Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 4



Sáng sớm tinh mơ, đất vẫn còn ẩm vì trận mưa đêm qua, ở sau miếu Thần Hoàng có một bãi đất trống.


Ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng của một đứa trẻ 10 tuổi đang dùng tay không đào một cái hố, cái hố sâu chừng vài thước đủ đặt một thi thể.


Hai bàn tay nhỏ đã trầy xước rướm máu, nhưng hắn không hề đau, hắn vẫn tiếp tục đào cho đến khi hoàn thành.


Sau khoảng thời gian rất lâu, một nấm mồ không bia mọc giữa bãi đất trống, hắn chỉ lấy một cọc gỗ đơn giản đề tên rồi cắm lên.


Không nhang đèn, không đồ cúng, không giấy tiền vàng mã, hắn cứ thế nghèo nàn chôn cất.


Nhất bái, bái trả ân cưu mang sinh mệnh.


Nhị bái, bái trả nghĩa công thành nuôi nấng.


Tam bái, bái trả hiếu dạy dỗ thành người.


Quan Đông Hàn đứng dậy, dứt áo rời khỏi. Không biết sau này đi đâu, làm gì, hắn cũng chưa thể chắc chắn được.


Ở nội thành Bạch Hổ, môn phái trấn giữ bảo hộ nơi này chính là Thiết Thương.


Thiết Thương uy vũ đường đánh khó đoán, linh hoạt di chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ.


Phái Thiết Thương lấy bí tịch Thiết gia thương làm chủ đạo, kỳ nhân luyện đến tầng thứ 9 cũng đủ để chinh Tây, Bắc phạt.


Thiết gia ba đời làm thanh quan nắm binh quyền trong tay, sau này đế vương tân nhiệm chán ghét người Thiết gia, xem họ là cái gai trong mắt nên mở ý muốn bọn họ rời khỏi triều chính.


Thiết lão gia Thiết Uy Hổ đành căm phẫn mà rời đi, đến Bạch Hổ thành lập nên môn phái Thiết Thương danh chấn thiên hạ.


Đệ tử dưới chân Thiết Thương nhiều vô số, người muốn gia nhập cũng không quá khó khăn, chỉ cần ngươi có kỹ năng dùng thương đều có thể dễ dàng gia nhập môn phái.


Quan Đông Hàn biết rất rõ điều này, bởi tam phu nhân đời trước của hắn chính là Thiết nhị tiểu thư, Thiết Gia Yến.


Nàng lanh lợi hoạt bát, tấm lòng nhân hậu, đích thị là nữ nhân tốt mà ai cũng muốn.


Ngay tại thời điểm này, hắn đã gặp được Thiết Gia Yến, lúc ấy nàng chỉ mới 7 tuổi vẫn còn ham chơi rong ruổi.


Quan Đông Hàn gặp cố nhân, trong lòng là tư vị vừa vui sướng vừa nhớ nhung, hắn muốn chạy đến đó cười đùa cùng nàng. Nhưng với thân phận khất cái dơ bẩn này sao? Thật là biết giỡn.


Hắn xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi trong vút, hắn chợt khựng một chút.


"Ta gọi ngươi đó, Tiểu Khất Cái."


Thiết Gia Yến chạy đến, trên mặt là nụ cười như nắng sáng mùa hạ, nàng giở tay hắn ra nhét vào một thỏi bạc : "Cho ngươi."


"Cái này..." Quan Đông Hàn ngập ngừng, nhớ lại từng cảnh tượng trước kia, đều giống như vậy.


Thiết Gia Yến :"Ngươi... Chỉ có một mình sao?"


Quan Đông Hàn gật đầu: "..."


Thiết Gia Yến: "Vậy... Cũng không nhà không cửa?"


"..."


Thiết Gia Yến: "Thật đáng thương, Tam ma ma hay là chúng ta thu lưu hắn, mang hắn về làm gia đinh?"


Tam ma ma đứng bên cạnh xem xét Quan Đông Hàn mấy bận : "Đứa trẻ này, ánh mắt sáng rạng, vẻ mặt cũng ưa nhìn, gân cốt cũng không tệ, xem ra tương lai có thể thành tài."


