Cô chủ quán thấy tiền liền sáng mắt, cô ta kêu cô gái áo xanh và cô áo tím đi đến đó hầu hạ cho Tư Dương.
“Đi đi, ở đây có người khác lo.”
“Nhưng…hức!”
Hai cô gái không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng đến phục vụ cho Tư Dương.
“Tiểu thư, để chúng tôi phục vụ cô.”
Giọng nói yếu xìu, cô gái áo tím thì quạt cho Tư Dương còn cô gái kia thì đánh bóp. Sắc mặt người nào người nấy trông khó coi khiến Tư Dương không được thoải mái, cứ như là cô đang ép buộc họ làm vậy. Tư Dương không muốn thái độ miễn cưỡng này của hai cô gái. Cô xua tay bảo bọn học tránh ra.
“Không cần phục vụ nữa, tôi trả tiền cho các cô đây.”
Cô rút tiền ra đưa cho hai cô gái xem như là tiền công vừa rồi.
“Cảm ơn tiểu thư.”
Nhận được tiền hai cô gái liền cười tươi. Họ không ngờ tiểu thư này lại hào phóng như vậy. Bình thường, chỉ có các công tử và những vị cấp cao mới chịu chi tiền cho bọn họ. Còn các tiểu thư và phu nhân đến đây đều dùng tiền rất kĩ lưỡng đến một đồng lẻ cũng không thể lấy được. Đung là hôm nay gặp may mà.
“Cầm tiền rồi còn không tránh ra. Hai cô có cần ta hét vào tay không.”
Cang Chung từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt họ. Hắn trợn mắt, lạnh lùng nhìn hai cô gái khiến họ phải sợ hãi mà lui về sau.
“Xin lỗi ngài, chúng tôi đi liền.”
Tư Dương đứng bên cạnh cũng bị một phen hú hồn. Lâu lâu hắn thường hay lộ gương mặt đáng sợ đấy làm cô muốn rớt tim ra bên ngoài. Những lúc như thế, cô không dám làm gì phật ý hắn cả. Sợ rằng hắn sẽ lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Hắn đột nhiên quay lại nhìn cô làm cô giật mình mà lùi về sau mấy bước theo phản xạ tự nhiên. Nhưng hắn chẳng làm gì cô cả, ánh mắt cũng có phần dịu đi. Cang Chung dịu dàng nói với cô:
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Cô lấy tay lau đi những giọt mồ hôi run sợ vừa rồi của mình cùng hắn đi vào trong.
Vừa ngồi xuống ghế, một cô gái hầu rượu đem đến trái cây và bánh đặt xuống bàn.
“Mời hai vị dùng bánh.”
Cang Chung không mở miệng, hắn vẫy nhẹ tay một cái cô gái đó liền hiểu ý mà rời đi. Tư Dương ngồi bên cạnh cảm thấy ngưỡng mộ hành động của hắn. Những người có chức vị cao thì không cần phải tốn nước bọt. Chỉ cần một vài hành động nhỏ thôi đủ để người khác hiểu. Còn mấy người thường dân nói muốn khô cả họng cũng chẳng ai nghe. Điều cùng là con người sống chung môi trường nhưng số phận lại khác nhau thế này.
Tư Dương chống tay lên cằm, cô chăm chú nhìn gương mặt ở góc nghiêng của Cang Chung. Người đàn ông này lúc nghiêm túc thì nghiêm túc, khi đáng sợ thì đáng sợ nhưng vẻ đẹp trên khuôn mặt ấy luôn thu hút người khác. Người đàn ông này nếu không phải là một đô đốc thì sẽ như thế nào đây.
Đang suy nghĩ thẩn thờ đột nhiên Cang Chung quay đầu lại nhìn cô khiến cô giật mình muốn bật ngửa về sau. Tư Dương chỉnh lại tư thế của mình. Cô ho khan vài tiếng để vơi đi sự xấu hổ vừa rồi. Với tay bóc một miếng bánh ngọt cắn nhẹ một cái, nhai ngấu nghiến. Vẻ mặt đầy hạnh phúc nói:
“Cái bánh này ngon thật đấy.”
Cang Chung nhìn chiếc bánh Tư Dương đang ăn, hắn nhíu mày nghi ngờ lời cô nói. Hắn đã đến đây đến nổi đế giày cũng sắp đi mòn luôn rồi. Chẳng có cái bánh ngọt nào ở đây mà hắn chưa từng nếm thử qua. Cái bánh vừa rồi mà cô ăn là một trong những cái bánh có vị tầm thường nhất ở đây.
