mà nói: "Thôn dân đang chờ, chúng ta đang chờ, Trần Húc Đông cũng chờ. Nếu đã như vậy có phải tất cả đều là đang chờ cùng một món lên bàn hay không."

Bên ngoài ánh nắng vẫn còn rất chói mắt, Lạc Thần đem cửa phòng đóng lại, ba người bắt đầu thấp giọng bàn bạc lên kế hoạch, qua khoảng nửa giờ, Vũ Lâm Hanh uống một ngụm nước suối rồi đứng lên: "Trước hết cứ như vậy là tốt rồi. Tớ trước hết nói cho Tô Diệc và A Sanh biết, để bọn họ chuẩn bị đối phó."

Sư Thanh Y nói: "Ân."

Lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến vài tiếng mèo kêu mơ hồ, rất yếu ớt, dường như mang theo sự bất mãn rất lớn, Sư Thanh Y từ trước đến nay tai thính mắt tinh, thậm chí có thể nghe được âm thanh rất nhỏ của móng vuốt cào lên cửa.

Vũ Lâm Hanh run run, nữa chân vừa bước ra cửa liền rụt trở về: "Nghe thấy không?"

Sư Thanh Y giả ngốc: "Nghe cái gì."

Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói: "Chính là cái loại đó."

"Loại nào?"

"Ai nha, chính là cái loại đó!"

"Cái loại đó, cái loại đó, tớ thế nào biết cậu nói loại nào." Sư Thanh Y lại cảm thấy một trận mệt mỏi rã rời, ngay cả giọng nói cũng thấp đi rất nhiều.

Vũ Lâm Hanh né tránh mà khoa tay múa chân một chút, nói: "Chính là tớ ghét nhất…. là cái loại đó. Tiếng kêu, các người không nghe sao?"

Lạc Thần mặt không chút thay đổi, Sư Thanh Y lại kéo dài âm cuối mà lên tiếng: "Nga — — cái loại đó a."

Vũ Lâm Hanh cảm giác cổ họng phát khô: "Vậy cậu có nghe thấy không?"

Sư Thanh Y an ủi nói: "Đừng sợ, trêи núi sẽ có chút hoang dã, cũng chỉ là nấp ở xa xa kêu vài tiếng, cậu đang ở trong phòng, sợ cái gì. Nhà sàn này cách âm không tốt, cho dù âm thanh ở rất xa cửa lớn phát ra, cậu ở trong phòng vẫn có thể nghe rất rõ, cho nên thứ kia nhất định cũng cách rất xa, lo lắng vớ vẫn làm gì."

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một chút, mới tiếp nhận cách nói của Sư Thanh Y, nói thầm một câu: "Chỗ quỷ quái, cách âm thực sự không tốt."

Nàng đại khái là sợ lại nghe thấy tiếng mèo kêu, nên muốn mau chóng trở về phòng, vội vã mà rời khỏi, lưu lại Sư Thanh Y dở khóc dở cười.

Sư Thanh Y đứng dậy thu dọn chén đũa, nói với Lạc Thần: "Nguyệt Đồng nhất định là đói bụng, đang ở sát vách ầm ĩ, chị lấy chút thịt dỗ dành nó."

Lạc Thần gật đầu, rồi lại có chút lo lắng: "Em vẫn còn bệnh, ở đây một mình có được không?"

"Em đâu yếu ớt đến mức dó, ngay cả thu dọn cũng không làm nổi sao?" Sư Thanh Y cười: "Mau đi đi."

Lạc Thần ra cửa đến phòng bếp, Sư Thanh Y đứng ở tại chỗ yên lặng một lúc, xoa nhẹ mũi, lúc này mới tiếp tục thu dọn.

Lúc này trong nhà tất cả đều bình thường, Thạch Lan chỉ xuất hiện trong bữa cơm rồi rời đi. Trêи núi lúc này thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, mặc dù dưới sự yên tĩnh này một dòng máu đen đang âm thầm chảy đi.

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, ngọn núi cũng nổi lên rất nhiều sương mù, lẳng lặng mà bao phủ lên cảnh vật. Sương đêm cũng bao phủ cả bánh xe nước bên bờ sông , bánh xe nước tựa như một lão nhân, không biết mệt mỏi mà ngày đêm xoay tròn.

Những giọt nước chậm rãi đỗ xuống, vài con bướm màu lam đậu trêи đèn lồng ở miếu thờ hồi lâu, nhẹ nhàng bay đi, giống như ảo ảnh biến mất trong bóng đêm.

Nhà sàn hiệu quả cách âm thật sự không tốt, đêm màu hạ có rất nhiều âm thanh của côn trùng, sau khi Sư Thanh Y tắm rửa xong, nằm nghiêng trêи giường, lẳng lặng lắng nghe tiếng côn trùng kêu từ bên ngoài truyền đến.

Loại âm thanh này ngược lại khiến đêm trêи núi càng trở nên vắng lặng.

Nàng vốn dĩ vì nguyên nhân gì đó nóng đến không ngủ được, hiện tại nghe loại âm thanh này trong lòng lại càng cảm thấy trống rỗng. Nàng nỗ lực suy nghĩ một số việc cần chuẩn bị, muốn lấp đầy khoảng trống kia, nhưng vẫn không thể nào tập trung, nàng cứ như vậy trăn trở gần như muốn trở mình một cái.

Nhưng nàng không dám trở mình, cũng luyến tiếc trở mình, mà chỉ lẳng lặng nằm yên, tùy ý để nữ nhân bên gối ôm mình.

