"Sao lại kỳ lạ như vậy." Trêи mặt Lạc Thần tuy rằng không có gì gợn sóng, thế nhưng nghe giọng nói rõ ràng có chút lo lắng.
Nàng một bên hỏi, một bên đem bắp chân Sư Thanh Y nâng lên, tách hai đùi thẳng tắp của nàng ra.
Sư Thanh Y: "….."
Lạc Thần rất tự nhiên mà cúi đầu, bắt đầu cẩn thận quan sát kiểm tra, dường như căn bản không ý thức được động tác như thế đối với Sư Thanh Y mà nói làm nàng cảm thấy xấu hổ cùng khó xử đến nhường nào.
Sư Thanh Y cả người bị nước suối thấm ướt, tảng đá phía dưới cũng thấm ra một mảng ướt sũng, ống quần xắn qua ống quyển, mãnh da thịt trắng nõn kia không hề che đậy mà bại lộ trước mắt Lạc Thần.
Da thịt bị nước thấm ướt vĩnh viễn đều rất mê người, từng giọt nước trượt xuống, dưới ánh mắt trời lấp lánh như những viên ngọc trai.
Vì vậy, lúc ngón tay Lạc Thần dán lên da thịt của Sư Thanh Y, những viên ngọc trai kia liền nát.
Dưới sự tiếp xúc này, trong lòng Sư Thanh Y bùng lên một ngọn lửa, như muốn thiêu đốt xương cốt của nàng, vì vậy trong nháy mắt nàng không thể khống chế được khát vọng của bản thân. Nàng xưa nay là một nữ nhân lý trí, nhưng giờ phút này lý trí cùng tự chủ dường như đều đã biến mất, thiếu chút nữa là kéo nữ nhân trước mắt ôm vào trong lòng.
Thế nhưng Vũ Lâm Hanh đã đi đến đứng ở bên cạnh hai người, nên dĩ nhiên nàng không dám ôm, mà chỉ có thể miễn cưỡng hít sâu, đưa tay đè lại ngón tay của Lạc Thần.
Loại cảm giác này vô cùng cổ quái, cổ quái đến khiến Sư Thanh Y cảm thấy sợ hãi.
Giờ phút này, bản thân không muốn gì khác mà cư nhiên là chỉ muốn ôm Lạc Thần sao?
Kỳ thực, khát vọng của nàng cũng không chỉ là một cái ôm, chỉ là chuyện sau đó, nàng không dám tưởng tượng mà thôi.
"Thế nào, có phải đau ở đâu hay không?" Lạc Thần nhận thấy sự khác thường của Sư Thanh Y, ngẩng đầu nhìn nàng.
"…. Không." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Chỉ là cảm thấy chị khiến em có chút nhột."
Lạc Thần nhìn thật sâu vào mắt nàng, theo ý của Sư Thanh Y mà thu tay về.
Vũ Lâm Hanh cười đến run cả người, cau mày chăm chú nhìn đùi Sư Thanh Y một hồi, sắc mặt lúc này mới thả lỏng rồi nói "Không phải nói bị rắn cắn sao, kỳ lạ, tớ thế nào không thấy được vết thương."
Sư Thanh Y giải thích: "Ban đầu tớ cảm thấy tê rần, nên tưởng bị rắn cắn rồi, nhưng sau khi lên bờ mới phát hiện không phải."
"Vậy rốt cục là có chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh nói: "Lẽ nào không phải rắn mà là côn trùng, cho nên xem không thấy vết thương?"
Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: "Tớ đã kiểm tra, xác định không có bất kỳ vết tích gì."
Vũ Lâm Hanh nghe xong Lạc Thần nói, đột nhiên cười rộ lên: "Tớ biết rồi, nhất định là Sư Sư cậu quá sợ rắn, kết quả trong đầu bởi vì sợ hãi mà tưởng tượng, do đó sinh ra ảo giác bị rắn cắn."
"Có lẽ vậy." Sư Thanh Y lại bất ngờ đồng ý với lời nói đùa của Vũ Lâm Hanh, vặn nước trêи quần áo: "Dù sao thì hiện tại không đau nữa, chuyện gì cũng không có."
Lạc Thần đưa tay kéo nàng: "Chân không sao chứ?"
Cánh tay Sư Thanh Y bị nắm lấy lập tức cảm thấy tê dại.
Nàng vừa mê luyến loại cảm giác tiếp xúc này, lại vừa sợ hãi loại cảm giác thân mật kỳ dị này, vội vã yên lặng tránh ra nói: "Em nghĩ có thể là thực vật thủy sinh trong nước chạm em một chút, lúc đó căng thẳng nên xem như rắn. Chúng ta trở về đi, quần áo đều ướt hết nên cảm thấy hơi lạnh, muốn trở về thay quần áo."