Quan Đông Hàn thật sự muốn bùng nổ, hắn ánh mắt sáng rạng ở chỗ nào? Ta đây đang thương tâm muốn chết, vẻ mặt ưa nhìn ở đâu ra? Bà không thấy bùn đất lấm lem sao? Hừ! Cứ cho là nói theo kịch bản của đời trước, nhưng cũng đừng quá sai sự thật đi.


Xem ra ý trời muốn hắn trở lại con đường bôn tẩu chính đạo, hắn cũng không cách nào trốn tránh, đành thuận theo cho lão thiên gia vừa lòng vậy.


(Đoạn này tác giả đã hút truyện khi viết cần, bug lớn, nhưng mà không biết sửa làm sao, mọi người thông cảm :"(  )


Thiết Gia Yến đưa hắn trở về Thiết gia, bảo hắn đứng ở bên ngoài đợi một chút. Nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp được phần nào.


Đột nhiên hắn sực nhớ ra một chút nữa sẽ bị đánh cho tàn tạ, hắn quyết định chạy ra sau chuồng ngựa, lấy ít rơm nhét vào trong y phục. Đỡ được phần nào hay phần đó vậy.


Ngay khi trở lại, Thiết Gia Yến kéo tay hắn vào, Thiết Uy Hổ ngồi trên ghế, ánh mắt sắc bén nhìn qua hắn, giọng nói nghiêm chỉnh phát ra :"Họ?"


Quan Đông Hàn không kiêng dè ngẩng mặt lên :"Quan."


Trong mắt Thiết Uy Vũ xẹt ngang tia nghi hoặc, hắn nhíu chặt đôi lông mày hỏi: "Tên?"


"Quan Đông Hàn."


Thiết Uy Hổ trừng lớn con mắt, cánh tay dùng lực vỗ nát cái bàn, ông ta lao đến siết cổ Quan Đông Hàn, gằn giọng: "Mẹ ngươi chính là Uổng Uyển? Còn cha ngươi chính là Quan Trạch?"


Hắn thở không thông mặt mày đã đỏ ửng lên, Thiết Gia Yến hoảng sợ chạy đến nắm lấy góc áo phụ thân: "Cha... Cha..."


Thiết Uy Hổ nghiến răng ném hắn xuống đất, ông ta ôm lấy nàng lùi ra sau: "Con không biết nó là ai sao?"


Thiết Gia Yến khó hiểu lắc đầu, nàng ánh mắt thương hại nhìn hắn. Nàng không biết vì sao phụ thân nàng lại nổi giận như vậy.


Thiết Uy Hổ đặt nhi nữ ngồi trên ghế, ánh mắt ra hiệu cho Tam ma ma trông chừng nàng.


Ông ta đi đến, một cước đá văn Quan Đông Hàn ra khỏi bậc cửa, lúc này ở ngoài sân lớn vô số đệ tử Thiết môn luyện công.


Vừa thấy một vật thể nhỏ lăn ra khỏi bậc thang, ánh mắt mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào hắn.


Quan Đông Hàn ôm ngực chịu đau, mặc dù đã có rơm che chắn bên trong, nhưng Thiết Uy Hổ là ai? Là chưởng môn Thiết Thương nội công thâm hậu, một đá này nếu như là một đứa trẻ bình thường khác thì đã đi đời nhà ma.


Thiết Uy Hổ bước ra, mọi người đều cuối đầu cung kính, ông ta nhìn đến đứa nhỏ đang nhăn mặt nằm trên đất.


"Như vậy mà vẫn không bị gì? Xem ra ngươi giống với phụ mẫu ngươi, có căn cơ của người học võ."


"Khụ khụ..." Quan Đông Hàn yếu ớt đứng dậy, ánh mắt vẫn kiên trì nhìn ông ta.


Thiết Uy Hổ khinh bỉ hừ lạnh: "Quả nhiên là con của ma đầu tà giáo, ánh mắt lại đằng đằng sát khí? Nếu không nể mặt cha ngươi có giao tình với ta, thì ta đã sớm lấy mạng ngươi rồi, còn không mau cút đi."