Lúc này, Tư Dương đang ăn bánh nhìn qua Cang Chung. Thấy hắn vẫn nhìn cô như một con thú hoang nào đó. Tư Dương bị ánh mắt của Cang Chung làm ngượng ngùng. Để trấn an bản thân mình, cô cầm lấy một cái bánh đưa qua cho Cang Chung. Vẻ mặt gượng gạo nói với hắn:
“Thử không?”
Nhìn chiếc bánh be bé trên tay Tư Dương, Cang Chung hơi híp mắt hỏi lại.
“Em muốn ta ăn nó?”
“Đúng vậy. Nó ngon mà.”
Tư Dương vừa nói vừa cắn một miếng bánh đang ăn dang dở của mình, vô tư nhìn hắn.
Miếng bánh trên tay Tư Dương nhìn vô cùng thu hút khiến Cang Chung bất giác để lộ ra một đường cong trên khóe môi của mình. Hắn không báo trước mà trực tiếp lấy chiếc bánh dang dở của cô thản nhiên cắn một miếng bỏ vào trong miệng. Điều này khiến Tư Dương đang ăn cũng phải dừng lại hành động của mình vì quá sốc. Trông hắn chẳng khác nào một tên cướp giữa ban ngày. Tư Dương nói lắp:
“Anh.h..h..sao lại cướp bánh của tôi?”
“Vì ta muốn xem thử nó có ngon như lời em nói hay không. Quả thật, nó rất ngon đấy.”
Cang Chung liền cho hết miếng bánh vào trong miệng mình mà không hề quan tâm đến cảm nhận của Tư Dương.
“Anh là một đô đốc cướp bóc.”
Tư Dương nhìn đồ ăn của mình bị Cang Chung cho hết vào miệng liền không cảm thấy vui. Cô phồng má, mắt lườm đi chỗ khác.
Beng beng beng…
Tiếng gõ chuông vang lên, đó là dấu hiệu cho thấy vỡ kịch sắp được bắt đầu. Tư Dương ngồi ngay ngắn lại, cô tập trung, ánh mắt hướng về phía khán đài. Có thể, đây chính là lần đầu tiên cô được xem cái gọi là hát tuồng sau nhiều năm ở trên biển khơi.
Cang Chung nhìn cô khẽ mỉm cười một cách kín đáo. Những lúc như thế này, hắn và cô giống như một cặp vợ chồng đang hạnh phúc bên nhau.
Một tiếng sau.
Vỡ kịch kết thúc, Tư Dương hưng phấn rời khỏi quán. Chưa bao giờ cô nghe một vỡ kịch hay đến động lòng người. Những người hát kịch diễn xuất rất đạt khiến cô lưu luyến mãi trong lòng. Tư Dương đang đi đột nhiên dừng lại, cô hỏi Cang Chung:
“Anh thấy nhân vật nam chính vừa rồi có từng yêu cô gái kia không?”
”Sao em lại hỏi vậy?”
Cang Chung ôn nhu.
“Tại vì tôi thấy lúc đầu nam chính yêu cô gái kia sâu đậm nhưng lại không được cô gái kia đáp lại. Đến khi cô gái đó bị tình yêu mãnh liệt của nam chính làm rung động thì nam chính lại nói chưa từng chưa cô gái đó. Vậy rốt cuộc nam chính đã từng thật lòng hay từ đầu đến cuối đều là giả dối?”
Hắn không vội trả lời câu hỏi của cô, từ tốn nói ra những suy nghĩ của bản thân.
“Theo ta thì nam chính đó đã từng thích nhưng lại vì sự nghiệp mà từ bỏ nữ chính. Giữa tình yêu và sự nghiệp, nam chính đã nghiêng về sự nghiệp hơn. Hắn là một người có trách nhiệm với công việc của mình.”
”Hức! Yêu một chàng trai đã làm tất cả vì mình đến cuối cùng lại bị chính sự dịu dàng ấy lừa dối. Tôi thấy nam nhân như thế không xứng đáng có tình yêu của cô gái bọn tôi.”
Nghe mấy lời của Cang Chung khiến Tư Dương tức đến sôi máu. Thời đại nam quyền này làm cô cảm thấy khó thở vô cùng. Nữ nhân lúc nào cũng phải là người hy sinh và chịu sự đau khổ. Còn nam nhân chỉ biết đến mỗi công việc và quyền lợi của mình. Thật đáng khinh!
Cô không thèm nói chuyện với Cang Chung mà bỏ lên xe trước.
Nhìn thấy cô giận dỗi vô cớ, hắn chỉ có thể thở dài, lắc đầu.
“Đấy chỉ là cốt truyện hư cấu thôi, em có cần làm quá lên như thế không?”
