Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 45: Những Năm Tháng Ấy (13)



"Sao nào bạn học Tiểu Dương? Cậu đưa tôi đến chỗ này làm gì?" Diệp Liên Thành đưa mắt phóng tầm nhìn ra xa, bỗng cảm thấy hơi buồn cười, quả thật từ ngày đi học ở Nhất Trung đến giờ đã được một năm, thế nhưng cậu không hề hay biết tới chỗ này, hóa ra trong khuôn viên trường còn có một hồ nước lớn hình bán nguyệt, muốn đi đến đây phải qua một cung đường rất dài.

Trời xanh nước trong, cậu cũng không quan tâm lắm, chỉ là cô gái nhỏ kéo cậu đến đây, xong rồi lại không nói gì.

"Đừng nói chỉ đến để ngắm cảnh đấy chứ?" Diệp Liên Thành cảm thấy mình đúng là người tốt, ngữ điệu vẫn còn rất thân thiện, bạn cùng bàn của cậu không chỉ là người không biết tốt xấu, ngay cả nói chuyện cũng thiếu lanh lợi.

Nhìn xem, tan học đã được mười lăm phút rồi, vậy mà cậu vẫn phải đợi cô đứng ngốc ở đây.


Đúng là lòng kiên nhẫn của cậu đã được rèn luyện thêm không ít.

"Hay là... hay là bạn học Tiểu Dương có việc cần nhờ tới lòng tốt của tôi rồi?" Diệp Liên Thành nhếch môi, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cô gái nhỏ cúi gằm mặt, hai tay vần vò mép váy, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì hết.

Câu hỏi của Diệp Liên Thành khiến cô cảm thấy chột dạ, cô biết lời nói châm chọc của cậu đang đề cập tới chuyện gì, trong thoáng chốc giây phút khó xử giữa hai người ngày hôm đó lại hiện về trong tâm trí.

Dương Mạn Vũ biết hôm ấy mình không đúng, nhưng Diệp Liên Thành đã mấy ngày liền không đi học, cô cũng không có cơ hội nói lời xin lỗi, lại thêm sự việc tối qua khiến cô vẫn luôn cảm thấy lòng mình không yên.

Vậy nên, nếu như hôm nay gặp được Diệp Liên Thành, cô đã quyết tâm phải biểu lộ lòng cảm kích của mình thật chân thành.


Là do cô không biết tốt xấu, Diệp Liên Thành là người bạn tốt sẵn sàng giúp đỡ người khác, còn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cô, vậy mà cô lại dám nói những lời lung tung như vậy. Có lẽ là vì lúc ấy cô đã ốm đến ngốc luôn rồi, nhưng hiện giờ cô đã rất tỉnh táo, cô hứa, sau này sẽ không có chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa. Thế nên, Diệp Liên Thành có thể tha thứ cho cô không?

Có thêm một người bạn đương nhiên là một chuyện tốt lành, Dương Mạn Vũ vẫn còn e ngại những lời bàn ra tán vào kia, thế nhưng... cũng chỉ là làm bạn thôi mà, chắc sẽ không làm phật lòng mấy người đó đâu đúng không?

Suy nghĩ đã tỏ tường, thế nhưng Dương Mạn Vũ không sao nói được thành lời.

"Dương Mạn Vũ, cậu đúng là đồ ngốc." Diệp Liên Thành thở dài một tiếng, sau đó vô thức đưa tay chạm lên mái tóc dài bị gió thổi tán loạn, muốn gài chúng lại đằng sau tai cho cô.


Là do chúng rối tung khiến cậu cảm thấy phiền muộn.

Động tác ấy khiến Dương Mạn Vũ đang cúi gằm mặt phải giật mình ngẩng đầu lên, chân lùi lại một bước chạm vào lan can phía sau.

Ánh mắt hai người vì thế mà chạm nhau, cả hai cùng không hẹn mà quay đi.

