Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 87: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (3)



Hình bóng trước mặt cúi xuống, Vân Dao lập tức bị người nọ ôm eo “xách” lên.

Vân Dao: “…….”

Có trời mới biết đối với tu giả đã vào Độ Kiếp cảnh mà nói, bị người ta “xách” lên như con gà con là chuyện nhục nhã đến mức nào.

Vân Dao vẫn chưa từ bỏ ý định điều động linh lực, nhưng ngoại trừ chút linh lực mơ hồ mà nàng cảm nhận được lúc vừa tỉnh lại, còn lại đều không đáp lại nàng, cứ như đá ném xuống biển rộng.

Nếu là lúc khác, thức hải của nàng không bị tổn thương, sức mạnh thần hồn của nàng có thể dễ dàng xóa được phù văn chú ấn trên xích Tỏa Hồn này. Nhưng hiện tại tiên cách đang bị tổn thương nặng, nếu tùy ý sử dụng sức mạnh thần hồn, e là tiên cách sẽ vỡ nát.

Trong khi Vân Dao đang phiền muộn vì chuyện này, Mộ Hàn Uyên đã đặt ngọn nến xuống, cười mà như không cười rủ mắt nhìn nàng: “Sư tôn có hiểu tình cảnh của mình không?”

“……”

Vân Dao đau tim, rõ ràng vì Mộ Hàn Uyên biết rõ chuyện này cho nên mới yên tâm dùng xích Tỏa Hồn nhốt nàng trong sơn động tối om này.

Nhưng mà, một nơi như ở dưới lòng đất, sâu không thấy đáy……

Nàng nhớ rõ, phía bắc vực Đoạn Thiên, trong cương vực thuộc quyền quản lý của chủ thành Chu Tước đều có địa thế bằng phẳng, nhưng nơi này rõ ràng là một ngọn núi sâu.

“Đây là đâu?” Vân Dao bất an phóng thích một sợi thần thức: “Chúng ta không ở gần thành Chu Tước sao?”

“Sư tôn không biết à? Đây đương nhiên là nơi mà sư tôn luôn muốn tới.”

Mộ Hàn Uyên xuôi tay, đầu ngón tay như vô tình lướt qua xiềng xích đang xích lấy cổ tay của Vân Dao.

Trong động phủ bắt đầu vang vọng tiếng kim loại va chạm “leng keng…… leng keng……”, Hắn khẽ bật cười sung sướng: “À, ta quên mất, bây giờ sư tôn mới là mèo bệnh để mặc người ta bắt nạt, không thể tra xét tình hình ngoài núi.”

Vân Dao: “.”

Đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên nhướng lên, trông thấy ánh mắt uy hiếp lạnh lẽo của nữ tử trên giường.

Dáng vẻ hung dữ cứ như muốn nói “Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ cắn chết ngươi”.

Xưa nay nàng luôn như vậy.

Nghĩ như thế, ý cười trên đôi môi mỏng của Mộ Hàn Uyên dần lan ra đáy mắt, hắn giơ tay, vừa khinh mạn vừa tình sắc vuốt ve vành tai của Vân Dao: “Nơi này là địa điểm trước của điện Ma Tôn, vực Thiên Vẫn.”

“……!”

Sắc mặt Vân Dao đột nhiên biến đổi.

Nàng thậm chí không rảnh bận tâm đến hành vi đại nghịch bất đạo của Mộ Hàn Uyên, mà lạnh giọng hỏi: “Đến vực Thiên Vẫn, ngươi định làm gì?”

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, nhìn nàng như say mê: “Chẳng phải sư tôn đã đoán được rồi sao?”

“Ngươi muốn khởi động lại điện Ma Tôn sao? Ngươi biết rõ hành động này sẽ khiến tiên minh Tiên Vực chú ý, sẽ khơi dậy đại chiến hai cõi Tiên Ma,” Vân Dao nghiến răng, hất tay của Mộ Hàn Uyên ra: “Rốt cuộc ngươi muốn giết vị Thần quân nào, thế mà cứ nhất quyết muốn khiến sinh linh đồ thán như thế?!”

