Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 16: Mê đề 368 năm trước (Câu đố của 368 năm trước)



Lạc Thần không đáp nàng, mà là hỏi ngược lại: "Ngươi muốn đi nơi nào?"

Thanh âm của Sở Thanh Y ép tới vô cùng thấp: "Tối hôm qua tôi cũng đã nói rồi, muốn đi làm một chuyện vô cùng quan trọng."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Ngươi muốn vào mộ."

Trong lòng Sở Thanh Y trầm xuống.

Ánh mắt Lạc Thần thâm thúy, dưới ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng, Sở Thanh Y cảm giác tất cả của mình, tựa hồ cũng không gạt được nàng.

"Làm sao cô biết ?" Sở Thanh Y giúp Lạc Thần xé túi bánh bao ra đưa cho nàng, đồng thời thay nàng lấy ống hút cấm vào trêи hộp sữa, làm mẫu nói: "Uống sữa tươi, là phải hút lên như vậy."

Thoạt nhìn Lạc Thần rất thích uống sữa tươi, nhận lấy sữa tươi hộp, rất tự nhiên hưởng thụ Sở Thanh Y chăm sóc.

"Hôm qua ta nghe được ở trong cửa hiệu áօ ɭót, ngươi đối với cái hộp nhỏ màu trắng nói 'Nhạn Đẳng Sơn, 8 giờ sáng.' Trước lúc ta xuống núi, đã từng gặp qua một gia đình xin nước uống, chủ nhân ngôi nhà nói cho ta, ngọn núi kia gọi là Nhạn Đẳng Sơn. Lần này, ngươi là muốn đi cổ mộ ở Nhạn Đẳng Sơn, đúng không ?"

Cái miệng nhỏ của Sở Thanh Y cắn bánh bao, hoàn toàn hiểu rõ, khẽ chau mày không nói lời nào.

Thì ra là khi Duẫn Thanh gọi điện thoại cho nàng, Lạc Thần đã ở phía sau nghe được, chẳng trách lúc sau vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động màu trắng của nàng.

Thật ra thì cái gì cũng hiểu, tính toán tốt hết thảy, nhưng chính là giấu ở đáy lòng không nói, nữ nhân này thật sự là rất giỏi giả bộ.

Trong không khí ngưng trọng, Tiêu Ngôn lui đầu về phía sau, trêи mặt đẹp trai mang theo kinh ngạc: "Sở Sở, thế nào, hai người các cô quen biết, quan hệ hình như còn rất tốt? "

Sở Thanh Y giơ tay lên nhìn đồng hồ trêи cổ tay sáng lên, mặt không đổi sắc gọi Tiêu Ngôn: "Chúng tôi ở cùng một chung cư, cô ấy là bằng hữu của tôi. Anh lái xe nhanh lên môt chút, còn trì hoãn nữa sẽ phải tới trễ."

Tiêu Ngôn giơ khóe miệng cười một tiếng: "Vị tiểu thư này còn không có nói cho tôi biết cô muốn đến nơi nào, hướng đi cụ thể? "

Sở Thanh Y nói: "Cô ấy theo chúng ta, anh lái xe đến Nhạn Đẳng Sơn là được."

"Cái gì?" Tiêu Ngôn hoài nghi nói: "Rõ ràng trước đó cô ta nói một địa danh rất kỳ quái, anh cũng chưa nghe qua, tại sao bây giờ lại phải đổi đi Nhạn Đẳng Sơn?"

Nàng chỉ nói đại một cái địa danh không có thật gạt anh để cho nàng lên xe mà thôi, anh dĩ nhiên chưa từng nghe qua. Chỉ có "phụ nữ chi hữu" như anh mới tin, mỗi lần thấy nữ nhân xinh đẹp, làm việc đều không mang đầu óc. Đáng đời bị nàng lừa gạt.

"Lần này cô ấy muốn đi lên núi Nhạn Đẳng Sơn chơi, thuận đường, chúng ta mang cô ấy một đoạn." Trong bụng Sở Thanh Y thầm mắng Tiêu Ngôn, thúc giục: "Anh đừng chậm chạp nữa, mau lái xe."

Hai mắt Tiêu Ngôn sáng lên nhìn chằm chằm Lạc Thần, hướng về phía trêи áo sơ mi màu trắng của nàng quan sát một chút: "Tiểu thư, nếu cô muốn đi đâu nhớ nói đúng nơi, cô làm tôi cũng hồ đồ."

