Một đống lớn trứng cá hồng sắc cuồn cuộn tuôn ra, chi chít chói mắt.
Sư Thanh Y cố nén không khỏe, nhắm mắt lại, mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên trở nên càng thêm thanh minh trong suốt so với trước.
Nàng tiến gần một chút tỉ mỉ quan sát đống trứng cá, tảng đá lớn cách đó không xa Vũ Lâm Hanh lui về phía sau một bước, thấp giọng nói với Lạc Thần: "Buồn cười, tớ sợ thứ gì cũng sẽ không sợ một cái bàn phẩu thuật chết. Nó còn có thể ăn tớ sao?"
Lạc Thần nhìn Vũ Lâm Hanh, từ chối cho ý kiến.
Sư Thanh Y nhíu mày nói: "Bên trong trứng cá hình như có thứ gì đó, sống, còn đang bơi."
"Có thể thấy rõ sao?" Thiên Thiên trái lại hoàn toàn không nhìn thấy.
"Chờ một chút, nó thực sự quá nhỏ." Sư Thanh Y híp mắt lại.
Ánh mắt Vũ Lâm Hanh mờ mịt, tận lực không nhìn đến tảng đá đặt thi thể: "Sư Sư đừng đến gần như vậy, quá rợn người, chúng ta có mang theo kính lúp, chờ tớ đưa cho cậu."
Sư Thanh Y khoát khoát tay, ý bảo không cần: "Kính lúp tớ dùng có chút hoa mắt, vẫn là mắt trần nhìn thoải mái….. Được rồi."
Nói xong liền thẳng thắt lưng, đang muốn nói ra kết quả quan sát, đột nhiên lại cảm thấy phía sau một cổ hàn ý như có như không.
Nàng lập tức xoay người nhìn, bên cạnh là Thiên Thiên, xa một chút bên cạnh tảng đá là Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh đứng sóng vai, bên kia một chút nữa chính là Trường Sinh, Phong Sanh còn có Tô Diệc.
Không còn người khác.
"Chuyện gì?" Lạc Thần nhận thấy Sư Thanh Y khác thường.
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không có việc gì, ở đây gió lớn, có thể là em nghi thần nghi quỷ. Chúng ta lại nói những trứng cá này, bên trong mỗi trứng đều có một thứ, có chút giống tuyến trùng (trùng dạng sợi), vô cùng nhỏ, nuôi bên trong tương dịch hồng sắc. Trong trước màu vàng so với trướng đỏ lớn hơn rất nhiều, có thể là trạng thái phát ɖu͙ƈ tương đối thành thục."
Thiên Thiên gật đầu nói: "Huyết quản của thi thể đều khô, những tương dịch hồng sắc này là máu từ trong cơ thể thu nạp vào, máu làm chất dinh dưỡng dự trữ, cung cấp cho thứ gì đó bên trong phát triển. Về phần một số ít trứng cá màu vàng, máu bên trong cơ bản bị tiêu hao hầu như không còn nữa, qua một đoạn thời gian nữa sẽ giống như ấu rắn phá xác, từ bên trong ra ngoài."
"Cơ thể trưởng thành chính là loại cá hồng sắc đã thấy trước đó?" Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn.
Mặt đất lộ ra rất nhiều hòn đá, cũng không biết trong khe đá có ẩn nấp loại cá đó hay không.
Gió vẫn như cũ gào thét trong động, nức nở như nữ nhân khóc.
"Bây giờ còn không thể xác định, bất quá khả năng rất lớn." Thiên Thiên cúi đầu nhẹ nhàng chà lau bảo bối miêu đao của nàng: "Thi thể dinh dưỡng phong phú là nơi sống vô cùng hoàn mỹ cho những trứng cá này, là môi trường thích hợp để phát triển. Chỉ là không biết loại cá này chuyên tìm thi thể ký sinh trứng, hay là đã xâm nhiễm người này lúc hắn còn sống, cho nên chúng ta phải tuyệt đối cẩn thận, gặp thì tránh đi."
Vũ Lâm Hanh nói: "Thi thể xử lý như thế nào? Cũng bị mổ bụng rồi, gì đó bên trong tràn ra, lẽ nào không phiền phức sao? ướt sũng, thiêu cũng không cánh nào thiêu, sẽ lãng phí nhiên liệu mang theo."
