"Gần đây không thấy con đi biểu diễn nữa." Ánh mắt Lâm Húc Bình đảo qua hộp đàn sau lưng Lâm Nhất, "Ba tưởng con bỏ chơi đàn rồi."
Câu này không hề giống câu thăm hỏi đầu tiên của một cặp cha con suốt mười mấy năm không gặp.
Tướng mạo Lâm Thâm giống Lâm Húc Bình, nhưng Lâm Nhất càng lớn càng giống mẹ Trác Vân hơn, hai cha con đứng cùng một chỗ chỉ nhận ra đường nét mặt mày có vài ba phần tương tự mơ hồ.
Thái độ Lâm Nhất rất hờ hững, anh ném đầu lọc thuốc vào thùng rác, chuẩn bị nhấc chân muốn rời khỏi nơi chán chết này thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên một chút. Anh rút ra xem thử, là tin WeChat do Triệu Dữ gửi tới thông báo tin tuyển dụng của dàn nhạc bọn họ. Có lẽ đây là yêu cầu ngầm từ chỗ Tần Chính Hoa, sao ngày hòa nhạc kết thúc Lâm Nhất đã nhận được bốn năm tin tức cùng loại thế này.
Lâm Húc Bình thấy anh không có ý định tiếp chuyện liền hỏi thêm một câu: "Gần đây con sống thế nào?"
Câu này ít ra còn được tính là phù hợp với hoàn cảnh. Lâm Nhất vừa bấm chữ trả lời người ta một dòng "Cảm ơn" vừa ứng phó ngoài miệng: "Cũng tạm."
Lâm Húc Bình lại hỏi: "Tối nay ba không có lịch trình, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"
Lâm Nhất nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
Nhiều năm trôi qua Lâm Húc Bình vẫn thích nuôi tóc dài, mái tóc đen dài ngang vai được buộc tùy tiện thành đuôi ngựa sau gáy. Năm tháng để lại trên mặt ông ta chút dấu vết khá rõ ràng, nhưng nhìn vào ngũ quan vẫn có thể nhận ra dáng vẻ anh tuấn hào hoa thời trẻ.
Lâm Nhất thật sự không biết nên nói gì, đành phải nhìn trời cảm khái một câu: "Hôm nay thời tiết tốt thật."
Ngữ khí của anh quá lãnh đạm làm Lâm Húc Bình phải nén giận, nhìn anh hỏi: "Hai đứa các con muốn làm mình làm mẩy với ba đến khi nào?"
Lâm Nhất ngạc nhiên hỏi: "Làm mình làm mẩy?"
"Không phải thì là gì?" Lâm Húc Bình dùng lời lẽ nghiêm khắc, tốc độ nói cũng nhanh hơn, "Chung quy vẫn là cha con, chẳng lẽ các con định cả đời không nhận ba nữa sao?"
"Ừm..." Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi thẳng thắn đáp, "Không phải không có khả năng này."
Lâm Húc Bình hít sâu một hơi cố gắng khống chế cảm xúc: "Ngày đó con còn nhỏ, không hiểu hết tình hình thực tế."
Lâm Nhất cười hỏi: "Tôi không hiểu chuyện gì? Thế bây giờ ông nói cho tôi hiểu đi?"
Năm Lâm Húc Bình rời khỏi nhà, đứa con út vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, hiện giờ nó đã trở thành một thanh niên cao hơn ông ta nửa cái đầu. Ánh mắt ông ta cẩn thận đảo qua gương mặt Lâm Nhất nhưng không thể tìm thấy chút dáng vẻ nào thời còn nhỏ.
"Lâm Nhất, là mẹ con khăng khăng đòi ly hôn với ba, ba đã rất nỗ lực cứu vãn tình thế."
Lâm Nhất bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, vờ vịt gật gật đầu tán thành.