Lạc Thần đối với Tiêu Ngôn gật đầu: "Nhạn Đẳng Sơn, đa tạ ngươi."

Rốt cục lúc này Tiêu Ngôn mới gật đầu, hướng Sở Thanh Y "a " một tiếng, hé miệng: "Sở Sở đút cho sư huynh một cái bánh bao vào miệng a."

Thân thể Sở Thanh Y hơi nghiêng về trước, xé túi bánh bao ra nhét vào trong miệng Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn quen ở trước mặt của Sở Thanh Y khinh bạc, làm bộ muốn cắn tay của nàng, Sở Thanh Y lui tay trở lại sạch sẻ lưu loát, trợn mắt nhìn hắn một cái.

"Hứ, hẹp hòi." Tiêu Ngôn cắn bánh bao, mắt trợn trắng hàm hồ oán trách, vừa lúc chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Lạc Thần, tựa như hàn băng ngàn năm.

Tiêu Ngôn rục cổ lại, cơ hồ có một loại ảo giác bị ánh mắt lạnh lùng băng tuyết của Lạc Thần làm cho đông lại.

Hắn suy nghĩ, không biết là mình rốt cuộc đắc tội vị tiểu thư xinh đẹp đi nhờ xe này chỗ nào, chỉ đành phải ngượng ngùng xoay người, khởi động máy, đạp cần ga xông ra ngoài.

Xe thể thao nhanh như điện chớp, Sở Thanh Y nhích lại gần phía bên cạnh Lạc Thần, hạ thấp giọng rỉ tai nói: "Lạc tiểu thư, tôi biết cô cũng muốn đi cổ mộ đó, nhưng nếu cô muốn vào đi, là rất khó khăn."

Lạc Thần liếc mắt về phía nàng: "Tại sao? "

"Bây giờ bên kia đã bị cảnh sát phong tỏa, tôi cùng sư huynh là nhân viên làm việc, có thể ra vào bình thường, cô không có giấy thông hành là không vào được."

Lạc Thần nói: "Ta nhất định phải đi vào, ta cần biết rõ một ít chuyện ta không hiểu."

Thanh âm của nàng quả quyết mà sạch sẻ, tựa như không cho phép cự tuyệt.

Sở Thanh Y nhấp mím môi, mới châm chước nói: "Nói đến chuyện không hiểu, Lạc tiểu thư, trong mộ kia có rất nhiều chuyện tôi cũng rất muốn biết. Đến tột cùng là cái dạng mộ gì, tại sao cô lại nằm ở bên trong ?"

Im lặng hồi lâu, trong mắt Lạc Thần thoáng hiện một tia mê mang: "Ta không biết."

"Cô từ trong cái lăng mộ đó đi ra, thế nhưng không biết?" Sở Thanh Y kinh ngạc nói.

"Phải, ta không biết. "Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Ý thức sau cùng của ta vào 638 năm trước liền chỉ dừng lại ở sau giờ ngọ mùa hè. Khi đó, ta đang cùng…… biểu muội uống trà trong cửa hàng kinh doanh đồ cổ, mà sau khi ta tỉnh lại, mới phát giác thương hải tang điền, đã là 638 năm trôi qua." Tại sao có thể như vậy. 15 phút trước đang cùng biểu muội của nàng ở cửa hàng trong uống trà, 15 phút sau liền bị đưa vào cổ mộ sao ?

Sở Thanh Y đại khái là đoán được điểm mấu chốt, nhíu chân mày lại: "Theo cô nói như vậy, Lạc tiểu thư, cô có hoài nghi năm đó có người hại cô hay không, cho nên cô muốn vào trong mộ thăm dò dấu vết năm đó, xem có đầu mối gì? "

Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu.

Sở Thanh Y nhìn gương mặt xinh đẹp như băng của nàng, không khỏi thương tiếc nàng, suy nghĩ một chút, mới nhỏ giọng nói: "Vậy chút nữa cô theo tôi, tôi nghĩ biện pháp xem có thể để cho cô xâm nhập vào hay không. Bất quá bây giờ cảnh sát bên kia phong tỏa vô cùng nghiêm mật, dường như khó tìm bước đột phá, hơn nữa coi như là tiến vào, Duẫn Thanh giáo sư của tôi làm người vô cùng nghiêm túc, sẽ không cho phép những người không có nhiệm vụ đi vào trong mộ, như vậy sẽ làm nhiễu tiến độ khám phá, cho nên cửa này dường như khó qua, cô tốt nhất chuẩn bị tâm tư một chút."

