Đồ Đệ Của Ta, Lợi Hại Quá Đi

Chương 14: Đối với việc này



Trong tửu lâu rộng lớn chỉ có ba người họ, nguyên nhân rất đơn giản, tửu lâu này đã được Bạch Phong Lưu mua lại.

“Sư phụ, người có linh thạch thì cũng đừng phung phí như vậy chứ, cứ hở một tý là mua thương lâu, chúng ta có thể kín tiếng chút không?”

Kha Vô Nhai nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Không thể!” Bạch Phong Lưu đáp lại hai từ ngắn gọn.

“Sư phụ, quán trọ chúng ta ở trước đó đã trả một tháng tiền thuê, chúng ta mới sống được mấy ngày mài” Kha Vô Nhai thật sự hơi đau lòng.

“Ngươi nói quán trọ đó hả? Cũng được ta mua lại rồi, để cho khách của thương lâu và tửu lâu đến ở.”

“Ta xin lỗi! Ta sai rồil”

“Ta không hiểu được thế giới của đại lão!”

“Ta nghèo, ta kiểm điểm!”

Tửu lâu, quán trọ vẫn giữ nguyên một vài người như ban đầu, không thay đổi bất cứ thứ gì. Hơn nữa người trong đan lâu là những người tốt bụng nhưng khốn khổ, hoặc là những tu sĩ vùng vẫy ở cấp thấp nhất! Bạch Phong Lưu hiểu rõ lai lịch của những người này, không có bất cứ vấn đề gì.

Hơn nữa những người này đều vô cùng quý trọng công việc này. Bởi vì đãi ngộ thật sự quá cao, lớp cơ bản mỗi tháng được một trăm linh thạch thượng phẩm, mà tầng quản lý mỗi tháng được một ngàn linh thạch thượng phẩm.

Những người có thành tích tốt còn được thưởng đan dược cực phẩm.

Ngày hôm sau, đan lâu Tiểu Phong Lưu vừa mở cửa, tu sĩ mua đan dược lập tức chen chúc xông vào. Thậm chí những tu sĩ này còn toàn lấy toàn bộ của cải

mua đan dược tích trữ.

Trong đan lâu chỉ có Tiểu Đạo Linh và Bạch Phong Lưu, còn Kha Vô Nhai thì bị Bạch Phong Lưu ném trong không gian độc lập luyện kiếm.

Lúc này, có rất nhiều người đi vào trong đan lâu. Những người này là người của các thế lực lớn và các gia tộc lớn đến mua kim nguyên đan.



Những người này đi đến lầu hai, nhìn thấy mấy viên kim nguyên đan, ánh mắt toát lên ánh sáng, tràn đầy kích động.

Dù sao thì nghe nói và bản thân thật sự nhìn thấy có cảm giác khác nhau.

Mà sở dĩ mọi người chưa từng nhìn thấy kim nguyên đan, nhưng vừa liếc nhìn đã nhận ra ngay, bởi vì cho dù ở đế quốc nào, đối với tu sĩ mà nói “quy tắc đan dược” là môn bắt buộc cua tu sĩ. Bởi vì bên trong ghi lại tất cả cả đan dược. cấp hoàng trở xuống, còn có một vài đan dược cấm ky!

Đương nhiên chỉ có giới thiệu và hình ảnh!

“Các ngươi đến mua kim đan phải không?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, mọi người đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một tiểu tinh linh đáng yêu bay về

phía họ.

Trong thế giới của tu giả, tinh linh không hề hiếm thấy. Nhưng họ lại chưa từng nhìn thấy tinh linh biết nói chuyện.

Có điều việc này cũng chứng tỏ lai lịch của đan lâu tuyệt đối vô cùng thần bí. “Đúng vậy! Bọn ta đến mua kim nguyên đan!”

“Kim nguyên đan hai triệu linh thạch thượng phẩm, các ngươi muốn mua bao nhiêu viên?” Tiểu Đạo Linh hỏi.

Ở lầu hai không có người hầu đón khách, bởi vì giá cả của đan dược cấp hoàng thì tu sĩ bình thường không cách nào chịu đựng được. Vì vậy lầu hai chỉ có một mình Tiểu Đạo Linh phụ trách.

Còn Bạch Phong Lưu đang nằm trên lầu ba nghỉ ngơi, nhàn nhã hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh! Không có người gây chuyện thì y không cần phải làm gì!

“Đương nhiên bọn ta biết điều này!”

Hai triệu! Cho dù đối với những thế lực lớn này cũng là một khoản rất lớn! Nhưng cũng vậy! Họ vẫn có thể chịu đựng được.

Nhà họ Cổ một viên!

Nhà họ Lưu một viên!

Nhà họ Liễu một viên!



Kiếm Sơn một viên!

Tàng Đao môn một viên!

Không phải các thế lực lớn không muốn mua thêm vài viên, thật ra Tiểu Đạo. Linh nói mỗi thế lực chỉ được mua một viên! Huống hồ mỗi thế lực cường giả Trúc Cơ cũng chỉ có một vị, hơn nữa còn là lão quái vật sống rất lâu!

Quy định này do Bạch Phong Lưu đặt ra. Y không muốn phá vỡ sự cân bằng giữa các thế lực lớn của đế quốc Thái Nhất! Một khi tu sĩ Kim Đan nhiều hơn,

không phải là một chuyện tốt đối với Thái Nhất.

Hơn nữa phía hoàng thất, y cũng đã cử người tặng hai viên kim nguyên đan. Dù sao thì đế quốc Thái Nhất vẫn cần hoàng thất trấn áp.

Vốn dĩ khi nghe đan lâu Tiểu Phong Lưu bán kim đan dược, hoàng chủ của đế quốc Thái Nhất đã buồn xanh mặt. Nhưng ông ta lại không dám làm gì đan lâu Tiểu Phong Lưu! Người khác không biết người đứng sau đan lâu là ai nhưng

ông ta biết! Đó là một vị đại lão tuyệt đối, ông ta hoàn toàn không dám chọc vào.

Có điều ông ta nhanh chóng nhận được lời mà Bạch Phong Lưu sai người đưa đến, còn có hai viên kim nguyên đan.

Đối với việc này, hoàng chủ bày tỏ! “Ta cảm ơn ngài!” Chỉ là câu này nghe có vẻ hơi lạt

Các thế lực lớn rất hài lòng, hoàng chủ Thái Nhất rất hài lòng, Tiểu Đạo Linh vô cùng vui vẻ, Bạch Phong Lưu vẫn tiêu sái như trước.

Chỉ có một người phải chịu khổ sở. Hắn ở một mình trong không gian độc lập, được đối xử đặc biệt.

“Bạch Phong Lưul Chờ ta ra ngoài, ta và ngươi không đội trời chung!” Kha Vô Nhai nằm trên mặt đất với vẻ mặt tuyệt vọng, hét lên.

Còn Bạch Phong Lưu thì lại chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghĩ bụng tiểu tự này la hét gì vậy? Chẳng phải chỉ là luyện kiếm sao, cứ như heo bị chọc tiết Vậy.

Ôi trời đất ơi! Ta quên mất trong không gian độc lập còn nhốt hai lão biến thái!

“Đồ đệ! Đừng sợ, sư phụ đến đây!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.