"Ba thừa nhận bản thân đã làm sai, nhưng ba thật lòng hối cải. Ba để mẹ các con tham dự vào toàn bộ các mối quan hệ cá nhân, điện thoại cũng cho cô ấy tùy ý kiểm tra." Lâm Húc Bình rất ít khi chủ động nhớ lại đoạn thời gian đó, ông ta nhíu chặt mày, dùng sức xoa trán, "Nhưng lúc nào cô ấy cũng nghi ngờ lung tung, luôn cáu kỉnh tức giận, chỉ một chút việc nhỏ cũng phải phát điên làm ầm ĩ lên, hết dọa tự sát lại dọa ly hôn."
Ánh mắt Lâm Nhất lạnh xuống: "Bà ấy bị bệnh."
"Đúng là cô ấy bị bệnh, nhưng ba có khá hơn chút nào đâu. Khoảng thời gian đó không đêm nào ba được ngủ yên giấc, cuối cùng được chẩn đoán là rối loạn lo âu trầm trọng." Lâm Húc Bình cười khổ một tiếng, "Mỗi khi mọi người nhắc về bệnh tật sẽ luôn luôn đồng cảm với bệnh nhân, có mấy ai chịu đứng ở góc độ người nhà mà suy xét xem người ta trả giá nhiều hay ít?"
Lâm Nhất sầm mặt nhìn ông ta, không nói một lời.
"Lâm Nhất, là người đều sẽ phạm sai lầm." Lâm Húc Bình nhìn ra sau lưng Lâm Nhất, hạ giọng nhỏ xuống, "Ba tình nguyện chuộc tội, cũng tình nguyện nhận hết cơn phẫn nộ của cô ấy, nhưng ba đã cố hết sức rồi. Khi đó ba chỉ hy vọng người bị bệnh là chính mình."
Cửa tự động mở ra, trợ lý của Dương Khoan cầm theo một hộp đựng máy mát xa xuất hiện, thấy bầu không khí quá bất thường nên cậu ta không biết mình có lên tiếng được không, đành phải nhỏ giọng hô "Anh Lâm".
Lâm Nhất chìa tay ra.
Trợ lý vội vàng đưa máy mát xa cho Lâm Nhất, nói: "Sếp Dương kêu em đưa cái này cho anh."
Lâm Nhất nhận chiếc hộp, trợ lý lập tức quay đầu bỏ chạy trối chết vào bên trong tòa nhà.
"Tay con không khỏe à?" Lâm Húc Bình chú ý tới dòng chữ ghi trên hộp, là một hãng sản phẩm trị liệu vật lý được đánh giá rất cao.
Lâm Nhất không thèm để ý đến lòng quan tâm vừa muộn màng vừa vô nghĩa của ông ta, vươn tay chạm vào hộp đàn sau lưng mình: "Ông có biết đây là đàn của mẹ tôi không?"
Gương mặt anh không hiện ra một tia vui giận nào, Lâm Húc Bình giật mình.
"Sau khi mẹ bị thương tay thì đưa cho tôi cây đàn này." Lâm Nhất không hề muốn đứng lại lâu thêm giây nào nữa, lúc đi ngang qua Lâm Húc Bình còn lạnh lùng ném thêm một câu, "Ông không nên nói những lời kia ở trước mặt mẹ."
*
Đoàn Triết bước ra khỏi phòng tư vấn đã là 8 giờ tối. Hắn vừa đi vừa vươn vai, móc điện thoại từ trong túi chuẩn bị đặt cơm hộp ăn đỡ thì nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Điện thoại gọi từ nửa tiếng trước, chỉ có một cuộc.
Đoàn Triết nghiêm mặt lại, không quá xác định có phải người kia trượt tay gọi nhầm không nhưng vẫn gọi lại một cuộc khác. Chuông chờ vang lên hai lần đã có người bắt máy, Đoàn Triết ngập ngừng nói một câu "A lô".
Vài giây sau, từ ống nghe chậm rãi vọng ra tiếng trả lời: "Đoàn Triết."