Lạc Thần "Ân" một tiếng: "Đa tạ ngươi, Sở cô nương."

Hai người vùi ở chỗ ngồi phía sau, dựa vào gần vô cùng, thϊế͙p͙ thân rỉ tai, nhìn qua rất thân mật, người ngoài đứng ở góc độ không biết nội tình bên trong đến xem còn tưởng rằng hai người bọn họ là khuê mật tình cảm vô cùng tốt.

Ít nhất có Tiêu Ngôn cho là như vậy.

Hắn ở một bên lái xe, một bên muốn nghe trộm hai nữ nhân ở phía sau nói chuyện, bất đắc dĩ hai người kia tiếng nói chuyện quá nhỏ, nghe đến lỗ tai cũng bị đau mà nữa chữ cũng chưa nghe được.

Bất quá Sở Thanh Y ngủ tổng cộng có bốn giờ, cộng thêm lại ngồi trêи xe, không lâu sau mí mắt đã muốn đánh nhau, mơ màng buồn ngủ.

Qua không lâu, nàng nhịn không được cuối đầu thấp xuống, bắt đầu lim dim, tóc dài mềm mại rũ xuống, thùy ở trước ngực.

Lạc Thần lẳng lặng nhìn Sở Thanh Y, cẩn thận ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào đầu vai mình ngủ yên.

Tiêu Ngôn ở trong xe kính thấy Sở Thanh Y tựa vào trêи người Lạc Thần ngủ thϊế͙p͙ đi, vì không quấy rầy Sở Thanh Y nghỉ ngơi, thể thϊế͙p͙ đem âm nhạc tắt đi.

Trong xe yên tĩnh lại, Lạc Thần nhẹ nhàng ôm Sở Thanh Y, nụ cười vô cùng đạm nhạt hiện lên trêи môi.

Giờ phút này, nàng rốt cuộc vẫn thuộc về của mình.

Nhạn Đẳng Sơn cách nơi ở của Sở Thanh Y rất xa, cộng thêm gần ba giờ đi đường núi quanh co, cuối cùng xe thể thao mới đến được nơi tập hợp đã hẹn với Duẫn Thanh, tức tốc dừng lại.

Sở Thanh Y dụi mắt cho tỉnh, mở kính xe xuống nhìn thấy rừng cây nơi xa đã bị cảnh sát giăng một hàng rào bảo vệ.

Đường cảnh báo màu vàng nằm trong rừng sâu vô cùng bắt mắt, tầng tầng phòng thủ, đem cổ mộ cùng khu vực xung quanh bao vây nghiêm mật, hơn nữa cách mỗi đoạn thì có một cảnh sát cầm súng canh giữ.

Tính chất của ngôi mộ lần này tương đối đặc thù, dù sao lúc phát hiện đã bị một nhóm đào mộ tặc thăm qua, còn xảy ra đấu súng, khảo cổ cùng đào mộ tặc là chết đối đầu, cộng thêm cấp trêи coi trọng, cho nên canh giữ vô cùng nghiêm mật.

Ba người đi xuống xe, Tiêu Ngôn đem túi leo núi của Sở Thanh Y đeo trêи lưng, đối với Lạc Thần ngoắc ngoắc ngón trỏ khinh bạc nói: "Tiểu thư, nơi này là khu vực công việc của chúng tôi, cô muốn lên núi, thì đi về phía bên trái, ngàn vạn lần không nên tới gần nơi này nga."

Sở Thanh Y đẩy hắn tới: "Đi nhanh lên, đừng nói nhảm."

Tiêu Ngôn nói: "Em không đi vào cùng sư huynh sao ?"

Sở Thanh Y nói dối: "Tôi còn có chút việc, anh đi vào trước, cùng giáo sư nói một tiếng, nói tôi rất nhanh sẽ đến. Anh đưa giấy thông hành cho tôi, nếu không lát nữa tôi lại không vào được."

Tiêu Ngôn lấy giấy thông hành ra đưa cho Sở Thanh Y, Sở Thanh Y đem chứng kiện đeo trêи cổ, Tiêu Ngôn kéo nàng qua, nói: "Sở Sở, tiểu thư này tên gọi là gì, số điện thoại là bao nhiêu, xem quan hệ của ngươi cùng nàng rất tốt, em nói cho sư huynh."

Sở Thanh Y viết một dãy số điện thoại lên trêи tay Tiêu, cười vô cùng thuần khiết: "Cái này chính là số điện thoại của cô ấy, anh nhất định phải nhớ gọi cho cô ấy a, sư huynh."

