Không lâu sau, hai người liền theo nam tử áo trắng kia chạy vào rừng trúc, ngược lại đi vào một nơi yên tĩnh thật sâu trong rừng. Phóng mắt nhìn xa, tất cả đều là một màu thân cây, phía trêи lá rụng rơi xuống, còn phía dưới lại là những chạc cây khô bị vùi trong tuyết, xuyên qua xuyên lại, có cái hướng thẳng lên không trung màu xám trắng.
Thân ảnh màu trắng trước mặt kia thoáng một cái, liền ẩn vào chỗ sâu trong rừng kia biến mất, tuyết đọng trêи cây từng tầng tầng lớp lớp, che tầm mắt, cuối cùng nhìn không thấy hắn nữa.
“Nam nhân kia đi nơi nào rồi?” Vũ Lâm Hanh cúi đầu thở dốc, một tay chống đỡ bên hông, hướng phía trước xem xét: “Tiểu tử này chạy cũng nhanh quá, bản cô nương khinh công tốt như vậy, lại không thể đuổi kịp.”
Ta hơi nhíu mày, thở ra một ngụm bạch khí: “Không cần tìm hắn. Lúc trước hắn dẫn đường vẫn giữ khoảng cách không gần không xa với chúng ta, chỉ để chúng ta nhìn thấy hắn, bây giờ tới chỗ cánh rừng này, lại không thấy hắn nữa, rõ ràng chỉ có thể nói rằng đích đến của chúng ta chính là tại nơi này. Chúng ta trước tiên xem xét quanh chỗ này một chút, nếu đây là chỗ hắn dẫn chúng ta đến, tất hẳn là có mục đích, nói không chừng hắn chính là chỉ cho chúng ta hướng đi của Lạc Thần, cũng không phải không có khả năng.”
“Ai mà biết hắn có ý tốt hay xấu chứ? Nếu hắn cố ý dẫn chúng ta đến nơi này, ý đồ không tốt, hoặc là ma quỷ nàng căn bản không ở đây, đối phương bất quá điệu hổ ly sơn mà thôi, trêи thực tế ma quỷ nàng đi hướng khác, chúng ta đây chẳng phải quá đen đủi sao”
Ta lắc đầu: “Không đâu.”
Vũ Lâm Hanh bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi sao khẳng định chắc chắn như vậy? Dựa vào cài gì?”
Ta mặt nghiêm túc nói: “Trực giác người vợ.”
Ánh mắt Vũ Lâm Hanh như ám chỉ “Ngươi thật hết thuốc chữa”, ai oán nhìn ta nói: “Trực giác người vợ này của ngươi rất không tin được. Nói không chừng nam tử áo trắng này chính là cái gì Hoài Dương Tử kia, trước đó đem ma quỷ bắt lại, sau đó đến đem chúng ta dẫn tới nơi này, điệu hổ ly sơn. Chờ tới khi Hoài Dương Tử kia quay trở lại, ma quỷ sẽ bất hạnh mà bị tên này giở trò xấu xa, đối phương lại là một tên tống tử ngàn năm, Sư sư ngươi nghĩ mà xem, một tên đại tống tử, ma quỷ nàng …”
Ta đá Vũ Lâm Hanh một cước, nhìn nàng: “Ngươi thật khiến người ta muốn đánh.”
Vũ Lâm Hanh lập tức im miệng. Hai người hướng phía trước đi một đoạn, cảnh trí trước mắt đột nhiên biến mất, trêи mặt đất tuyết đọng bị tàn phá hầu như không còn, trở nên gồ ghề, trêи bề mặt dấu chân hỗn độn không phân biệt nổi, lộ ra bên dưới tuyết đọng là một tầng đất bùn màu đen. Nhìn kỹ lại, trêи bề mặt lớp đất bùn này có vô số lá cây bị mục nát, cũng một mảnh màu đen, như là bị một đội quân vừa mới đi qua vậy.
