Lạc Thần hơi hạ thấp người, để Sư Thanh Y đỡ nàng vào bồn tắm.
Nước cùng bọt trắng nhẹ nhàng gợn sóng tiếp xúc với da thịt nàng, nhẹ nhàng chậm chạp lay động, trong phòng tắm ánh đèn chiếu rọi mờ ảo nhu hòa.
Sư Thanh Y vén ống tay áo lên quỳ gối cạnh bồn tắm, ánh mắt liếc sang một bên, do dự chốc lát mới đưa tay vào trong nước, sờ soạng trêи da thịt Lạc Thần. Trong khoảnh khắc bàn tay nàng chạm vào thân thể Lạc Thần, hơi nước lan tỏa mang theo hương thơm trêи người Lạc Thần nhẹ nhàng bay vào trong mũi Sư Thanh Y, gần như khiến nàng sản sinh một loại cảm giác rung động.
Trong nháy mắt loại cảm giác rung động này khiến da thị nàng trở nên nóng rực.
Sư Thanh Y nhẹ nhàng thở ra một hơi yên lặng không một tiếng động như lông vũ rơi xuống.
Phiến lông vũ này rơi thẳng vào đáy lòng nàng.
Sau đó trong quá trình tắm rửa cho Lạc Thần, Sư Thanh Y chỉ là dùng tay, ánh mắt hoàn toàn tránh nhìn thẳng vào thân thể nàng, đáng tiếc cho dù là trốn tránh như vậy cũng không thể nào làm dịu lại cảm giác khẩn trương trong lòng nàng.
"Thanh Y, ngươi dự định lúc nào thay ta tìm chỗ ở?" Lạc Thần vô cùng uể oải nhắm hờ hai mắt, nhưng được hai tay của Sư Thanh Y ở trong nước "phục vụ" đúng là vô cùng thoải mái, ngữ điệu có một chút lười biếng mang theo mị lực rất câu người.
Sư Thanh Y sửng sốt: "Cái gì?"
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt nàng vô thức hướng về phía Lạc Thần. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại vừa vặn nhìn thấy phong cảnh trắng nõn xinh đẹp trước ngực, nàng lúng túng mà vội vã đem ánh mắt dời đi, tiện đà nhìn chăm chăm khuôn mặt bị hơn nước bao phủ của Lạc Thần.
Nữ nhân híp mắt, tóc dài tiếp xúc với nước, cười như không cười nhắc nhở Sư Thanh Y: "Công ty môi giới."
Trí nhớ của Lạc Thần thực sự vô cùng đáng sợ, đối với xã hội hiện đại nàng chưa từng biết đến này, cho dù nàng cũng không thể hiểu rõ mọi thứ như người hiện đại nhưng lại có thể nhớ rõ ràng những kiến thức của thời đại, nghe qua một lần thì sẽ không quên.
Qua Lạc Thần một phen nhắc nhở như vậy, Sư Thanh Y rốt cục nhớ ra lúc trước nàng đã từng nhận lời Lạc Thần thay nàng tìm một chỗ ở, nhưng do phát sinh chuyện ở cổ mộ mà kéo dài đến hiện tại, thật ra nàng sớm đã quên mất chuyện này.
Sau khi từ bệnh viện trở về, gần như là việc hiển nhiên nàng để cho Lạc Thần ở tại nhà mình, nàng không hề nghĩ đến việc tìm chỗ khác cho Lạc Thần ở. Chính xác mà nói, trong tiềm thức nàng không muốn nghĩ đến việc đó.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên có chút mất mát. Nàng do dự một lúc mới nghiêm trang nói: "Cô bị thương như vậy, làm sao có thể sống một mình? Hơn nữa ở xã hội này có rất nhiều thứ cô không biết, cần phải có một thời gian dài để học tập và thích ứng. Chuyện tìm chỗ ở chúng ta không cần vội, cứ để từ từ, trước tiên cô tạm thời ở lại nhà tôi là được rồi."