Sư Thanh Y vừa nói như thế, Vũ Lâm Hanh cả người ướt sũng cũng cảm thấy đứng bên khe suối đúng là có chút lạnh nên lập tức đồng ý.
Lạc Thần có chút suy nghĩ nhìn Sư Thanh Y, không nói chuyện, hiển nhiên là biểu thị sự đồng tình.
Ba người trở về, đến phòng khách nhà Thạch Lan.
Sư Thanh Y tắm rửa xong, đem quần áo ướt sũng trước đó giặt ủi rồi lại đi phòng bếp thái một ít thịt ba chỉ cho vào chén mang đến cho Nguyệt Đồng ăn, nàng bận rộn đến buổi trưa, Thạch Lan mời nhóm người của nàng đến phía trước ăn cơm nhưng nàng chỉ khách sáo bắt chuyện vài câu, sau đó ngồi vào bàn bên này.
Bởi vì không ngồi cùng bàn với Thạch Lan, trêи bàn cơm đích đều người mình, bầu không khí cũng thoải mái tự nhiên hơn rất nhiều.
Thức ăn trêи bàn màu sắc cũng rất phong phú, chay mặn có đủ, đặc sắc của Tương Tây vẫn là các món ăn chế biến từ rau củ, Vũ Lâm Hanh rất hiếm khi ăn thêm nửa bát cơm, đang muốn gắp món cá dấm đường lại thấy Sư Thanh Y cầm đũa, hai mắt vô thần mà nhìn bàn ăn, cũng không nhúc nhích.
Sư Thanh Y nhìn thật lâu, cuối cùng đặt đũa xuống, rót cho mình một ly nước.
"Trong bát của cậu vẫn còn hơn một nữa." Vũ Lâm Hanh nhìn qua Sư Thanh Y: "Thế nào, nhìn như vậy là có thể no sao?"
"Khẩu vị không tốt." Sắc mặt Sư Thanh Y có chút nhợt nhạt: "Giữa lúc nắng nóng lại ngấm nước lạnh, có lẽ là bị cảm."
Vũ Lâm Hanh có chút hối hận: "Thật hay giả? Nếu Sớm biết tớ sẽ không để cậu xuống nước. Ba lô của tớ có thuốc, tớ trở về phòng lấy cho cậu."
Sư Thanh Y lắc đầu, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi: "Không việc gì, tớ cũng có mang theo. Tớ về phòng trước, các người ăn đi."
Lạc Thần đặt bát xuống, cũng đứng lên.
Sư Thanh Y nhịn không được yết ớt nở nụ cười: "Chị không ăn cơm, đứng lên làm gì."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "No rồi."
Sư Thanh Y nhìn sắc mặt của Lạc Thần, hiểu được ý của nàng, nên cũng không nói nhiều, mà cùng Lạc Thần trở về phòng. Lạc Thần lấy thuốc cảm ra rồi rót một ly nước nóng, chờ nhiệt độ thích hợp mới mang đến cho Sư Thanh Y uống thuốc.
Sư Thanh Y uống hai viên thuốc xong, sau đó đem ly nước đưa cho Lạc Thần, Lạc Thần nhận lấy ly nước ngồi bên mép giường, thấp giọng nói: "Sớm biết như vậy, đã không đến khe suối đó."
"Cảm nhẹ mà thôi, không có việc gì, ngủ một giấc là tốt rồi." Sư Thanh Y đem dây buộc tóc gỡ xuống, tóc dài đen óng liền đổ xuống bờ vai. Có lẽ do hiện tại nàng bị cảm nên có chút yếu ớt, trêи gương mặt ửng lên một phiếm hồng nhuận, thoạt nhìn càng thêm dịu dàng.
Sư Thanh Y nói: "Nơi nào cũng không sao. Ngược lại là Trần Húc Đông kia, đến bây giờ cũng liên lạc được, không biết rốt cục hắn có ý gì, em nghĩ buổi chiều sẽ lại đến nhà Tào Duệ một chuyến."
"Hôm nay em chỉ phụ trách nghỉ ngơi, việc của Trần Húc Đông chị sẽ xử lý." Lạc Thần đặt ly nước xuống, xoa nhẹ đầu của Sự Thanh Y: "Phải ngoan, biết không."
Sư Thanh Y đỏ mặt rụt đầu lại: " Đừng như vậy, sờ tới sờ lui, em cũng không phải mèo của chị."
Khóe miệng Lạc Thần mang theo ý cười ấm áp mà cong lên, cúi người dán sát lên nàng, gần như sắp chạm đến chóp mũi của Sư Thanh Y: "Dĩ nhiên không phải. Em là…."
Nàng nỉ non, giọng nói làn gió mềm mại thổi qua, thế nhưng chính vì quá mềm nhẹ, nên gần như chỉ là một khẩu hình, vì vậy Sư Thanh Y nghe không rõ sau cùng nàng là nói cái gì, chỉ biết đó là từ ngữ có hai âm tiết.
