Đồ Chơi

Chương 18: Chương 18




Kỳ La thấy hắn chiếm tiện nghi đã đủ lúc này mới phản ứng lại, đẩy hắn ra sau đó lau miệng, giọng nói lạnh nhạt:
"Anh chỉ muốn khống chế và hưởng thụ cảm giác giam cầm, nuôi sủng vật thì có ai mà không thích chứ? huống chi tôi còn là "sủng vật" rất nghe lời".

Cô đang rất tỉnh táo, đây là lời mà cô có thể bảo vệ bản thân mình,cô muốn cùng Quý Phượng Lâm cắt đứt, không còn quan hệ, từ đầu tới cuối lúc này cô đang rất tỉnh táo.

Quý Phượng Lâm kéo bàn tay cô lại, nắm lấy:
"Tôi đưa mẹ em tới trước mặt em, em cùng tôi trở về, được không?"
Nhìn hắn đang ra vẻ ôn nhu, hai từ được không với giọng điệu này thật khó làm người khác từ chối, nhưng đây chỉ là chiêu trò của hắn, trên thương trường hắn đều bày ra bộ mặt này, mặt người dạ thú.

Hắn vĩnh viễn sẽ không biết đến hai từ ôn nhu, nếu có thì ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì không.

Kỳ La rút bàn tay đang được hắn nắm lấy, quay đầu rời đi.


Cô không cần phải ở lại dây dưa cùng hắn, bọn họ đã có khoảng cách từ khi Đái Nguyệt Hành đưa mẹ cô đi, nên sớm cắt đứt thì hơn.
Quý Phượng Lâm đứng ở cửa, nhìn cô ấn thang máy, hình ảnh đơn bạc mơ hồ, không phải là do hoa mắt, hay vấn đề nằm ở trên người cô, một khi cửa thang máy này khép lại, hắn sẽ không còn được gặp được người đã mang lại cảm giác cho hắn.

Cái cảm giác này làm hắn thấy sợ hãi, sự sợ hãi thôi thúc hắn xông vào, đôi tay chống lên cửa thang máy, ngay lúc này, che trời lấp đất mà hôn, không cần cô phải hé miệng, hôn từ mặt xuống cổ, hôn lên ngực, đầu v*...
Hắn dùng chính thân mình che chắn camera, Kỳ La quần áo đang xộc xệch chỉ có thể xuất hiện trong mắt hắn.
Kỳ La bị doạ sợ, không cố gắng phản kháng, hắn chờ cô phản ứng nhưng cô lại không có ý nghĩ phản kháng, dường như con rối không có cảm giác gì, hành động này của Quý Phượng Lâm cũng giống như trước, chẳng cần biết cô có muốn hay không.

Nhưng dựa vào cái gì, có ai muốn bị coi thường đâu?
Nói cho cùng cô cũng rất kiên cường, trong lúc động đất người nhà còn chưa biết sống chết, cô còn không màng mình đang bị thương lại ôm một cậu bé chạy vào bệnh viện.

Khi nghe tin người nhà mình gặp nạn, cô cũng chẳng từ bỏ việc cứu người khác, thậm trí còn có thể chờ khi người đó được cấp cứu, lúc đó cô mới xoay đầu đi và khóc...Nhưng còn ở bên cạnh Quý Phượng Lâm, nói tới sự kiên cường này thì rất buồn cười.

Khi Quý Phượng Lâm hôn lên mắt cô, hôn tới những giọt nước mắt, hắn cứng đờ người, lúc đi còn hỏi Kỳ La một câu, nhưng cũng chẳng chờ cô trả lời, hắn hỏi:
"Trong lòng em chỉ có hắn ta sao?"
*
Quý Phượng Lâm lại bị đau đầu nên tới gặp bác sĩ riêng, hàn huyên được vài câu đang muốn rời đi, bác sĩ chỉ nhắc nhở hắn:
"Tình huống hiện tại không quá lạc quan, tôi vẫn khuyên cậu nên giảm áp lực, công việc cần giao bớt cho người khác phụ trách".