Quan Đông Hàn trong lòng tức giận vô cùng, mẹ ta thì có lầm lỗi gì với ông? Mà ông lại lăng nhục bà như vậy? Chẳng lẽ bà sinh ra là người của tà đạo thì sẽ tâm cơ xấu xa như tà đạo?


Hắn không nói lời nào, ánh mắt phẫn hận trừng ông ta một cái, khập khiễng quay lưng bước đi.


Thiết Gia Yến khóc lóc chạy tới, nàng nắm chặt tay phụ thân: "Cha, sao cha lại đuổi hắn đi? Hắn đâu có làm gì sai? Cha... Hắn rất đáng thương, không người thân, không nhà không cửa... Cha... Cha lưu hắn lại đi mà, cho hắn làm gia đinh."


Thiết Uy Hổ nhìn ánh mắt thương người của con gái, không đành lòng làm nàng khóc thêm nữa, đành chấp nhận lưu hắn lại làm người ở.


Sau ngày hôm đó, sự việc Thiết gia thu nhận con của nữ ma đầu Uông Uyển truyền đi khắp nơi.


Có người mắng hắn sỉ vả, nói là hắn giả vờ đáng thương, lấy lòng Thiết tiểu thư, còn nói hắn rắp tăm muốn trở mình dấng thâng vào giang hồ, mượn hơi của Thiết gia làm bia đỡ, bọn họ còn nói vì cái chết của phụ mẫu mà hắn muốn trả thù, cho nên mặt dày đòi vào Thiết gia học võ.


Quan Đông Hàn cười lạnh trong lòng, các người đều miệng lưỡi độc ác với một đứa trẻ 10 tuổi như vậy sao? Ta chỉ mới 10 tuổi... Mà các người đã... Như vậy rồi.


______________________________________


Vô Ưu thành nhộn nhịp tấp nập, người người làm ăn buôn bán không ngừng. Sử Diệp mới lần đầu đặt chân ra khỏi Xà Đảo, cũng là lần đầu được dạo quanh đường phố của thời phong kiến.


Mọi thứ đều rất là hoài cổ, y rất thích, từ xưa đến nay đều vậy, y luôn thích cái gì đó cũ kỹ. Thế nên những người xung quanh nói y lạc hậu, y cũng không bận tâm.


Nhưng có điểm khiến y cực kỳ khó chịu, tại sao mỗi bước đi là ánh mắt của người xung quanh đều đổ dồn lên y?


Miên Miên kéo kéo tay áo hắn nói nhỏ: "Sử ca ca, vì lúc trước huynh không ra bên ngoài, lần này huynh xuất hiện nên mọi người đều tò mò. Nhất là danh tiếng của huynh..."


"Danh tiếng? Danh tiếng gì?"


"Lúc trước có một thuyền buôn gặp nạn, trôi dạt đến Xà Đảo, tất cả bọn họ đều bị thương đến sắp chết, là huynh tốt bụng cứu họ nhưng rồi đuổi họ đi, sau đó bọn họ truyền ra bên ngoài, trên Xà Đảo có một vị thần y cổ quái."


Sử Diệp vừa đi khập khiễng chống gậy vừa tròn mắt kinh ngạc:" Là ta?"


" Phải" Miên Miên cười cười.


Sử Diệp cảm thấy dùng gậy rất là thừa, nhưng bởi vì Miên Miên muốn ra ngoài không vấp té cho nên ép y làm theo.


Chỉ là hơi khó chịu, nhưng lại vui sướng vì có em gái lo cho mình. Đang đi trên đường cái, vừa qua sạp bán cá tươi.


Đột nhiên chủ sạp vừa nhìn thấy y cứ như nhìn thấy thần tiên, lao đến ôm chân y quỳ xuống.


Sử Diệp bị chấn động làm cho lảo đảo liền khụy xuống, Miên Miên gấp gáp cầm tay y.


Chủ sạp khóc lóc : "Ôi! Thần y, ngài còn nhớ tiểu nhân không? Chính ngài đã vớt lấy cái mạng nhỏ hèn của tiểu nhân ở trên biển."


Sau đó lại có thêm vài ba người lao đến, kẻ dập đầu kẻ kéo tay, đa phần là sự cảm kích dành cho y.