Vài ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào trong phòng, khiến cho trong phòng trở thành một mảnh hỗn độn mờ ảo. Lạc Thần tay phải đỡ dưới gáy của Sư Thanh Y, tay trái nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nàng, trong bóng tối hiện lên đường nét mơ hồ.

Cho dù là đường nét không rõ như vậy, nhưng cũng có thể nhìn ra nữ nhân này giống như đang ôm vò lòng một vật mà nàng vô cùng trân ái. Cánh tay nhẹ nhàng gập lại tạo ra một độ cong nhất định, cái vòng này rộng đủ để dung nạp yêu thương sâu sắc đến chết không đổi, thế nhưng rồi lại lại rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể dụng nạp thân thể mềm mại của mình Sư Thanh Y, cũng không dung được cái gì khác nữa.

Bóng đêm có thể che giấu đi khuôn mặt thanh nhã của Lạc Thần, che giấu đường cong hoàn mỹ của nàng, lại không giấu được cổ hương thơm cơ thể đầy mị hoặc kia.

Nàng dán vào Sư Thanh Y dán đến gần như vậy, Sư Thanh Y có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mang theo hương thơm mềm mại của nàng, cứ như vậy phả vào cổ mình, trêu chọc vài sợi tóc vốn dán trêи đó.

Bị Lạc Thần ôm như vậy, dán sát như vậy, Sư Thanh Y thực sự có chút chịu không nổi nữa.

Lý trí vốn nàng dùng để áp chế những suy nghĩ lung tung trước đó đều đã sớm tước vũ khí đầu hàng, mặc kệ nàng giãy dụa thế nào, trốn tránh thế nào, tất cả đều muốn kéo nàng vè phía nữ nhân kia.

Mỗi một tế bào trêи cơ thể dường như đều đang toát mồ hôi, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, nhưng nàng lại cảm giác bên cạnh cũng không có bao nhiêu dưỡng khí nữa.

Đến lúc Sư Thanh Y khô nóng đến mồ hôi chảy ròng ròng, cánh tay đặt dưới gáy nàng của Lạc Thần đột nhiên khẽ cử động, ngón tay chạm đến chỗ da thịt nóng đến gần như tan chảy kia, đồng thời loại cử động cùng ma sát này cũng làm ngón tay bị bám một tầng mồ hôi nóng.

Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần bị mồ hôi của mình làm cho khó chịu nên tỉnh giấc, thế nhưng đợi hồi lâu, nữ nhân bên cạnh lại vẫn trầm lặng như nước.

Sư Thanh Y cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cẩn thận mà dịch chuyển, tách khỏi tay của Lạc Thần, bước xuống giường.

Để tránh quấy rầy đến Lạc Thần nghỉ ngơi, hơn nữa thị lực của nàng cũng rất tốt nên không bật đèn, từ trong phòng sờ soạn đi vào phòng tắm, lúc này mới bật đèn phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Nước trong nhà sàn đều là lấy từ giếng cổ, là nước suối hàng thật giá thật, vì vậy hiện tại nước đặc biệt lạnh lẽo thậm chí có chút cảm giác lạnh thấu xương.

Bất quá Sư Thanh Y hiện tại chính là cần loại lạnh lẽo này để đánh thức lý trí, nước suối thanh lạnh giúp nàng thoát khỏi cảm giác khô nóng đến dày vò, dường như tạm thời cho một lần sinh mệnh.

Dòng nước dọc theo đôi chân thon dài của nàng chậm rãi chảy xuống, một đường chảy đến ngón chân kiều diễm, Sư Thanh Y nhắm mắt lại, đưa tay lau đi nước trêи mặt, cuối cùng đem nước đóng lại.

Đem áo ngủ đã thấm ướt mồ hôi ném sang một bên, Sư Thanh Y dùng khăn tắm quấn quanh trước ngực sau đó ra ngoài, đang định đến chỗ ba lô lấy một chiếc áo ngủ khác, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.

Sư Thanh Y lại càng hoảng sợ, xuất phát từ phản xạ có điều kiện nàng vô thức dùng tay che ngực.

Này dĩ nhiên không thể che khuất cái gì, bất quá động tác này trái lại khiến nữ nhân trêи giường đạm nhạt mà nở nụ cười.

Sư Thanh Y cuối cùng lấy được áo ngủ, ngượng ngùng mà thấp giọng nói: "Em cảm thấy nóng, nên tắm rửa một chút, đánh thức chị sao."

Lạc Thần nói: "Thế nào không bật đèn? Đụng vào đầu thì phải làm sao?"

"Không bật đèn cũng không sao." Sư Thanh Y vốn muốn thay áo ngủ, hiện tại đèn lại sáng, nàng dĩ nhiên không thể làm trò trước mặt Lạc Thần, đang định quay về phòng tắm để thay, lại bị Lạc Thần gọi lại.

Đôi mắt Lạc Thần hơi nheo lại, đem Sư Thanh Y từ đầu đến chân chậm rãi nhìn một lần. Dưới khăn tắm lộ ra hai đùi thon dài thẳng tắp, còn vì ngượng ngùng mà hơi kép lại, hơi nước càng khiến cho mái tóc của nàng thêm vài phần mềm mại cùng ẩm ướt.

"Đến đây." Lạc Thần tay phải nâng lên, hướng nàng nhẹ nhàng vẫy vẫy.

Sư Thanh Y đi qua, khép chặt đầu gối ngồi xuống giường, trong tay vẫn không được tự nhiên mà ôm áo ngủ.

Giọng nói của nàng trầm thấp: "Em còn chưa…. thay quần áo."

Khóe mắt Lạc Thần mang theo một tia ý cười, giọng nói vẫn rất bình thản: "Không cần thay. Rất tốt."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.