Diệp Liên Thành vén tóc sang một bên cho cô, hệt như tối ấy, cậu cuốn lấy từng lọn tóc của cô, để mặc chúng quyến luyến trên đầu ngón tay của mình.

Dương Mạn Vũ nghe được tiếng tim mình đập rất nhanh.

Tối qua... tối qua hai người suýt nữa đã hôn nhau rồi, cô cũng không biết lúc ấy bản thân đã nghĩ gì, chỉ là trong một khoảnh khắc, ánh mắt Diệp Liên Thành quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức cô quên mất phải kéo giãn khoảng cách với cậu.

Vì vậy, Dương Mạn Vũ nhắm chặt mắt lại, bàn tay trong túi áo khoác chạm đến một vật thể nho nhỏ hình tròn, trước khi đến đây cô đã cẩn thận đặt chúng vào trong đó.
Giây tiếp theo, Dương Mạn Vũ thu hết dũng khí đưa thứ đó ra khỏi túi, kiễng chân lên.

Đầu ngón tay lành lạnh của cô chạm vào bờ môi Diệp Liên Thành.

Diệp Liên Thành ngây ra trong giây lát, chỉ kịp nhìn thấy tay cô đặt trên môi cậu, rồi lập tức rụt lại, cô vừa đưa một thứ vào trong miệng cậu.

"Ngon không?" Gương mặt Dương Mạn Vũ đỏ lên, không biết là vì lạnh, hay vì hành động to gan của mình vừa nãy, biểu cảm trên gương mặt cô tràn ngập mong chờ xen lẫn hồi hộp.

"Ừm." Diệp Liên Thành bật ra một tiếng từ trong cổ họng, nhìn chằm chằm vào đối phương, lúc này cậu chỉ cảm nhận được xúc cảm mềm mại mát lạnh vẫn còn chưa tan đi trên bờ môi.

"Có phải là hương vị rất ngon đúng không? Chỉ có duy nhất một viên thôi đấy." Nghe được thanh âm trầm thấp mang theo ma lực kia, Dương Mạn Vũ mỉm cười, nỗi thấp thỏm nơi đầu mày khóe mắt dịu đi, thay bằng tràn ngập hân hoan.
Năm 1986, có một chàng trai trẻ người Pháp tên Roger một mình vượt qua đại dương đặt chân đến thành phố S, là người ngoại quốc có vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt so với dân địa phương, tóc vàng mắt xanh vô cùng quyến rũ, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng của rất nhiều cô gái trẻ. Nghe nói, con gái lớn của thị trưởng thành phố S lúc bấy giờ vô cùng si mê anh, mỗi ngày đều gửi tới nhà anh một bức thư bày tỏ tình yêu mãnh liệt. Trong thư có viết, tình cảm của cô ấy đối với anh chính là vừa gặp đã yêu, hơn nữa cô đã định sẵn anh chính là cả cuộc đời của mình. Cô tình nguyện theo anh về Pháp, tình nguyện bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng để có thể nghe theo tiếng gọi con tim. Thế nhưng đáp lại lời bộc bạch từ tận đáy lòng ấy, anh chỉ nói rằng: "Thưa quý cô, tôi rất cảm kích tấm chân tình của quý cô, thế nhưng so với việc vừa gặp đã yêu, tôi lại càng không thể phụ bạc Felice. Tôi đến đây là để thực hiện ước mơ của Felice."
Roger và Felice không phải một đôi vừa gặp đã yêu, hai người họ đối với nhau đều là lâu ngày sinh tình. Thế nhưng lâu ngày sinh tình thì có làm sao, tình càng dài càng đậm sâu, dù Felice đã không còn trên cõi đời này, Roger vẫn mãi mãi khắc ghi cô ấy trong tim.

Đến cả lời từ chối cũng khiến người ta rung động tâm can như vậy, anh từ chối tất cả lời tỏ tình của các cô gái, ngay cả sự giúp đỡ của con gái thị trưởng thành phố cũng không cần, một thân một mình dốc hết vốn liếng mở cửa hàng kẹo truyền thống tại thành phố S, đặt tên là Felice.