Cang Chung định đi đến dỗ dành cô nhưng bị ngăn lại bởi một cậu bé.
“Chú ơi, mua giúp cháu cây bông đi ạ. Sáng giờ cháu vẫn chưa bán được cây nào hết.”
Cậu bé với đôi mắt to tròn, long lanh trông rất đáng yêu. Trên tay cậu là những cây bông hồng. Cang Chung nhìn thấy bộ dạng ăn mặc rát nát của cậu bé thì chạn lòng. Hắn ngồi xổm xuống hỏi cậu bé:
“Bạn nhỏ, một cây bông này đáng giá bao nhiêu tiền?”
”Dạ thưa, năm đồng ạ.”
“Thế ta mua hết số bông này nhé.”
Cang Chung xoa đầu cậu bé, hắn lấy ra tờ giấy một trăm đồng đưa cho cậu.
“Trời đất! Số tiền nhiều thế này làm sao cháu đủ tiền trả lại tiền dư cho chú được.”
Cậu bé cầm tờ tiền một trăm ngày lên mà kinh ngạc. Cả đời cậu bán bông cũng không thể kiếm đâu ra số tiền nhiều đến vậy. Trả lại tờ tiền một trăm nghìn cho Cang Chung, cậu ngây thơ nói:
“Chú giữ lấy đi. Nếu có tiền lẻ thì cho cháu xin, còn không thì đợi bữa khác chú có hẳn đưa cho cháu ạ.”
“Lần sau, cháu biết ta xuất hiện ở đâu mà trả. Cầm lấy số tiền này, cứ coi như nó là tiền thưởng mà ta cho cháu đi. Không được phép trả lại đâu đấy.”
Cang Chung nắm bàn tay nhỏ bé của cậu lật ra bề ngửa đặt tờ tiền vào bên trong bàn tay, cẩn thận đóng các ngón tay của cậu bé lại. Dịu dàng nhìn cậu bé, hắn lấy một cây hoa hồng từ chỗ cậu.
“Có qua có lại rồi nhé.”
”Ưm…cảm ơn chú.”
Cậu bé cầm lấy số tiền trong tay, cậu vui vẻ chạy đi.
Cang Chung đứng dậy, hắn lặng nhìn theo bước chân lon ton của cậu bé, lắc nhẹ đầu.
Đi vào bên trong xe, Cang Chung đưa cây bông hồng qua cho Tư Dương.
“Tặng em!”
“Cho em!”
Hai mắt mở to, cô ngơ ngác nhìn Cang Chung. Đột nhiên hắn lại tặng cô một cây bông hồng khiến cô có chút ngỡ ngàng nhưng đấy chỉ là những giây đầu.
Tư Dương rất nhanh nhận lấy cây bông do Cang Chung tặng, cô nâng niu nó.
“Là ai bán nó cho anh thế?”
“Một cậu nhóc.”
”Vậy ư! Cảm ơn nha anh, em rất thích nó.”
Tư Dương đưa mũi ngửi mùi thơm trên cây bông. Một mùi hương nhẹ nhàng không quá ngạt thở. Cô bất giác nghĩ đến chuyện vừa rồi. Thật ra, Tư Dương đã nhìn thấy Cang Chung mua bông giúp cậu bé. Nhìn hắn yêu thương trẻ con, trông người toát lên vẻ lương thiện khác với mọi khi ở trên biển khơi. “Thích là được.”
Cang Chung đề ga, hắn bắt đầu lăn bánh xe rời đi.
Đến buổi tối, mọi người trong nhà đều xúm nhau ra trung tâm của thị trấn để làm lễ tạ ơn. Xung quanh trung tâm thị trấn là những ngọn lửa đang cháy rực. Người dân sẽ tụ lại thành một vòng tròn, sau đó sẽ đi vòng quay những ngọn lửa nhảy điệu nhảy của thị trấn Tô Ba thay cho lời cảm ơn ơn trên.
Khi này, Cang Chung đưa Tư Dương trở lại trung tâm lễ hội sau khi đưa cô đi đến nơi khác để chơi.
Hai người bước xuống xe. Cang Cung bình tĩnh đi đến lễ hội trong khi Tư Dương hớn hở chạy nhảy chen vào đám đông như sắp được vui chơi mà không bị người lớn quấy rầy.
“Cang Chung, anh nhìn xem. Họ đang nhảy múa kìa!”
Tư Dương đứng nhìn mấy cô gái trẻ đang múa quanh ngọn lửa. Sự nhiệt huyết trong trái tim của cô, đột nhiên trỗi dậy.