Càng khác thường hơn chính là tại khu vực này có rất nhiều cây khô, không giống như các cây đã từng nhìn thấy lúc trước, cao thẳng, mà là bị gãy đổ một khoảng lớn. Không cần phải nói, nhất định là từng có người giao chiến một trận rất ác liệt, theo những gì nhìn thấy trước mắt, dựa trêи mức độ tàn phá có thể đoán được, trận chiến này rất kinh khủng, phải là do các cao thủ gây ra.
“Lạc Thần đã đến đây.” Ta cố gắng làm cho bản thân mình vững vàng, đi đến bên cạnh một cây khô bị kiếm chặt ngang, kéo ra từ một chạc cây một miếng tử ngọc treo lủng lẳng nói: “Ngọc bội này chính là được nàng giắt ở thắt lưng.”
Ta đem tử ngọc cẩn thận cất vào trong ngực, dọc theo dấu chân hỗn độn, bước nhanh hơn về phía trước, một mặt chạy nhanh, một mặt nói: “Vũ Lâm Hanh, ngươi có thể tiếp Lạc Thần được bao nhiêu chiêu?”
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: “Bản cô nương thần công cái thế, tất nhiên là được rất nhiều chiêu, nàng có bao nhiêu chiêu cũng liền tiếp bấy nhiêu.”
“Thành thật một chút.”
“Trước kia ta có cùng nàng đánh qua, nàng người này thật quá đáng ghét, coi thường ta, không nghiêm túc, ta ngày ấy ước chừng đánh được ngàn chiêu. Nếu là nàng thật sự đánh, ta đại khái cũng năm … năm trăm chiêu.” Vũ Lâm Hanh không phục nói.
“Vậy ngươi xem dấu vết cuộc chiến vừa rồi còn lưu lại, nàng có thể ra bao nhiêu chiêu?”
Vũ Lâm Hanh nhanh chân chạy lên phía trước, ở trong gió lớn tiếng nói: “Nhiều cây lớn bị đánh ngã, đất cát bới tung, ta nghĩ nàng nhất định dùng toàn lực, ra không dưới vạn chiêu. Hoài Dương Tử kia cuối cùng là tên tống tử lợi hại đến mức nào, lại có thể khiến cho nàng dùng mạng ra đánh như vậy.”
Ta nghe vậy, đáy lòng căng thẳng, cắn răng đuổi theo đến phía trước.
Càng đi vào, cảnh tượng trêи mặt đất càng đáng sợ, bên trong tuyết đọng lộ ra rất nhiều bộ xương người đen thui, xương tay, xương đùi, vô số xương nằm rải rác. Không cẩn thận đá trúng một cái sọ, cái vật màu đen ấy phút chốc liền bị đá ra thật xa, đầu tóc rối phía trêи hai hốc mắt trũng sâu, oán độc nhìn ta chằm chằm.
Trong rừng yên tĩnh phi thường, giống như là cách ly với trần gian, y như đã trở thành chốn Tu La địa ngục không một tiếng động.
Ngoại trừ tiếng bước chân của ta cùng với Vũ Lâm Hanh, còn lại thì bất kỳ tiếng động nào cũng không nghe thấy, im lặng đến mức khiến cho kẻ khác nổi da gà.
Qua một lúc, trêи mặt đất lại xuất hiện một dấu vết, dấu vết của sự kéo đi, một vệt kéo rất dài quỷ dị hướng về phía trước, thẳng đến bên trong một cửa động sâu thẳm cách chỗ này không xa. Cái động này phía dưới có một tảng thạch bích màu đen, như là con mắt to màu đen lạnh lùng trêи cơ thể một con quái vật đang trú ẩn ở nơi nào đó. Xung quanh miệng động không có nhiều tuyết đọng lại, chỉ có dính một mảnh đất bùn màu đen kia, liếc mắt nhìn, bên trong đúng là có một con đường dài, kèm theo đó là một cánh tay màu đen khô khốc lộ ra.