Sử Diệp xúc động trong lòng, hơn mấy chục năm theo nghề bác sĩ đông y, Sử Diệp chưa bao giờ nhận được một lời cảm tạ nào cả.


Mà bây giờ vì một việc mà mình không hề làm mà nhận được cảm kích từ người dân nhiều đến như vậy. Một phần y cảm thấy ái ngại, phần lớn còn lại là cảm động.


Trong đó người phụ nữ ngũ tuần nước mắt đã giàn dụa, bà ta run rẩy nói: "Thần y, không phải nhờ có ngài thì kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi. Thật sự thì nếu ngài không xuất hiện ở đây... Ta cũng không biết nên cảm tạ ngài thế nào..."


Sử Diệp cười trừ, đỡ bà ta dậy :"Không có gì... Các người đứng lên hết đi."


Người phụ nữ dùng vạt áo chấm chấm nước mắt, sau đó bảo con trai bà ta chính là chủ sạp cá, chọn vài con vừa to vừa tươi đưa đến Sử Diệp.


Xung quanh một vài người cũng làm theo bà ta, người bán rau thì lấy rau, người bán trái cây thì lấy trái cây. Chẳng mấy chốc trên tay Sử Diệp toàn là thức ăn, Miên Miên vui vẻ tiếp nhận lấy tất cả ghé vào tai y nói nhỏ.


"Bình thường muội đi chợ đều không tốn tiền."


Sử Diệp vỡ lẽ, thảo nào số tiền mà y giữ mấy ngày nay không hề mất một đồng, thì ra là ăn toàn đồ biếu tặng. Nói đến Sử Diệp cảm thấy có chút xấu hổ, ăn miễn phí mãi cũng thật là...


"Thì ra, đây là vị thần y bí ẩn mà các người hay nói sao?"


Giọng nói châm chọc truyền đến, lập tức mọi người như giẫm phải đống lửa nhanh chóng tản ra, một nam nhân trạc tuổi y đi đến, y phục sang trọng.


Sử Diệp nói nhỏ với nàng: "Ai vậy?"


Miên Miên chán ghét không thèm nhìn đến nam nhân: "Hắn là Trần Lượng, đại công cử của Trần gia có y quán lớn nhất Vô Ưu thành."


Xem ra người này đến là muốn kiếm chuyện, nhìn vẻ mặt nghênh ngang không coi ai ra gì đó khiến Sử Diệp chỉ muốn tránh xa hắn.


Trần Lượng tiến đến trước mặt Sử Diệp, nhìn đến đống đồ được tặng trên tay Miên Miên, trong mắt hắn nổi lên tia tức giận. Bình thường đám hạ dân này không hề tặng Lương Y đường hắn bất kỳ cái gì. Vậy mà cái tên bạch kiểm này vừa xuất hiện, lại được nồng nhiệt chào đón như vậy? Đúng là không biết điều, mạo phạm trên đầu Thái Tuế.


Sử Diệp không muốn dây dưa, xoay người chống gậy rời đi. Trần Lượng híp mắt vút nhanh đến đoạt lấy cây gậy trong tay y, tưởng như y sẽ té ngã mất mặt, nhưng Sử Diệp vẫn đứng đó ngạc nhiên nhìn hắn.


Thần kinh, ta cũng không phải là phế nhân đứng không vững, chỉ là đi lại khó khăn thôi, ngươi hiểu không?


Sử Diệp mắng thầm trong bụng, y đưa tay cầm lại chiếc gậy của mình, cười ôn hòa: "Xin trả lại cho ta."


Trần Lượng giữ chặt không buôn: "Nếu không thì sao?"


"Nếu không thì... Kệ ngươi! " Sử Diệp khập khiễng đi ngang qua mặt hắn, mặc dù đi có hơi chậm hơn so với lúc dùng gậy, nhưng cũng không quá khó.


Miên Miên nghiến răng lườm hắn một cái, Trần Lượng cắn môi trừng lại nàng, lập tức nàng biến thành con mèo ngoan ngoãn theo sau Sử ca ca.


Sau khi bóng dáng hai người khuất tầm mắt, Trần Lượng siết chặt cây gậy trong tay rồi lại thả nhẹ ra, hắn lẩm bẩm: "Thật thú vị."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.