Đây là ước mơ của Felice, ở nơi đất khách quê người, ước mơ của Felice đã trở thành hiện thực.

Roger là một đầu bếp món ngọt có tài, những loại kẹo trong cửa hàng của anh đều sử dụng công thức gia truyền bí mật, hơn nữa còn mang đậm phong cách Pháp rất được lòng các cô gái trẻ, từ một cửa hàng nhỏ nằm tại ngã tư của một con phố, sau đó đã trở thành chuỗi cửa hàng kẹo truyền thống cao cấp Felice.
Sau hai mươi tư năm, chàng trai tên Roger ngày ấy nay đã trở thành một doanh nhân quá tuổi tứ tuần, nhưng vẫn là người độc thân, một lòng tiếp tục giấc mơ của Felice.

Câu chuyện tình yêu giữa Roger và Felice cứ như vậy đã chạm tới vô số trái tim các cô gái, bọn họ gọi đó là biểu tượng cho sự vĩnh cửu của tình yêu. Trên thế giới này thật sự có mối tình khiến người ta cảm động tới vậy.

Felice, trong tiếng Ý có nghĩa là hạnh phúc, chỉ cần tới Felice, bạn nhất định sẽ tìm được hạnh phúc vĩnh cửu của mình.

Sự ủng hộ nhiệt tình giúp cho Felice ngày càng phát triển, tháng mười hai năm nay, Felice đã cho ra mắt loại kẹo dành riêng cho dịp giáng sinh, ở mỗi lọ kẹo năm mươi viên chỉ có một viên duy nhất mang hương vị đặc biệt, hơn nữa hương vị này ở mỗi lọ đều không giống nhau.
Lọ kẹo Diệp Liên Thành tặng cho Dương Mạn Vũ sau lễ giáng sinh một ngày là của cửa tiệm trong câu chuyện đó, cô cũng đã biết đến đôi tình nhân Roger và Felice, cũng đã biết đến ẩn ý đằng sau những viên kẹo xinh đẹp kia.

Thế nên... thế cho nên ý của Diệp Liên Thành là như vậy, phải không? Thái độ của cậu đối với cô đã thay đổi, những hành động trong quá khứ cuối cùng đã có một lý do thích hợp. Nghĩ lại cách cư xử của bản thân ngày đó, cô bỗng cảm thấy bản thân đã phản ứng quá tiêu cực.

Dương Mạn Vũ biết cô không được phép để những ý nghĩ hoang đường cắm rễ trong lòng, chỉ có thể tặng viên kẹo đặc biệt nhất ấy cho Diệp Liên Thành, dùng cách đó để bày tỏ với cậu rằng cô thật sự rất cảm kích, cũng rất trân trọng.

Đôi mắt Dương Mạn Vũ hơi sáng lên, ý tứ như muốn nói, Diệp Liên Thành nhìn xem, cô đã rất chân thành, đúng không?
Diệp Liên Thành thu hết biểu cảm của đối phương vào trong tầm mắt, đôi đồng tử của Dương Mạn Vũ chứa đựng quá nhiều cảm xúc, có những thứ cậu đã hiểu, nhưng cũng có những điều cậu không sao giải nghĩa được.

"Cái này là sao?" Viên kẹo trong miệng cậu dần tan ra mang theo hương vị ngọt ngấy thấm vào vị giác, mang hương vị của kẹo bơ cứng, nhưng ngậm lâu hơn một chút lại cảm nhận được một vị khác không thể gọi tên.

"Là quà giáng sinh... quà cậu tặng." Dương Mạn Vũ lắp bắp, vùi mặt sâu hơn vào lớp khăn len dày che tới tận cằm.

"Đôi tất đó, còn có kẹo nữa, tớ rất thích." Nói đến đây, Dương Mạn Vũ dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai mũi giày đối diện nhau trên mặt đất, im lặng như đang chờ đợi.