Vũ Lâm Hanh dừng lại bước chân, theo bản năng đưa tay sờ kiếm đeo bên hông, nhẹ giọng nói: “Nhìn cái vật này coi, bị kéo dài tới trong động này, không giống, không phải ma quỷ nàng đâu?”
Trong lòng ta trùng xuống, bất quá không nói gì, mà là liền cúi người xuống, sờ ven cửa động kia.
Chạm tay vào, bên trong liền tràn ra một cỗ không khí cực kì lạnh lẽo, cái không khí này so với gió đông tạt vào người, càng khó chịu hơn gấp trăm lần, gióng như dao kiếm róc thịt chặt xương vậy. Hàn khí còn mang theo một mùi vị thối rữa quái dị, nghe được ta chau mày.
“Xung quanh đây có rất nhiều thi cốt, thoạt nhìn có thể đoán được niên đại đã rất lâu, nhất là ở gần chỗ cửa động này, thi cốt càng nhiều. Có thể tập trung được một lượng thi cốt khổng lồ như thế này, có thể đoán rằng trước đâu chỗ này phải có rất nhiều người đã bị tuẫn táng (*). Nơi đây vẫn thuộc địa phận Thanh Huyên, cánh rừng này lại ở phía tây, hơn nữa còn xuất hiện thi cốt tuẫn táng, ta nghĩ nơi này là …” Ta đưa tay chạm vào bên vách tường ở miệng cửa động ẩm ướt lạnh như băng, dừng lại một chút, mới nói: “Là Long tỏa trầm uyên.”
Vũ Lâm Hanh rõ ràng run run nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Chính là lúc trước đó vài ngày ở trong trấn ta có nghe nói, Thanh Huyên chính là Tây Chu cổ trân, mà long tỏa trầm uyên tuẫn táng cũng chính là được lưu truyền từ thời Tây Chu đến nay, chuyện này đã trải qua cả ngàn năm, theo lý mà nói, xương cốt bị lộ ra ngoài như thế này sớm đã bị mục nát hết rồi mới phải, như thế nào vẫn còn hình dáng nguyên vẹn như thế này.”
Ta nói: “Ngươi xem chúng đều là xương cốt đã biến thành màu đen, có thể trước khi chết họ đều đã bị ngâm qua độc dược. Độc dược qua thời gian bị ngấm vào bên trong xương cốt, thời gian dù có dài bao nhiêu lâu, cũng sẽ khiến cho chúng không bị mục nát. Hơn nữa ta cảm thấy được nơi này tất cả mọi thứ xung quanh đây thật sự, ta … Ta giống như trước đây đã từng đến.”
Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng bệch: “Cái gì, nơi tà môn này, ngươi khi nào thì tới rồi, đừng hù dọa ta.”
Ngửi thấy mùi vị bên trong tỏa ra, đầu ta đau nhức như muốn nứt ra, xoa mi tâm, đối với Vũ Lâm Hanh nói: “Có mang theo hỏa chiết tử không, bên trong thật sự rất tối, ta phải đi vào.”
Vũ Lâm Hanh ở một bên hông sờ tới sờ lui cái túi, nói: “Hỏa chiết tử thật ra không có mang, bất quá có mang theo dạ minh châu.”
“Không có việc gì ngươi mang theo dạ minh châu làm cái gì, sợ ngươi khác không biết ngươi giàu có sao?” Ta tiếp nhận dạ minh châu, hướng bên trong cửa động quơ quơ, ánh sáng dạ minh châu nhè nhẹ tỏa ra, không bỏ lỡ thêm thời gian nữa liền lấy tay men theo vách động lạnh băng đồng thời kéo chặt áo lại, cẩn thận quấn chặt thắt lưng từ từ đi vào.
Vũ Lâm Hanh đi theo phía sau, quần áo cọ xát, phát ra tiếng động, nói: “Ta muốn đem dạ minh châu này đến trấn cho người mài dũa, làm đồ trang sức cho Trường Sinh đeo, đáng tiếc tạm thời không nghĩ đến, liền cất ở trong túi, không nghĩ rằng bây giờ còn có thể đem ra dùng.”