"Dù sao thì nhà tôi cũng rất rộng, ở hai người cũng không thành vấn đề, rất rộng rãi." Nói đến phía sau, nàng lại khẩn trương bổ sung thêm một câu, nghe như đang an ủi Lạc Thần, để nàng an tâm nghỉ ngơi, nhưng thực tế giống như tự an ủi chính bản thân mình hơn.
Nói cho cùng là ai gấp đây?
Sư Thanh Y cảm thấy bản thân chính là một kẻ ngốc.
"Nếu theo thời đại của ta mà nói, ngươi thật sự là một cô nương tốt." Lạc Thần lẳng lặng đưa tay chạm vào khuôn mặt Sư Thanh Y: "Chỉ là không biết có phải ngươi đối với người nào cũng đều tốt như vậy. Cô nương tốt, ân?"
Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ lên, cảm giác mình bị trêu đùa khiên nàng phi thường không được tự nhiên.
Dừng một chút, Sư Thanh Y đề cao giọng một chút cố ý làm ra điệu bộ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi không phải mở hội từ thiện, cũng không phải phật tổ hay thánh mẫu, đương nhiên không thể đối với mỗi người đều tốt như vậy. Trước đây tôi thuê cô, nói đúng hơn tôi và cô có quan hệ hợp tác, hiện nay tôi làm hết khả năng để giúp đỡ cô, tôi cho rằng đây là một việc rất phù hợp với thế giới quan nhân sinh của tôi. Hôm nay giúp đỡ cô, tôi tin rằng ngày sau nhất định có thể nhận được hồi báo, cho nên làm như vậy là hoàn toàn đáng giá. Cô cũng biết tôi muốn cái gì, trước đây tôi đã nói rõ với cô rồi."
Đối với người nàng coi trọng như Lạc Thần, một mặt ở sâu trong nội tâm Sư Thanh Y nghĩ bản thân đối tốt với Lạc Thần là vô điều kiện, cũng không cần nàng hồi báo gì, một mặt lại sợ nàng hiểu lầm, nên phải tìm một lý do có sức thuyết phục để ngụy trang mới có thể khiến bản thân tạm thời cảm thấy thoải đáng cùng thăng bằng.
Loại tâm lý kỳ quái này rốt cuộc là như thế nào? Sư Thanh Y bắt đầu trở nên không hiểu chính mình.
Hai người không phải người thân, cũng không phải bạn bè thân thiết, cùng lắm là trong mộ cùng nhau trải qua hoạn nạn, ngoại trừ mối quan hệ hợp tác gượng ép kia, các nàng hiện tại cái gì cũng không phải, cái gì cũng không tính, vậy như thế nào lại ràng buộc ở cùng một chỗ. Cũng bởi vì như vậy, việc đối với Lạc Thần có loại tình cảm nào đó trêи mức bình thường khiến Sư Thanh Y vừa mờ mịt vừa sợ hãi không dám thừa nhận.
Mi mắt Lạc Thần khẽ động, tựa như đang xem náo nhiệt nhìn khuôn mặt của Sư Thanh Y dần dần hồng lên tựa đóa hoa đào, vì bản thân tự giải thích.
Có những người thích tự lừa gạt bản thân, thoạt nhìn rất buồn cười, đồng thời cũng khiến người khác phải yêu thương.
"Tốt, bởi vì trêи người ta có thứ ngươi muốn, cho nên ngươi mới đối tốt với ta như vậy. Ta đều hiểu rõ, không cần tốn công giải thích lại." Lạc Thần khóe miệng hàm chứa một chút ý cười, bắt được bàn tay dính đầy bọt xà phòng của Sư Thanh Y, nói: "Ta tất nhiên là hiểu được ngươi muốn cái gì, sau này sẽ không làm cho ngươi thất vọng."
Sư Thanh Y trong lòng run lên, vội vội vàng vàng rụt tay trở về: "…Tắm thôi, đã khuya rồi."
Lạc Thần trả lời nàng: "Được."
Sau khi giúp Lạc Thần lau sạch bọt xà phòng, Sư Thanh Y cầm khăn tắm giúp Lạc Thần lau khô thân thể, giúp nàng mặc áo ngủ vào rồi để nàng ra sô pha ngồi. Sau khi tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, chạm vào mềm mại thơm mát, Sư Thanh Y dùng khăn mặt bắt đầu cẩn thận thay Lạc Thần lau khô tóc.