Thiên Thiên đổ cồn lên Miêu đao (loại dao của Miêu tộc), châm lửa tiêu độc, cúi đầu cười: "Vũ tiểu thư yên tâm, tớ dĩ nhiên sẽ xử lý thỏa đáng. Tớ rất quen thuộc, chính là thi thể."
Vũ Lâm Hanh lúc này mới không nói gì nữa, cách bàn mổ thi thể này xa một chút, dáng vẻ tâm sự trùng trùng.
Nàng vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn nàng, loại ánh mắt này từ phía sau quét đến, trống rỗng hàn lãnh, gần như trực tiếp đâm vào lưng nàng.
Nhưng thực tế, phía sau cái gì cũng không có.
Loại cảm giác này khiến nàng rất khó chịu, Sư Thanh Y một lần cho rằng bản thân áp lực tinh thần quá lớn, có chút lo lắng thái quá.
Ánh mắt lần thứ hai liếc ra sau, dòng nước, hòn đá, vách đá, từng chỗ đều quét một lần.
Gió lạnh không ngừng thổi đến, mặt nước gợn sóng, một phần theo hướng nghiêng địa hình chảy vào đạo động chật hẹp.
Sư Thanh Y giật mình, ánh mắt chuyển về, lần nữa nhìn vào bên cạnh đạo động chật hẹp.
Đạo động kia cách bên này nhiều lắm chỉ hơn năm mét mà thôi, Sư Thanh Y chiếu đèn pin hướng đạo động chật hẹp đi đến, giày mang theo nước, phát sinh xào xào tiếng nước động.
Lạc Thần không nói gì theo sát phía sau nàng.
— Ào.
Nhất thời chỉ có tiếng gió gào thét cùng động tĩnh nước bắn tung tóe.
Rất nhanh đi đến bên cạnh đạo động chật hẹp, trong lòng Sư Thanh Y cũng không vì vậy mà khẩn trương, gió lạnh dán gương mặt nàng gương thổi qua, nàng đưa thay đổi thật nhanh phương hướng đèn pin, dán mép động chật hẹp, mạnh mẽ chiếu vào.
Bên trong tối đen một mảnh, nhất thời bị ánh đèn pin chiếu rọi.
Trong nháy mắt được chiếu sáng, vách đá lởm chởm đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tạc ra từ đá, bỗng dưng có chút dữ tợn.
Không ai.
Cũng không có gì thứ gì ở đây.
Sư Thanh Y quay đầu lại hướng Lạc Thần dùng tay ra hiệu, để nàng ở ngoài cửa động chờ, Lạc Thần khẽ nhíu mi tâm, Sư Thanh Y dùng một loại ánh mắt mang theo một chút khẩn cầu thẳng tắp nhìn nàng, thần sắc của Lạc Thần có chút kinh ngạc, sau đó nhu hòa, cuối cùng mới gật đầu biểu thị đáp ứng.
Động này thực sự rất chật hẹp, hai người cùng nhau đi vào chỉ có thể miễn cưỡng, cho dù tiến vào cũng không thể tự do hoạt động.
Sư Thanh Y dán vách động tiến vào trong một chút, trong mép động ngồi xổm xuống, hơi ló đầu nhìn ra bên ngoài, để có thể xác nhận tầm nhìn.
Xa xa là bãi đá đặt thi thể, còn có Vũ Lâm Hanh bọn họ tất cả đều nằm trong phạm vi quan sát.
Giả sử vừa rồi có người ở đây nhìn lén, đó là điều có thể, có thể thấy vị trí trước đó nàng đứng.
Sư Thanh Y lay mép trong cửa động, tóc đen thật dài theo động tác thân thể tản xuống, lộ ra một đôi mắt hổ phách linh động chuyên chú dưới ánh sáng mờ.
Lạc Thần ở bên cạnh trêи cao nhìn nàng, nhìn chăm chú chốc lát, khóe môi khẽ cong, nở ra một mạt cười yếu ớt.
Sư Thanh Y đón nhận ánh mắt Lạc Thần, thấy nàng nở nụ cười, có chút xấu hổ mà cúi đầu.
Trong động chật hẹp địa thế lại thấp, mực nước dĩ nhiên cũng sâu hơn một chút, lúc nàng cúi đầu phát hiện vách động ẩm ướt dính thứ gì đó, nên vội vàng vớt lấy.
Đó là một cây ngân tuyến (kim châm bạc), phần lớn dán trêи vách động, một phần còn lại ngâm trong nước. Vách động ẩm ướt thô nhám lực bám đạt đến cực đại, như vậy cho dù nước có chảy qua động châm dài cũng không bị nước cuốn đi.