Quý Phượng Lâm quay đầu lại nhìn ông: "Nếu không phải theo ông nhiều năm như vậy, nghe lời này, tôi còn tưởng ông là do mẹ tôi phái tới nằm vùng".

Bác sĩ cười khổ: "Bây giờ vẫn còn có tâm tình nói giỡn".

Quý Phượng Lâm rất có chừng mực, bây giờ có một chuyện khác quan trọng hơn một chút:"Năm đó sự việc ở trên biển ông giúp tôi xử lý, giờ mẹ tôi muốn điều tra, tôi không muốn cho bà biết".


Bác sĩ nghĩ đến chuyện đó, biểu tình ngây người, gật gật đầu.
Ông không còn nhớ tới, nhưng ở bên người Quý Phương Lâm chỉ có ông biết chuyện đó, nếu như bị mẹ hắn phát hiện được cái gì, tự mình đi điều tra, những người có liên quan năm đó sẽ không giúp Quý Phượng Lâm lừa gạt, cho nên muốn giải quyết tốt chuyện này chỉ có ông mà thôi.

"Tôi có thể giúp, nhưng cậu có thể đối mặt với chính mình sao?" Bác sĩ hỏi hắn.
Gương mặt Kỳ La thờ ơ đột nhiên hiện hữu trong đầu hắn, hai hàng lông mày hắn buông lỏng một chút, không trả lời rồi rời đi.

*
Từ nơi ở của bác sỹ, Quý Phượng Lâm đi gặp Lục Dự Đông, nói về việc hợp tác.
Lúc đầu Lục Dự Đông không biết việc Quý Phượng Lâm dựa vào chính phủ mang lại lợi nhuận lớn như vậy.

Chủ yếu chính phủ duy trì, rót vốn, hạng mục của Quý Phượng Lâm phụ trách, có mấy tập đoàn đã đầu tư, trị giá cổ phiếu sẽ còn tăng cao.

Làm cho ông ta trong lòng ngứa ngáy, oán trách bản thân mấy năm gần đây ngày càng già, ánh mắt thiển cận, bỏ lỡ những cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.

Hối hận thì hối hận, Quý Phương Lâm ít nhiều còn nể ông ta, không đoạt đi những gì ông ta có được là may lắm rồi, nhưng nếu Quý Phượng Lâm chủ động cho ông một phần bánh kem, việc này lại khác.
Quý Phượng Lâm lúc này tới tìm ông, chính là muốn nói tới chuyện phần bánh kem này.
Lục Dự Đông sợ lộ ra lòng tham không đáy trước mặt hắn, vẫn im lặng, chờ Quý Phượng Lâm mở lời, hắn không sao cả, cũng không cùng ông già này lòng vòng, trực tiếp vào thẳng chủ đề chính:
"Hạng mục này cho ông, tôi chỉ cần giúp một việc".


Đây lại là con đường gì? Lục Dự Đông không dám tuỳ tiện đáp ứng:" Có việc gì lớn mà vội vàng vậy?" "
Quý Phượng Lâm nói: "Giúp tôi tìm một người."
Lục Dự Đông tưởng ông nghe nhầm: "Cậu còn dùng tôi giúp cậu tìm người? ai mà khó tìm như vậy?"
Quý Phượng Lâm trả lời thật: "Tâm trạng tôi đang rối loạn, hiệu suất quá thấp."
Lục Dự Đông không hỏi nhiều: "Được.

Để tôi cho ngươi tìm."
Trần Như Ý đã bị đưa đi, hắn nhất định phải tìm được bà trở về.

Cũng chỉ có đem người trở lại, hắn mới có thể đón được Kỳ La về nhà.
Bên ngoài thế giới này quá nguy hiểm, không mang cô trở về, hắn không yên tâm..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.