S! Anh đừng có mà giở trò! Tôi nói rồi đấy, nếu anh mà... ưm... á...
Châu Ly chưa kịp nói xong, từ trong bóng tối, thân hình cao lớn của S đã lao lên, cưỡng chế hôn xuống môi cô. Ngày quái quỷ gì thế này? Hết Cố Tử Khâm âu yếm cô, rồi lại đến lượt S! Đầu óc Châu Ly thực sự muốn nổ tung!
Sau khi hôn cô đến tê tâm phế liệt, S mới lưu luyến rời khỏi. Nhưng, trước khi thả Châu Ly ra, anh vẫn còn tham lam quay lại, cắn lên tai cô một lần nữa.
- Nếu không thì em định làm gì?
Lúc này, S mới lên tiếng hỏi Châu Ly.
Cô vẫn còn bị nụ hôn c ường bạo của anh làm cho tê liệt, kéo chăn nằm im không nhúc nhích. So với nụ hôn dịu dàng của Cố Tử Khâm, S hung hăng và kịch liệt hơn rất nhiều. Nghĩ tới Cố Tử Khâm, Châu Ly lại càng cảm thấy có lỗi. Lòng cô nặng trĩu, lặng lẽ thở dài.
Trước câu hỏi của S, Châu Ly không muốn trả lời. Nhưng nếu được nói, cô sẽ đáp rằng: "Cắn lưỡi tự vẫn!"
- Cắn lưỡi tự vẫn?
S vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục lên tiếng chất vấn Châu Ly.
Cô hơi giật mình, đâu ngờ anh có thể đoán trúng suy nghĩ của cô như thế. Tuy nhiên, Châu Ly vẫn không chịu trả lời, vùi đầu vào chăn, mặc kệ S ngồi thong dong trên giường, muốn rời đi lúc nào thì đi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Châu Ly ngủ thiếp rất say. Đến khi cô tỉnh lại, mặt trời đã cao quá đỉnh núi, tiếng chim chóc hót vang trong vườn nhà.
Phía giường bên cạnh đã lạnh cóng, cửa sổ nơi S trèo lên cũng được khép lại cẩn thận. Có lẽ, anh ấy rời đi sau khi Châu Ly đã ngủ. Cô nhìn một lượt xuống cơ thể, phát hiện mọi thứ vẫn nguyên vẹn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mới tám giờ sáng, nắng vàng đã trải dài khắp biệt thự. Châu Ly ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi bước xuống dưới lầu. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng người lạo xạo, giống như là tiếng tranh cãi. Khi ngó mặt xuống, Châu Ly bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên, vội đưa tay che miệng.
Dưới phòng khách, Quý Sinh cùng con trai Quý Ngọc Lân, Cố Tịch và vợ chồng ông bà Cố Bình đều đang ngồi đàm phán gì đó. Nhìn sơ qua nét mặt của Cố Bình, trông ông không lấy làm vui vẻ cho lắm. Ngược lại, Cố Tịch chỉ biết ngồi im lặng, cúi thấp đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trông thấy Châu Ly bước xuống, bà Gia Linh vội vàng chạy tới, ôm lấy con dâu:
- Chào buổi sáng, con dâu!
Bà lúc nào cũng tình cảm như vậy, quả thực khiến lòng người càng thêm ấm áp. Châu Ly cũng ôm siết lấy bà, mỉm cười rạng rỡ:
- Con chào mẹ! Chúc mẹ ngày mới tốt lành!
Bà Gia Linh vuốt nhẹ mái tóc dài của con dâu, sau đó cầm tay dẫn cô đến phòng khách. Mặc dù trong lòng Châu Ly lúc này đang rất tò mò, không hiểu vì sao mọi người lại tụ tập ở đây, nhưng phận là con tép nên cô cũng không dám hỏi.
Thấy Châu Ly bước ra, Quý Sinh đột ngột đứng lên, cúi đầu nói liền một mạch:
- Tiểu thư Châu Ly, hôm nay, cha con chúng tôi tới đây là để xin lỗi cô về hiểu nhầm xảy ra lúc trước!
Hiểu nhầm ư?
Châu Ly nhếch môi cười thầm trong đầu. Quý Sinh đê tiện tẩy trắng sự thật. Một lời nói đón đầu này của ông ta chính là đang ngầm khẳng định, đừng hòng Quý Sinh chịu nhận tội cấu kết với Cố Tịch.
Thực ra, bản thân vợ chồng Cố Bình và tất cả mọi người ở đây đều biết, Cố Tịch cùng tình nhân chính là kẻ gian đánh tráo bức trướng, nhằm hạ nhục Châu Ly cùng Cố Bình. Nhưng vì thân phận và vai vế của Quý Sinh rất cao, nên nhà họ Cố đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thôi thì lờ đi cho qua chuyện vậy.
Châu Ly cũng không muốn làm to, ông ta đã xin lỗi, dù có tình nguyện hay bất đắc dĩ, cô vẫn sẽ chấp nhận.
- Xin Quý tiên sinh đừng nói thế! Hai nhà chúng ta như một, sẽ không có vấn đề gì to tát đủ để gây xích mích với nhau.
Châu Ly cười tươi đáp.