Lạc Thần khẽ cúi đầu, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp, phía trêи còn dính lại vài sợi tóc ướt trông như hải tảo.
"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?" Sư Thanh Y thực sự nhịn không được muốn hỏi, dừng lại động tác lau tóc, mở miệng hỏi.
Lạc Thần nhẹ nhàng mỉm cười: "Nhanh như vậy liền muốn tìm ta làm nghiên cứu rồi sao? Hỏi đi."
"Cô đã kết hôn rồi sao?"
Lạc Thần ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y quả thực không dám cùng Lạc Thần đối diện, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi đã quá hiếu kỳ, nếu như câu hỏi này làm cho cô khó chịu, tôi thu hồi, cô coi như tôi chưa từng hỏi qua, xin lỗi."
Nàng ở trong lòng oán giận bản thân, oán giận đến muốn chết, thực sự là đáng chết, thế nào lại đột nhiên không quản được miệng mình như vậy, tại sao lại hỏi loại vấn đề ngu ngốc như vậy.
Nếu như nàng tức giận thì phải làm sao?
"Ta đã hai mươi chín tuổi. Chắc hẳn ngươi cũng hiểu được, cổ nhân vốn kết hôn sớm." Yên lặng một lúc, giọng nói của Lạc Thần nhẹ nhàng vang lên.
Sư Thanh Y có chút khó nén thất vọng, giọng nói ép tới trầm thấp xấp xỉ thở dài: "Hóa ra cô thật sự đã kết hôn."
Bản thân quả nhiên không đoán sai.
Nàng đã kết hôn.
Hai mươi chín tuổi, dựa theo phong tục cổ đại không chừng cũng đã sinh con.
Thế nhưng nhìn dáng người của nàng đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người đã sinh con. Bảo dưỡng tốt như vậy sao? Không đúng, đây không phải trọng điểm.
Sư Thanh Y cố gắng điều chỉnh lại tư duy nhưng nó giống như ngựa hoang dứt dây cương, muốn quản cũng không quản được, càng điều chỉnh càng thống khổ, khó chịu đến dạ dày đều thắt lại.
"Thế nào, nhìn ngươi như vậy lẽ nào trước đây một mực nghĩ rằng ta chưa kết hôn sao?" Lạc Thần cầm lấy khăn mặt từ trong tay Sư Thanh Y, cúi đầu dùng tay phải tiếp tục lau tóc.
Sư Thanh Y nhìn thấy khăn bị lấy đi, đột nhiên không biết phải làm gì, không khỏi có chút xấu hổ, chỉ ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay cầm tách trà trêи bàn nhấp một ngụm, coi như che giấu, nói: "Cũng không phải, tôi chỉ là hiếu kỳ muốn biết. Xấu hổ, cô đừng để ý."
Một lát sau Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Ta đúng là đã kết hôn, có điều là bây giờ cũng đã qua mấy trăm năm, có kết hôn hay không đều không còn ý nghĩa gì nữa, không phải sao?"
Lạc Thần lưu loát nói ngắn gọn một câu, rốt cục đem đề tài này chấm dứt. Vừa vặn tóc lau xong, Lạc Thần đứng lên đem khăn mặt trả lại cho Sư Thanh Y: "Ta trở về phòng ngủ, ngươi cũng nên đi tắm, nghỉ ngơi sớm."
Sư Thanh Y nhìn bóng lưng Lạc Thần đi xa, cuối cùng rời khỏi phòng khách, sau đó chỉ nghe tiếng rất nhỏ của của phòng đóng lại. Đêm đã khuya, ngoài của sổ là ánh đèn ʍôиɠ lung, phòng khách một mảnh vắng vẻ, Sư Thanh Y ngồi ở sô pha thật lâu, hai bàn tay đan vào nhau đặt trêи khớp gối.