Lạc Thần cúi thấp người, từ trong tay Sư Thanh Y nhận lấy châm dài, cẩn thận kiểm tra.
"Là…. Tóc?" Sư Thanh Y thấp giọng nói.
"Ân." Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu, độ dài của sợi tóc bạc trong tay nàng đúng là rất dài. Tóc của Lạc Thần vốn đã rất dài, nhưng sợi tóc bạc này so với tóc nàng còn muốn dài hơn rất nhiều, thậm chí vượt trêи cả Âm Ca, có lẽ là buông xuống tận đầu gối, thậm chí xuống chút nữa là bắp chân.
Đó là lấy người vóc dáng vô cùng cao làm điều kiện tiên quyết. Nếu như vóc dáng người này tương đối thấp bé thì tóc dài như vậy hoàn toàn có thể che phủ cả người, bao bọc như quần áo.
Sư Thanh Y cảm thấy tóc này hình dạng thực sự có chút dọa người.
Vừa rồi quả thật là có người ở đây nhìn lén.
Cho dù không phải vừa rồi, như vậy chí ít có thể khẳng định có một người đầu bạc tóc vô cùng dài đã từng ở chỗ này.
Dĩ nhiên, nếu như đối phương không thuộc phạm trù con người.
Sư Thanh Y mím môi, nhất thời trong đầu toát ra hình ảnh một con quái vật cả người lông trắng dài thược. Nhìn chất lượng sợi tóc bạc này cũng không tệ, không gãy cũng không che ngọn, có lẽ một thân lông trắng đều rất gọn gàn, bạch mao trêи người kéo dài trêи mặt đất, trêи mặt lộ ra hai con mắt.
"Sao?" Lạc Thần lắc lắc tay trước mặt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y: "….."
"Chị cầm giúp em, em đi vào trong." Sư Thanh Y đưa ba lô cho Lạc Thần.
Lạc Thần nhận lấy ba lô, Sư Thanh Y vịn vách động đi vào, đi được hai bước lại quay đầu nói: "Chị đừng vào đây, ở chỗ này nhìn thì được rồi, nếu không chen chúc bên trong lại không tiện hoạt động."
Lạc Thần vịn vách động ủ rủ nói: "Chị béo sao? Sẽ chen lấn em sao?"
Sư Thanh Y: "….."
Sư Thanh Y đỏ mặt nói: "Em vừa thon thả, vừa xinh đẹp."
Trong lòng nói nhưng cho dù gầy như sợi mì, tiến vào vẫn sẽ chen lấn như nhau.
Lạc Thần không tỏ thái độ, đứng bất động.
Đợi thân ảnh của nàng trong cửa động chật hẹp được ánh đèn pin làm nổi bật, một phần tóc dài bị thấm ướt, có chút đơn bạc cô tịch. Sư Thanh Y nhìn nàng một chút, trong lòng đột nhiên có một ta đau xót, sau đó vội vàng đi vào trong.
Trêи trong vách động rất trơn, nhưng cũng không có rong rêu gì đó, giống như phủ một tầng dịch nhờn. Hai bên vách động dồn ép nhau, dường như không gian khép kín, mang đến cực độ cảm giác áp bách khó chịu, bên tai tất cả hoàn toàn giống như cách âm, chỉ có tiếng bọt nước.
Bên trong càng chật hẹp, hòn đá dưới chân càng thêm trơn nhẵn, hơi vô ý một chút sẽ trượt chân.
Mặt đất bắt đầu có độ dốc, càng đến sau đó càng thấp, địa thế như vậy dĩ nhiên sẽ làm mực nước càng sâu, rất nhanh dâng đến bắp chân Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y dừng lại, không dám đi về phía trước nữa, mà chỉ đứng yên chồm người nhìn phía trước.
Mặt nước trước mắt tối như mực, đèn soi đến phía trước căn bản không thấy cuối, từ diện tích đạo động cho thấy, nói nó là một miệng giếng rất sâu cũng không quá đáng.
Nó rốt cục sâu bao nhiêu, thể tích bên dưới có bao nhiêu lớn, lại có thể giống như một số giếng cổ trong truyền thuyết cùng điện ảnh hay không, phía dưới thật ra là một động thiên, cất giấu thi thể xa xưa, hoặc thông đến thủy đạo, thông đến hồ đầm càng rộng hơn, thậm chí là sông, những thứ này đều không biết được.
Nước có thể che giấu tất cả bí mật.
