Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 24: Ngọc lưu ly máu



Lòng ta nói: nguy rồi, lần này nên làm thế nào xong việc, Lạc Thần bên người lại vươn một tay đẩy tới, đem nắp quan tài ngọc xốc lên, theo đó ta bị nàng kéo, từ trong quan tài nhảy ra.

Đám người Vũ Lâm Hanh bên kia vừa chạy tới bấy giờ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt trắng như giấy, trêи mặt lộ ra vẻ sợ hãi, dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn; lần này thấy ta cùng Lạc Thần chật vật như vậy từ trong quan tài ngọc đi ra, ánh mắt ai cũng trợn tròn, đứng sững tại chỗ.

Ta mới được Lạc Thần đỡ dậy đứng vững gót chân, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một nữ tử áo trắng thướt tha đứng trước mắt, làn da trắng noãn, vòng eo như cành liễu yếu, xem qua có bảy phần trong suốt như hoa lê trắng, bên trong đó cất giấu ba phần lóng lánh như ánh trăng và mờ ảo như sương khói, trong bộ dáng trời sinh trong sáng thuần khiết kia còn pha chút ít xinh đẹp ngượng ngùng.

Bên hông nữ tử buộc một sợi đai lưng bằng gấm đính ngọc thêu hoa văn phức tạp, phía trêи treo xéo một cây sáo nhỏ màu xanh.

Chỉ tiếc khuôn mặt nọ, rõ ràng là đẹp đến không giống người trong nhân gian, lọt vào trong mắt ta, liền khiến người ta sợ hãi, kinh khủng như rơi vào hầm băng. Giống nhau vô số miếng băng bắn ra từ trong cơ thể ta, suy nghĩ của ta đều bay vào hư không, dù là ta thấy qua rất nhiều chuyện kì quái, bạo lực, phản loạn, quỷ thần trêи thế gian, vẫn không cách nào tin tưởng được sự thật trước mắt.

Nữ tử áo trắng này, nghiễm nhiên cùng tượng ngọc của Sở Vương phi trong chủ điện giống nhau như đúc!

Hóa ra Lạc Thần ở trong lòng bàn tay ta viết ba chữ Sở Vương phi, không phải chỉ nữ tử trong quan tài thủy tinh, mà là chỉ người kia đối với người đã qua đời uyển chuyển bày tỏ!

“Nàng ta là người hay là quỷ?!” Vũ Lâm Hanh lúc này rút ra kiếm đỏ, cùng ta và Lạc Thần đứng song song rồi tiến đến ta bên tai nói nhỏ: “Ta lớn đến như vậy, thật là lần đầu tiên bị dọa vỡ mật, đây là diễn thế nào a, rất kinh khủng.”

Nữ tử bên kia hơi nhíu mày liễu, trêи mặt là biểu tình ʍôиɠ lung làm người ta khó mà dò xét, thản nhiên nói: “Lén lút nói cái gì đó, ta tự nhiên là người.”

“Cô… Cô chính là Sở Vương phi?” Lời nói của ta không thể ức chế được biến thành đứt quãng, nhìn bộ mặt tương tự nọ, thầm nghĩ chính mình quả nhiên là điên rồi, thế mà còn có thể đứng ở chỗ này cùng nàng bắt chuyện.

“Trước kia là vậy, hôm nay đã không phải.” Sở Vương phi nói.

Lời này vừa nói ra, người ở đây không khỏi phát ra tiếng than sợ hãi, đám đệ tử Mặc Ngân cốc đều châu đầu ghé tai, ta cũng giống như bị một cây búa lớn gõ vào ngực; quả nhiên, quả nhiên, ghi chép trong《Ngọc Toa lục》không phải đều là giả dối hư ảo, trêи đời này quả thật có người sống mãi không già!

Ta cảm thấy cuộc sống yên vui lánh đời khi ở Thục sớm đã tan đi sạch sẽ, ta bị bắt đi vào một thế giới ma quái kinh dị, cũng quen dần việc chậm rãi tiếp nhận rất nhiều thứ không thể tưởng tượng, nếu là trước kia, ta dù nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày như vậy: Ta mà sẽ cùng một người sống lâu ngàn năm đứng nói chuyện với nhau.

Đôi môi ta run lên, tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Lăng mộ này vốn là Sở Vương xây cho cô, vì sao nằm trong quan tài kia lại… là người khác? Nàng… nàng là người nào?”

Trời biết ta lúc này là hy vọng nàng có thể trả lời câu hỏi của ta cỡ nào, một đống vấn đề chồng chất trong tim ta, đè nén ta đến bực mình. Nhưng nghĩ lại, đối phương là Vương phi sống ngàn năm, ta quả là ngây thơ, lại muốn cùng nàng trò chuyện thân mật?

Sở Vương phi nghe vậy, cười duyên một tiếng, nói: “Ngươi rất to gan, vấn đề cũng nhiều.” Quay đầu nhìn mỹ nhân ngủ say trong quan tài thủy tinh, ánh mắt càng thêm sâu sắc, sau đó buồn bã nói: “Nàng, là người yêu của ta.”

Vừa dứt lời, trong phòng mộ thoáng chốc yên tĩnh.

“Nhưng là cô… Hai người là… Hơn nữa, Sở Vương không phải…”

Thế này quá hỗn loạn, trong lòng ta thầm nghĩ.