Trong lòng Tiêu Ngôn hồi hộp, đối với Sở Thanh Y đưa lên ngón cái: "Thật ngoan, không uổng công sư huynh anh thương em, đến lúc đó thành công sẽ mời em ăn cơm."

Nói xong, đeo balo leo núi vào, chạy một mạch tới đường cảnh báo bên kia.

Sở Thanh Y đứng tại chỗ, tiếp tục mỉm cười.

Cho anh đại một cái dãy số điện thoại mà tôi thấy được trêи đuờng, anh từ từ mà gọi đi, sư huynh.

Đối phương sẽ vì anh nhiệt tình phục vụ toàn bộ.

Sau khi Tiêu Ngôn đi, Sở Thanh Y tận lực dẫn Lạc Thần tránh ra tầm mắt cảnh sát, đi tới một chỗ vắng vẻ, thấp giọng dặn dò: "Tôi sẽ vào từ hướng bên kia, thừa cơ hội cô liền từ nơi này lén vào, sau khi tiến vào bên trong tìm thời cơ cùng tôi hợp mặt. Động tác nhẹ một chút, cẩn thận không nên để cảnh sát thấy, nếu không sẽ bị bắt lại."

Lạc Thần không lên tiếng, nhàn nhạt liếc về nàng một cái, đôi giày khẽ động nhẹ nhàng đạp không nhảy lên giống như một con bạch hạc ưu nhã, trong nháy mắt nhảy lên một gốc cây cao cách đó không xa, cơ hồ không có phát ra nửa điểm âm thanh.

Gió núi thổi qua, lá cây vang sào sạt.

Thân ảnh của Lạc Thần giấu ở trong rừng cây dầy đặc, tìm cũng không thấy nàng.

…… Lăng ba vi bộ.*

…… Đạp tuyết vô ngân.**

(*, **: 2 chiêu khinh công tuyệt đỉnh trong truyện của Kim Dung)

Sở Thanh Y nhìn Lạc Thần lặng yên không một tiếng động đi xa, khóe miệng hơi rút rút ra, xoay người mặt không thay đổi, đi đến hướng Tiêu Ngôn vừa đi.

Cảnh sát nghiêm túc nói: "Tiểu thư, nơi này là trọng địa đặc thù, xin lấy giấy thông hành của cô ra, cám ơn hợp tác. "

Sở Thanh Y đem giấy thông hành của nàng lấy ra, lúc này cảnh sát mới cho đi.

Sở Thanh Y đi vào, chỉ thấy bui cây trêи đất đã bị giải tỏa, vòng thành một khu vực làm việc, mấy nhân viên Duẫn Thanh mang tới đã dựng xong lều trại, chuẩn bị làm việc.

Nhìn chung quanh một chút, trừ kia mấy nhân viên làm việc, Duẫn Thanh, Tiêu Ngôn cùng với những thành viên khác của tổ khóa đề cũng không nhìn thấy, Sở Thanh Y lấy ra điện thoại di động muốn gọi điện thoại, nhìn tín hiệu một chút, thê thảm không nỡ nhìn, đến Nhạn Đẳng Sơn, toàn bộ tín hiệu điện thoại di động đều mất hết.

Sở Thanh Y hỏi một trong những nhân viên đang dựng lều: "Xin chào, cho hỏi bây giờ giáo sư Duẫn Thanh ở nơi nào ?"

Nhân viên kia trả lời: "Sở Thanh Y tiểu thư đúng không, bây giờ giáo sư đã dẫn những học sinh kia của nàng xuống cửa mộ rồi, cửa vào mộ bên tay trái, Duẫn giáo sư đã căn dặn, sau khi cô đến, đưa bộ đàm này cho cô cầm."

Nhân viên đưa bộ đàm cho Sở Thanh Y, Sở Thanh Y kề sát vào bộ đàm vừa đi vừa lên tiếng: "Giáo sư, tôi là A Thanh, nhận được xin trả lời."

Tạp âm trong bộ đàm lớn vô cùng, Sở Thanh Y đi mấy bước, vừa đi vừa lặp lại mấy lần: "Giáo sư, giáo sư?"

Qua mấy chục giây, trong bộ đàm đột nhiên tuôn ra một tiếng thét cực kỳ bén nhọn chói tai, giống như là tiếng cười thê lương của nữ nhân.

Sở Thanh Y thoáng chốc xuất mồ hôi lạnh cả người, lập tức liền cầm lấy bộ đàm chạy nhanh vào trong mộ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.