Bản thân đêm nay đã hỏi một vấn đề rất không thích hợp. Qua mấy trăm năm, nàng từ trong cổ mộ tỉnh lại, mà di thể của chồng nàng đã sớm hóa thành tro bụi, ít nhất cũng đã đầu thai chuyển thế bảy tám lần,trong lòng nàng nhất định cực kỳ thống khổ, vì sao bản thân còn bởi vì lòng hiếu kỳ mà khơi lại chuyện thương tâm của nàng.
Sư Thanh Y tự trách rất lâu, đến khi nằm ở trong bồn tắm lớn cũng vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Sau đó nàng trở về phòng lúc nào, ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào nàng cũng không nhớ rõ. Trong mộ phải vật lộn với bánh chưng đến thể xác và tinh thần đều uể oải, hơn nữa vì chuyện của Lạc Thần tự trách cùng áy náy thật lâu, nàng thực sự quá mệt mỏi, sáng hôm sau chuông báo thức của điện thoại reo vài lần cũng không thể đánh thức nàng dậy.
Thẳng đến khi một cuộc điện thoại gọi đến, nàng mơ mơ màng màng tìm điện thoại, thấy tên hiển thị trêи màn hình, biếng nhác hỏi: "Trần Đống chuyện gì?"
Trần Đống nghe giọng nàng cùng bình thường không giống nhau, nói: "Cái này…. bà chủ, cô bây giờ còn chưa rời giường sao?"
Sư Thanh Y ho khan một tiếng, tựa ở đầu giường nghiêm túc nói: "Trong tiệm có việc sao?"
Trần Đống nói: "Là như thế này, hội đấu giá Hoàng Đô có động tĩnh, tháng tám này có một số hàng mới xuất ra. Đấu giá ba ngày liên tục, tổng cộng sáu phiên, chú Dương muốn tôi hỏi cô lần này chúng ta có tham gia đấu giá hay không."
Sư Thanh Y nhàn nhạt "ân" một tiếng, hỏi: "Ảnh chụp đâu? Theo quy tắc cũ, hội đấu giá hẳn là có ảnh chụp, tôi xem ảnh chụp trước đã."
"Có. Người phụ trách bên Hoàng Đô đã đem ảnh chụp những vật phẩm đấu giá gửi cho Mặc Nghiễn Trai, tôi mới vừa gửi vào hộp thư cho cô. Chú Dương nói hàng của Hoàng Đô lai lịch không sạch sẽ, rất thứ nhiều đều là trộm trong mộ ra, hơn nữa chân phẩm cùng thứ phẩm lẫn lộn, hắn bây giờ còn đang do dự, sợ đến lúc đó mua phải hàng không tốt còn gặp rắc rối, lần này chủ yếu là muốn xem ý của cô như thế nào."
"Tôi đã biết. Đợi lát nữa tôi mở máy vi tính xem thử, tối nay chờ tin tức của tôi."
Sư Thanh Y ngắt điện thoại, còn có chút khó nghĩ, bất quá vẫn đem áo ngủ cởi ra, thân thể quang lõa, đi chân trần đến tủ quần áo chọn một bộ quần áo ở nhà, nàng chọn lấy áo T-shirt cùng với quần đùi màu lam mặc vào, sau đó vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Muốn đến phòng khách, phải đi ngang qua cửa phòng của Lạc Thần, nàng bước đi nhẹ nhàng cẩn thận để tránh quấy nhiễu đến Lạc Thần, phát hiện cửa phòng vẫn đóng chặt, Sư Thanh Y muốn gõ cửa nhưng lại không dám, nàng thở dài một cái, xoay người đi đến phòng khách.
Phòng khách ánh sáng tốt, ánh mặt trời chiếu xuống sàn gỗ của phòng khách tạo nên cảm giác đặc biệt ấm áp, mà chiếu vào trêи người nữ nhân đang ngồi trêи sô pha đọc sách lại phát ra một loại tư thái nhàn nhã thoải mái, trêи lông mi của nàng tựa như phủ một lớp phấn bạc, cả đầu vai cũng đều được nắng sớm bao phủ.
Lạc Thần đem sách khép lại, quay đầu nhìn Sư Thanh Y.