“Đều là nữ nhân, đúng không?” Sở Vương phi cười khẽ ra tiếng, chặn lại câu nói của ta, nói: “Ta nếu thích con người nàng, còn phải phân chia giới tính làm gì?”

Nghe lời nói lạnh nhạt tự nhiên của nàng, trong đầu ta chợt hiện ra một đôi người ngọc trời đất tạo nên trêи tranh tường, thì ra những thứ hình ảnh kia đều là hư ảo, chỉ là do lúc Sở Vương tự mình sửa sang lăng mộ suy nghĩ sao? Chẳng lẽ nàng cho tới bây giờ vốn không từng yêu hắn?

Trong đầu vọng về những lời thâm tình chân thành mới vừa rồi ở trong quan tài nghe thấy, thoáng chốc hiểu được, nữ nhân này chỉ là vì một nữ nhân khác, mà canh giữ ngàn năm.

Chẳng qua một người đã qua đời, một người lưu lại, trường sinh thê lương đau đớn như vậy, có được, thì có ích gì?

Ta vừa thay đổi suy nghĩ, lướt mắt qua thì thấy Lạc Thần giống như cái gì cũng không để ý, hai mắt yên lặng nhìn quan tài thủy tinh cách đó không xa; ta kinh ngạc phát hiện, ánh mắt nàng từ dưới mặt nạ toát ra, lại là nhớ thương đau buồn, ta không từng nghĩ tới ta có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng như vậy.

Ánh mắt đau xót như vậy, khiến cho Lạc Thần dường như trở nên xa lạ.

“Ai, hôm nay thật náo nhiệt, phải biết rằng nơi này đã lâu chưa có người tới.” Sở Vương phi vuốt mớ tóc đen xinh đẹp trước ngực, thưởng thức một lúc, bất chợt thở dài sâu xa.

“Ảnh Nhi không thích náo nhiệt, vô cùng không thích, các ngươi ở bên ngoài như thế nào, ta không ngăn cản, nhưng hôm nay xông đến đây, Ảnh Nhi sẽ tức giận.” Trong mắt nàng lóe ra vẻ chán ghét mơ hồ, xuyên qua con ngươi màu hổ phách sâu sắc kia, ta như là nhìn đến cái bóng nhóm người chúng ta rơi vào nơi đó, nghiễm nhiên đều thành thi thể lạnh băng.

Không tốt, nữ nhân này thế mà nổi lên suy nghĩ giết người!

Vũ Lâm Hanh cũng phát hiện Sở Vương phi thình lình xuất hiện sát ý, nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Lần này chúng ta… không cẩn thận xâm nhập hào trạch của Vương phi, đúng là thời cơ đúng lúc, tiền bối cũng không cần tiễn xa, chúng ta đã quấy rầy lâu, hiện tại liền đi.”

“Đi? Cần gì phải đi đây? Lưu lại không phải rất tốt?”

Sở Vương phi vẫn luôn là giọng nói thản nhiên như vậy, nhưng bây giờ ta nghe thấy lại là rợn tóc gáy, đang âm thầm kinh hãi, liền thấy bàn tay trắng nõn của Sở Vương phi cầm lấy cây sáo nhỏ buộc trêи đai lưng gấm nơi eo, nhẹ nhàng lấy xuống, đặt ở bên môi tự nhiên thổi lên.

Tiếng sáo như tiếng châu ngọc, tràn ngập khắp phòng mộ, dần dần bay ra, xa xăm ai oán, khiến cả trái tim ta đều run lên, tiếng sáo này, tựa như âm thanh đến câu hồn quẩn quanh trong U Minh địa phủ.

Ta rốt cục biết vì sao Sở Vương phi có thể chậm rãi cùng chúng ta nói chuyện phiếm như thế, bởi vì, nói với người sắp trở thành người chết, còn có cái gì mà băn khoăn?

Trong tiếng sáo quỷ dị, một loạt tiếng “sột soạt” từ đằng xa truyền đến, mọi người nghe thấy tiếng vang như thủy triều vọt tới, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết là thứ La Sát hay quỷ quái gì chạy tới chỗ chúng ta.

“Đừng thổi nữa!” Lạc Thần vẫn trầm mặc bỗng nhiên run giọng nói, sau đó từ trong ngực lấy ra một món đồ màu đỏ, đưa tới trước mặt Sở Vương phi.

“Chúng ta là tới lấy về một thứ, rất nhanh liền đi.” Tiếng nói Lạc Thần khô khốc khác thường, ta ở bên quan sát thứ kia, đó là một khối ngọc lưu ly đỏ tươi, điêu khắc thành hình con cá chép, rất sống động, trông như vừa mới vừa phóng qua Long môn, linh động tự nhiên, thật là vật phi phàm.

Sở Vương phi nhìn thấy ngọc bội cá chép, gương mặt vốn không có chút máu trở nên càng trắng, lập tức ngừng động tác thổi sáo, tiếng ồn ào thoáng chốc cũng biến mất không thấy. May mắn nàng dừng lại lúc này, bằng không thứ bị tiếng sáo đưa tới không biết sẽ khó đối phó thế nào.

Ta len lén liếc xem Lạc Thần, thấy nàng mím chặt môi mỏng, trêи mặt không có một tia hồng nhuận.

“Ngươi…” Sở Vương phi nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc bội cá chép nọ, cử chỉ hết sức trìu mến, than nhẹ một tiếng, nhìn Lạc Thần nói: “Ngươi cũng giống ta, là người đáng thương, các ngươi đi theo ta thôi!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.