Ta mơ hồ ân một tiếng, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước. Dưới chân là thạch bích màu đen lạnh như băng, mặt trêи ướt sũng, phi thường ẩm ướt, thạch bích kia dần dần nghiêng xuống, ta cố gắng ổn định thân mình, tận lực để cho bản thân không bị ngã lăn xuống.
Đi được như vậy một lúc, lòng bàn tay liền bị một vật gì đó đâm vào, lùi về đưa tay nhìn, mới phát hiện đó là một đoạn xương gai bên trong lớp bùn đen. Xương gai biến thành màu đen, ta tin rằng nó cũng đã bị ngâm qua độc dược, may mắn không bị đâm thủng da, nếu không chắc chắn sẽ bị trúng độc.
“Ma quỷ… Ma quỷ ngươi có ở đây không?” Phía sau Vũ Lâm Hanh yếu ớt oán hận gọi.
Thanh âm của nàng kèm theo vài phần run rẩy, không biết có phải hay không bên trong không gian rộng lớn, âm thanh nghe như tiếng vọng xa xăm, phá lệ dọa người. Da đầu ta cũng run lên, trách mắng: “Dừng lại đi, gọi quỷ sao?”
Vũ Lâm Hanh có lẽ bị dọa sợ, quyết định không mở miệng nữa. Ta liếc mắt nhìn lớp bùn đen dưới chân, phía trêи lớp bùn kia dấu vết bị kéo đi vẫn kéo dài xuống, trong lòng cực kỳ lo lắng, không khỏi phát ra tiếng gọi: “Lạc Thần?”
Tiếng gọi này phi thường trống rỗng, Vũ Lâm Hanh phía sau run run nói: “Đừng gọi, so với ta còn giống gọi quỷ hơn. Ngươi gọi như vậy, không chừng hồn phách ma quỷ thật sự sẽ xuất hiện đáp ứng ngươi.”
Vừa dứt lời, ở sâu bên trong bóng đêm dày đặc đột nhiên phát ra một tiếng thở nhanh.
Ta nắm chặt dạ minh châu, đột nhiên run lên.
Vũ Lâm Hanh đè thấp thanh âm nói: “Sư sư, ngươi thở không được tốt, ta chịu không nổi, da gà nổi hết lên rồi này.”
“Câm miệng, không phải ta.” Ta giận dữ đáp nàng.
Vũ Lâm Hanh nghẹn giọng: “Không phải ngươi, chẳng lẽ là ma quỷ? Nàng thở như thế sao?”
Ta liền thầm nghĩ muốn đem dạ minh châu nhét vào miệng Vũ Lâm Hanh: “Cũng không phải Lạc Thần. Lạc Thần cho dù phải thở khó khăn, cũng sẽ không thở như vậy.” Nói xong, phía sau nghe được Vũ Lâm Hanh không có hảo ý liền cười một tiếng, tự ta biết mình nói quá, trêи mặt cũng tỏa ra sức nóng hơn bình thường.
“Ngươi thật sự là nói nhiều.” Ta hừ một tiếng, ra vẻ trấn định nói: “Có lẽ không phải tiếng người thở, là tiếng gió thôi, đừng nghĩ linh tinh.”
Đang nói, phía sau lại vang lên một tiếng dị động, chung quanh trở nên sáng hơn rất nhiều, hình như có người đốt lửa. Ta biết được Vũ Lâm Hanh trêи người không có mang theo hỏa chiết tử, tiếng động này, chắc chắn do người khác gây ra, vội vàng thay đổi tư thế, quay đầu nhìn, chỉ thấy cách cửa động không xa có một người nằm úp, trong tay đang cầm một viên hỏa chiết tử, ánh sáng hắt lên, người nọ một thân áo đen từ đầu đến chân từ từ đi vào.