"… Sớm." Sư Thanh Y vội vã nói.
Lạc Thần đứng lên, cầm sách đi về phía nàng: "Không còn sớm nữa."
Sư Thanh Y hận không thể tìm một cái lỗ chui đầu xuống, trong mắt Trần Đống nàng là một bà chủ lớn phi thường có uy tín, thế nhưng hiện tại bị nữ nhân này nhìn như vậy ngay cả xương cốt của nàng đều muốn nhũn ra: "Chuyện tối hôm qua tôi thực sự xin lỗi, chỉ trách tôi lòng hiếu kỳ quá nặng, không nghĩ đến cảm giác của cô."
Lạc Thần giơ quyển sách cầm trong tay lên, Sư Thanh Y nhìn ra đó là một quyển tài liệu sưu tập nghiên cứu và giám định đồ cổ lấy từ trêи kệ sách của nàng.
Lạc Thần chân thành nói: "Trong này rất nhiều chữ ta không hiểu."
Sư Thanh Y trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mi tâm rốt cục giãn ra: "Đây là chữ giản thể, cô có chút không hiểu cũng rất bình thường. Trong máy tính của tôi có sẵn phần mềm, để tôi giúp cô chuyển đổi thành chữ phồn thể cô thường dùng."
Lạc Thần lắc đầu: "Ngươi dạy ta đi."
Sư Thanh Y sửng sốt.
Lạc Thần lặp lại: "Ngươi dạy ta đi. Ta cần học tất cả những cái mới của các người, như vậy ta mới có thể sống tốt được." Trong đôi mắt của nàng ánh lên một tia kiên định khiến kẻ khác không dám chống cự: "Đầu tiên phải sống thật tốt mới có thể đạt được thứ ta muốn."
Sư Thanh Y vội vàng nói: "Được, tôi dạy cho cô. Đợi lát nữa bắt đầu, tôi chuẩn bị một cái giáo trình để giúp cô thích ứng với hoàn cảnh nơi này."
Lạc Thần nhìn chung quanh bốn phía một chút: "Vậy bắt đầu từ nơi này."
Sư Thanh Y cười: "Ân, cô nói đúng, tôi trước tiên dạy cô quen thuộc những thứ trong nhà. Ăn, mặc, ở, đi lại, là một phần quan trọng trong cuộc sống." Nàng dẫn Lạc Thần đến phòng bếp: "Trước hết bắt đầu từ phòng bếp, tôi sẽ dạy cô sử dụng đồ dùng trong bếp, thuận tiện làm bữa sáng."
Hai người đứng trong phòng bếp, Sư Thanh Y mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, nói: "Kỳ thực mấy thứ này rất đơn giản, cô xem tôi thao tác là được rồi, tôi sẽ từng cái giải thích cho cô nghe một lần. Tôi phát hiện trí nhớ của cô rất tốt, những việc này nhất định không thành vấn đề. Nam quản bên ngoài nữ quản bên trong, cô ở cổ đại nếu đã kết hôn khẳng định là sẽ biết làm cơm. Bản chất cũng không khác biệt lắm, chỉ là thay đổi đồ dùng làm bếp công nghệ cao mà thôi."
"Ta trước kia không nấu cơm." Lạc Thần nhàn nhã nhìn nàng, giọng nói rất nhẹ.
"…." Sư Thanh Y cầm hai quả trứng, quay đầu lại nhìn nàng: "Lẽ nào chồng cô xuống bếp?"
Cổ nhân tự xưng là quân tử xa nhà bếp, chồng của nàng lại có thể tự mình xuống bếp, việc này thực sự là rất hiếm thấy.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, ánh mắt tựa như cố định trêи mặt nàng. Một lúc lâu, khóe miệng chứa một tia cười lành lạnh: "Ân. Khi đó có người nấu cho ta, nàng không cho ta đến phòng bếp, ta chỉ ở một bên nhìn nàng."
p/s: hắn và nàng trong tiếng trung có lẽ giống nhau a. QT đại ca dịch như thế nên mình viết lại như thế a.