"Cái gì?" Sư Thanh Y không rõ mà hỏi lại.
Lạc Thần cũng không nói nữa, dán môi mình lên đôi môi mềm mại của Sư Thanh Y yêu thương mà hôn một chút, rồi nhanh chóng lui lại: "Không có gì, ngủ đi."
Chỉ có nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước như thế, nhưng lại khiến Sư Thanh Y cảm giác có một luồng điện ngang dọc chạy khắc cơ thể nàng.
Giống như một mầm cây bị trêu chọc mà mọc lên, trong khoảnh khắc nụ hôn kia dán xuống, trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên lan tràn một loại ɖu͙ƈ niệm đáng sợ, loại ɖu͙ƈ niệm này thúc giục nàng, dằn vặt nàng, khiến nàng muốn đem nữ nhân mỹ lệ này lột sạch, ôm nàng vào trong lòng, sau đó là cuồng nhiệt mà hôn môi nàng, vuốt ve thân thể nàng.
Cũng may, đang tại điểm giới hạn, Sư Thanh Y khổ sở mà áp chế xuống.
Đối mặt với người mình yêu, có lẽ có bất kỳ ɖu͙ƈ niệm thân mật nào đó cũng là hiển nhiên, thế nhưng lúc này, Sư Thanh Y lại cảm thấy loại ɖu͙ƈ niệm gần như điên cuống chiếm đoạt trong lòng nàng không bình thường, thậm chí bất chính đến khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Sư Thanh quy tội cho cảm mạo khiến đầu óc nàng nóng đến hồ đồ nên mới sinh ra loại ɖu͙ƈ niệm này, thậm chí trong lòng thậm chí đối với Lạc Thần sinh ra một loại bối rối cùng hổ thẹn, nên không khỏi lui về sau, nhìn qua cư nhiên là có ý chống cự cùng né tránh.
Nàng vuốt ve môi dưới, thay đổi đề tài, thấp giọng nói: "Chị không ngủ trưa sao?"
"Chị đi ra ngoài bàn tính chút việc, em ngủ trước đi." Lạc Thần mỉm cười, cúi người đem Nguyệt Đồng ôm vào trong ngực, nói: "Chị mang nó sang phòng chị, để tránh nó lại náo loạn nhảy đến trêи giường đè em."
Cửa phòng mở, Lạc Thần ôm Nguyệt Đồng đi ra ngoài, sau đó lại đóng chặt, ánh nắng chói chan bị ngăn ở bên ngoài.
Sư Thanh Y chăm chú nhìn tấm bình phong trong phòng, sau khi Lạc Thần rời khỏi đột nhiên cảm thấy vô cùng trống trãi.
Nàng vô cùng mê luyến nữ nhân này mang đến sự che chở cùng ôn nhu, thế nhưng vừa rồi nàng lại bởi vì không áp chế nổi ɖu͙ƈ niệm mạnh liệt mà lựa chọn tránh né.
Không gì có thể mâu thuẫn hơn loại cảm giác này.
Bản thân nàng rốt cục là bị làm sao vậy?
Sư Thanh Y nghiêng người, đem khuôn mặt dán tại mép giường, yên lặng mà nhắm mắt lại.
Nơi mép giường vẫn còn lưu lại độ ấm, mang theo hương thơm thanh nhã mê hoặc của nữ nhân.
Cũng chỉ có hương thơm này mới có thể khiến nàng có chút thoải mái trong ngắn ngủi.
Buổi trưa ánh nắng đặc biệt gay gắt, Vũ Lâm Hanh không chịu nổi thời tiết nóng, ăn cơm xong liền trở về phòng ngủ trưa. Những thôn dân ra ngoài làm việc cũng đều đã trở về, trốn vào trong nhà nghỉ ngơi, nên giữa trưa trong làng rơi vào một mảnh vắng lặng, trưa mùa hạ loại vắng lặng này cơ hồ cũng bị nướng chính.
Lạc Thần một mình ra cửa, đi đến trước sân nhà Tào Duệ.
Nhà Tào Duệ có ba tầng, rất cũ kỹ, bên ngoài có vách tường vây quanh trông như một tiểu viện.
Đến dưới bóng râm của một cái cây, chân Lạc Thần nhẹ nhàng phát lực, liền dễ dàng nhảy lên phía trêи tường rao.
Đứng ở vách tường lãnh đạm nhìn một vòng, trong sân không một bóng người, cửa lớn vẫn đóng chặt, nhưng cửa sổ tầng hai và tầng ba lại mở rộng.
Lạc Thần liếc nhìn cửa sổ tầng ba, mềm mại nhảy lên, gọn gàn lưu loát mà rơi xuống ban công xây bằng gỗ của tầng ba.
Mỗi động tác của nàng đều rất nhẹ nhàng không một tiếng động, nhẹ như gió thổi qua, nhẹ đến không để lại một dấu vết.