“Ai?” Vũ Lâm Hanh hét lên, dĩ nhiên rút kiếm ra nắm trong tay.
Ngươi nọ đi xuống, hỏa chiết tử trong không trung tạo thành đường cong, tiếp theo người đó một cước đạp thạch bích hướng chúng ta tiến đến, tiếp bước ổn định thân mình, đối ta trầm giọng nói: “Điện hạ, là thần.”
Bên trong ánh lửa, chiếu ra gương mặt trẻ tuổi của Mười Bốn. Sau khi ta nhìn rõ nàng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhíu mi nói: “Ngươi sao, tại sao lại đi theo chúng ta đến đây, không phải ta nói ngươi trở về chăm sóc Trường Sinh sao.”
Mười Bốn cung kính nói: “Điện hạ chớ có lo lắng, thần hạ đã gửi bồ câu đưa tin, báo cho a tỷ, muốn nàng đến giúp đỡ, hỗ trợ. A tỷ thủa nhỏ cùng thần hạ quan hệ thân thiết, mà tâm tư tinh tế, có nàng giúp đỡ, sẽ không có gì sơ xuất. Thần hạ lo lắng cho an nguy của điện hạ, lúc này mới tới nơi, mong điện hạ tha tội.”
Lời nàng nói tuy là đâu ra đấy, cứng rắn phi thường, nhưng tận sâu trong đáy mắt đúng thật lo lắng, ta vẫn là nhìn ra được. Gật gật đầu, ta nhẹ giọng nói: “Có ngươi giúp cũng tốt, trêи người ngươi còn hỏa chiết tử không?”
“Thưa điện hạ, còn một viên.”
“Đưa cho Vũ Lâm Hanh.”
Vũ Lâm Hanh tiếp nhận hỏa chiết tử từ Mười Bốn, thổi ra một ngọn lửa, ba người cùng điều chỉnh lại người một chút, dọc theo hướng nghiêng bên dưới đi xuống.
Thật vất vả mới đi xuống đến đáy, mặt đất ngược lại trở nên bằng phẳng, bất quá rất nhiều lớp bùn đất đen vẫn như trước. Trước mặt hiện ra một hành lang nhỏ hẹp, chúng ta châm lửa tiếp tục đi vào, bỗng nghe phía trước truyền đến tiếng nam nhân kêu la thảm thiết, kèm theo đó là tiếng thân thể bị ném váo vách tường nặng nề vang lên.
Ta thân thể lập tức căng cứng, bước nhanh hơn, đến cửa hành lang, đi vào một nơi rộng lớn hơn, bên trong động hoàn toàn khác, hành lang hẹp kia giờ giống như cái miệng hồ lô, mà bên trong thì cực kỳ rộng lớn, ngược lại có vài phần giống như cái bụng hồ lô.
Hỏa chiết tử cùng dạ minh châu mang theo không thể chiều được xa, ta đi men theo tường bên trái thử dò xét, nghe được trong bóng tối truyền đến tiếng nữ nhân thở khó nhọc.
Thanh âm này cực thấp, bất quá với ta nó cực kỳ quen thuộc, lập tức khiến ta vui mừng không biết nên thế nào cho phải.
Bóng tối bị tách ra, hiện ra một nửa thân áo trắng nữ tử nhiễm máu cùng một gã hắc y nam tử tóc tai bù xù, nghiêng ngả lảo đảo đi ra, hướng ta bên này mà tới.
Nam tử kia trêи người cũng toàn là máu, cúi đầu, tùy ý Lạc Thần xách người đem lại đây.
Lạc Thần ho khan một tiếng, đem hắc y nam tử kia vứt trêи mặt đất, trực tiếp đến trước mặt ta, nam tử kia tóc dài che mất khuôn mặt, khom lưng, cúi mình ở bên dưới chân ta.
Lạc Thần quát hắn, giọng điệu lạnh lẽo ra lệnh: “Trước mặt nàng, quỳ xuống.”