Yêu ma quỷ quái thích ẩm ướt, thích âm khí, thích chỗ có thể che giấu tất cả này.
Sư Thanh Y chăm chú nhìn mặt nước.
Gợn sóng trêи mặt nước chậm rãi tản ra, một vòng, lại một vòng.
Một loại khác thường từ trong lòng bắt đầu tràn ra, Sư Thanh Y cảm giác đáy nước có một đôi mắt, đôi mắt nhìn không thấy này đang cách mặt nước nhìn nàng chằm chằm.
Nàng bắt đầu cảm giác được một chút choáng váng, đi đứng cũng không hiểu sao bắt đầu vô lực.
"Lạc Thần?" Sư Thanh Y nói.
Không ai trả lời nàng.
Trong đạo động một mảnh tĩnh mịch.
Ngay lúc nàng chuẩn bị vịn vách động đi trở ra, mắt cá chân đột nhiên bị một cổ lực mạnh kéo đi, nhận thấy cả thân thể bị kéo ngã xuống mặt nước, cũng may nàng phản ứng nhanh nhẹn, khuynh đảo mà dùng tay trảo lấy bàn tay kia, bàn tay kia đột nhiên rụt lại, Sư Thanh Y cũng bị kéo ngã xuống, nửa người dưới đặt trêи bờ, nửa thân trêи rơi vào trong nước sâu, khuôn mặt trực tiếp ngâm trong nước.
Đèn pin rơi vào trong nước, thắp sáng một vùng nước nhỏ. Đáy nước đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lông dài đen thùi, một bàn tay tráng kiện lông đen nắm chặt cổ tay trái của nàng, vòng tay hồng ngọc trêи cổ tay đè ép nàng phát đau. Sư Thanh Y gắt gao mím môi không dám hô hấp, đồng thời dùng tay kia đè lại cổ tay thứ đó, liều mạng áp chế lực đạo của nó.
Lúc này không biết từ nơi này lại duỗi thân đến cánh tay, cánh tay kia trắng đến dọa người, ngón tay thon dài như hành tước, mạnh mẽ cắm một thứ sắc nhọn gì đó vào bàn tay lông đen, thứ đó bị châm kêu lên một tiếng, nhảy vào trong nước rồi chạy sâu vào trong.
Sư Thanh Y lập tức từ trong nước thoát thân, cả người ướt như cá, lật người ngồi dưới đất gấp gáp ngụm lớn thở dốc.
"Thanh Y, Thanh Y tỉnh, tỉnh." Có người ôm lấy nàng, càng cấp thiết vỗ nhẹ gương mặt của nàng.
Sư Thanh Y mở mắt ra, phát giác vị trí của bản thân không hề thay đổi qua, thân thể được Lạc Thần ôm chặt, Lạc Thần ở phía sau, lưng dán vách động, mặt hai người dán sát vào nhau trong đạo động chật hẹp.
Hơi thở ẩm ướt cùng ấm áp của Lạc Thần phả trêи mặt nàng, nhìn nàng không chuyển mắt.
Trong lòng Sư Thanh Y bang bang nhảy động, cúi đầu vừa nhìn, lại phát hiện trêи người bản thân không ướt bao nhiêu, chỉ có một nữa phần dưới của quần bị ướt, tay áo bên trái cũng ướt, nửa người trêи nhất là tóc cơ bản vẫn khô, dáng vẻ căn bản không giống như mới từ trong nước đi ra.
Vừa rồi dưới đáy nước xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng bản thân cả người đều ướt mới đúng.
"Em…. vào trong đã bao lâu?" Sư Thanh Y hoảng hốt, câu đầu tiên hỏi Lạc Thần.
Vẻ mặt Lạc Thần có chút phức tạp, nói: "Bốn phút."
"….. Bốn phút." Sư Thanh Y thì thào lặp lại.
Nàng nhớ nàng từ bên ngoài chậm rãi đi đến mép nước sâu, đúng là gần bốn phút.
Lẽ nào bản thân ở chỗ nước sâu này chỉ đứng hơn mười giây.?
"Vừa rồi em đã xảy ra chuyện gì?" Sư Thanh Y nói: "Tình huống chị nhìn thấy là như thế nào?"
"Em té ngã. Chị đến đỡ em." Lạc Thần nhìn nàng, một lát sau mới nói: "Trong tay là cái gì?"
Sư Thanh Y hậu tri hậu giác cúi đầu nhìn xuống, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.