Trước câu trả lời khéo léo này của cô, Cố Bình âm thầm đánh giá cao. Ông ta gật gù, nhoẻn miệng nói:
- Coi như vụ việc xảy ra tại tiệc mừng thọ, tất cả chỉ là hiểu nhầm. Nhưng mà ông Quý, video kia... có thể đã bị sao chép. Biết đâu một ngày nào đó, tin tức này bị truyền ra bên ngoài, lũ chó săn kia chắc chắn sẽ không tha cho hai gia đình chúng ta. Bây giờ ông muốn giải quyết sao đây?
Ý Cố Bình muốn nói, đó là video quay lại cảnh [email protected] tình của Cố Tịch cùng Quý Sinh. Nghe đến đây, Cố Tịch giật thót, hồi hộp ngẩng đầu lên, lén lút đưa mắt liếc nhìn sang người tình bên cạnh.
Nhìn sáng vẻ chờ mong này của chị chồng, Châu Ly không khỏi ngỡ ngàng, cảm thấy rất khó hiểu. Lúc trước, Cố Tịch sống chết hành hạ cô chỉ vì ghen ghét với Châu Ly khi cướp mất em trai. Nhưng sau lưng, ai ngờ Cố Tịch lại lén lút qua lại với Quý Sinh. Cứ ngỡ mối quan hệ này chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng có lẽ, Cố Tịch ít nhiều cũng đã nảy sinh cảm giác với gã đàn ông đạo mạo trước mặt rồi.
Nhắc đến vấn đề này, thái độ của Quý Sinh liền thay đổi chóng mặt. Ông ta nhếch môi cười khẩy, nhún vai đáp gọn lỏn:
- Video nào? Chỉ là người giống người thôi mà!
Cố Tịch tròn xoe mắt nhìn ông ta, lắc đầu nói lại:
- Anh... anh đang nói gì vậy? Quý Sinh, chúng ta đã quen nhau lâu như thế, đâu phải anh thích nói gì thì nói được! Hơn nữa...
Cô ta ấp úng một lát, đưa tay ôm lấy bụng mình, thở dài nói ra bí mật giấu kín bấy lâu:
- Cha mẹ, con có thai rồi!
Một lời này nói ra, tất cả mọi người đều ngây người chết sững.
Choang!
Cố Bình sốc nặng, bàn tay đang cầm cốc nước lập tức đem ném vỡ nát.
- Loại con gái mất dạy! Mày... mày cút đi cho khuất mắt tao!
Cố Tịch sợ hãi, quay sang ôm chầm lấy bạn trai. Nào ngờ, phản ứng của Quý Sinh khiến cô ta phút chốc ngây dại. Quý Sinh đứng phắt dậy, hất mạnh tay Cố Tịch ra khỏi người mình, chỉ tay đe dọa:
- Như đã thỏa thuận, về vụ việc xảy ra tại bữa tiệc mừng thọ, coi như chúng ta bỏ qua. Tôi sẽ có bài đính chính với giới truyền thông, dẹp bỏ vụ việc này. Xong! Chúng ta không còn dây dưa bất kì một vấn đề nào ở đây nữa!
Quý Sinh hất tay Quý Ngọc Lân, yêu cầu anh ta bỏ về cùng mình. Rõ ràng là Quý Sinh cũng làm sai, nhưng ông ta cậy quyền chức nhỉnh hơn nhà họ Cố một chút, đê tiện đè đầu cưỡi cổ, tẩy trắng toàn bộ sự thật. Việc này, Cố gia cũng không dám làm to bởi Cố Tịch chính là người đầu treo, khởi nguồn cho mọi rắc rối.
Bà Gia Linh hai mắt đỏ hoe, hoàn toàn thất vọng về con gái. Bây giờ, bà không biết nói gì nữa, chỉ gục mặt vào lòng bàn tay mà khóc.
- Mày thấy chưa? Mày nhận ra mày ngu còn không bằng óc lợn chưa, hả Cố Tịch?
Cố Bình vẫn nghiến răng đay nghiến con gái không chút thương tiếc.
Sự thật này quá sốc với Cố Tịch. Cô ta đứng dậy, lao đầu chạy ra bên ngoài hòng níu chân người tình.
- Quý Sinh! Anh đứng lại đó cho tôi!
Nghe tiếng gọi, Quý Sinh không thèm quay đầu lại, mở cửa xe chuẩn bị bước vào. Ai ngờ, Cố Tịch đã chạy ra đến nơi, dùng tay kéo ngược Quý Sinh, ép ông ta phải đứng lại, cùng nói chuyện cho ra nhẽ.
Quý Sinh hừ lạnh, phủi lại tay áo, nhếch môi vênh mặt nói:
- Cô muốn gì? À quên, cô muốn bao nhiên tiền thì mới biết điều mà ngậm mồm lại?
- Nhưng tôi đã có thai, Quý Sinh! Dù tôi độc ác như thế nào, tôi vẫn không thể phá thai được! Đây là con của chúng ta.
Cố Tịch nước mắt chảy dài, bám lấy hai tay Quý Sinh nài nỉ.
- Hơn nữa, tôi không làm mẹ đơn thân. Nhất định sẽ không! Anh phải chịu trách nhiệm!
Máu lạnh đến thế nào, đây cũng chỉ là một sinh linh bé bỏng, tội nghiệp, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Cố Tịch không muốn phá thai, nhưng cũng rất sợ miệng lưỡi thiên hạ.
Đổi lại sự khẩn khoản của bạn gái, thái độ nhởn nhơ của Quý Sinh lại rất mực đểu cáng:
- Haaa! Cô lăng loàn như thế, nghiệt chủng kia chắc chắn không phải cốt nhục của Quý Sinh tôi rồi!