“…… Ồ, hóa ra chuyện này mà sư tôn cũng thăm dò được, thảo nào tiên cách bị tổn thương nghiêm trọng như vậy.”

Mộ Hàn Uyên không quan tâm lắm đến chuyện vừa bị Vân Dao hất tay ra, nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo.

“Mộ, Hàn, Uyên!”

Một giọng nữ trong trẻo khó kìm nén tức giận vang lên trong động phủ.

Mộ Hàn Uyên khựng lại hai giây, chợt mỉm cười, hắn nhấc mí mắt lên: “So với cái tên này, đôi khi ta cảm thấy nàng nên gọi ta là Chung Yên.”

“……”

Vân Dao sững người, chậm chạp lùi bước, ngồi xuống giường đá.

Nàng ôm đầu gối, nhìn Mộ Hàn Uyên, sự quyết tuyệt dù chết trăm lần cũng không hối hận trong mắt hắn khiến nàng hiểu sâu sắc —— Cả Vãng Sinh Luân mà hắn cũng dám dùng bừa, hành vi nghịch thiên như xoay chuyển thời không trật tự của cả giới Càn Nguyên mà hắn cũng dám làm, hắn tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Muốn ngăn cản hắn, một mình nàng không đủ, đại hòa thượng giữ tháp Luân Hồi cũng không đủ, còn cần thêm một người nữa.

Là “chính hắn”, người đang bị hắn giấu sâu trong thức hải.

Vân Dao cụp mắt xuống, nàng nghe thấy giọng mình vừa nặng trĩu vừa chua chát: “Khác biệt lớn nhất giữa ngươi và hắn, chính là hắn sẽ không bao giờ để mặc cho số mệnh thao túng bản thân.”

“……”

Mộ Hàn Uyên đứng im không nhúc nhích.

Hắn dường như không có phản ứng gì với lời nói của Vân Dao, chỉ có nửa bên khuôn mặt ẩn trong bóng tối, ma văn dưới đuôi mắt của người nọ hơi co rút, chứng tỏ hắn đang kìm nén sự dữ tợn của mình.

“Đó là bởi vì hắn chưa từng trải qua tương lai sau này, cũng chưa từng trải qua những điều mà ta từng trải qua ở Tiên giới…… Nếu hắn đã trải qua, hắn sẽ hiểu.”

Giọng của Mộ Hàn Uyên đột nhiên trầm xuống sau đó bất thình lình cất cao, như cơn giận vọt thẳng lên trời xanh: “Ta và hắn không còn lựa chọn nào khác nữa!!”

“Hắn sẽ không,” Vân Dao quay đầu lại nhìn hắn: “Sự cố chấp của ngươi khiến ngươi không nhìn thấy con đường nào khác ngoài giết chóc và hủy diệt, nhưng hắn khác với ngươi. Ta tin chắc, nếu là hắn, cho dù phải đối mặt với hoàn cảnh giống như ngươi, hắn nhất định sẽ tìm được con đường khác.”

“…… Thật không.”

Giọng của Mộ Hàn Uyên trầm xuống.

Song, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của Vân Dao, những lời nàng vừa nói chẳng những không khơi dậy cơn tức giận hắn, mà trái lại còn khiến hắn khẽ bật cười.

Nụ cười ấy khiến sự bất an trong lòng Vân Dao tăng vọt: “Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là tiếc thay sư tôn.” Mộ Hàn Uyên khuỵu gối xuống giường đá, nghiêng người về phía Vân Dao, hắn nắm lấy sợi xích đang khóa cổ tay nàng, từ tốn, không cho phép cự tuyệt, kéo nàng về phía mình: “…… Thật đáng tiếc, chỉ vài ngày nữa thôi, thần hồn của đồ đệ ngoan hiền mà nàng thích nhất kia, sẽ hoàn toàn bị ta chiếm đoạt.”

(Còn tiếp)

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.