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy giày của hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn như vậy, một đen một trắng.
"Thế cho nên, cậu muốn làm hòa?" Diệp Liên Thành mở lời, giọng nói vang lên không nhanh không chậm. Bạn học Tiểu Dương đã xuống nước khen quà cậu tặng một câu, đương nhiên cậu cũng không thể làm người quá hẹp hòi. Hơn nữa, không biết cô lấy đâu ra nhiều dũng khí như vậy, dám to gan lớn mật đút kẹo vào miệng cậu, ừm, động tác dứt khoát, cũng rất chuẩn xác, xem ra là đã có chuẩn bị trước.

Suy nghĩ này khiến tâm trạng Diệp Liên Thành bớt khó chịu hơn đôi chút, có lẽ lát nữa về nhà sẽ không còn thấy sự xuất hiện của hai người kia quá chướng mắt nữa.

Vào một buổi chiều muộn cuối năm 2010, Dương Mạn Vũ đã dùng một cách thức không giống ai thành công khiến mối quan hệ giữa cô và bạn cùng bàn của mình chuyển sang một giai đoạn mới, nói một cách đơn giản hơn, cô đã không còn quá căng thẳng mỗi lần đứng trước Diệp Liên Thành nữa rồi.
Nếu có thể cứ mãi như vậy thì thật tốt, Dương Mạn Vũ thầm nghĩ, dù sao mỗi ngày phải đối mặt với vẻ mặt lạnh như băng cũng không vui vẻ gì cho cam.

Tháng một năm 2011 yên bình nối tiếp tháng mười hai năm 2010 buồn vui lẫn lộn của Dương Mạn Vũ, trong chớp mắt, chỉ còn khoảng mười ngày nữa là tới kỳ nghỉ tết, cô đang lên kế hoạch chuẩn bị về nhà.

Lịch nghỉ tết được quy định chung cho toàn thành phố, không phân biệt giữa người lao động, sinh viên hay học sinh, đương nhiên thời điểm đó sẽ có rất đông người về quê đón tết, muốn kịp mua vé xe về thành phố H phải đặt sớm một chút mới được.

Sau khi tan học, Dương Mạn Vũ quay về ký túc xá cất đồ, dự định sẽ đến bến xe đặt vé trước, còn phải rút thêm tiền gửi về nhà, thời gian này ngân hàng lúc nào cũng quá tải, xếp hàng cả một buổi chiều vẫn chưa đến lượt.
Vừa bước lên xe buýt, Dương Mạn Vũ đã nhận được điện thoại của bố cô, cuộc gọi kéo dài bảy phút khiến cô vô cùng mỏi mệt.

Không rõ từ khi nào, thái độ của Dương Gia Hàn dành cho vợ lẫn con gái đã trở thành khép nép, nịnh nọt, lấy lòng, bởi ông ta không có tiền.

Thiếu thốn đủ đường biến Dương Gia Hàn trở thành kẻ mềm yếu và nhu nhược, lại càng khiến ông ta không có cách nào làm một một người chồng, người cha tốt, thậm chí còn chẳng thể báo hiếu cho cha mẹ, giúp đỡ anh em trong nhà.

Lần này, Dương Gia Hàn quyết tâm gọi điện cho Dương Mạn Vũ, bởi đã nhiều năm rồi ông ta chưa về thăm bố mẹ một lần nào.

Kể từ lúc Dương Gia Hàn vỡ nợ, nhà họ Dương đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với vợ chồng con trai cả, đôi bên chưa từng liên lạc trở lại, thế nhưng khi nghe tin bố mẹ già yếu bệnh tật ở quê nhà, lòng ông ta lại cảm thấy chua xót, dù sao cũng là người thân ruột thịt, Lâm Hoa có thể lạnh lùng đoạn tuyệt ân nghĩa, nhưng ông ta không nỡ. Làm sao ông ta nỡ từ bỏ bố mẹ của mình đây.
Tiền bạc mà Lâm Hoa lẫn Dương Gia Hàn làm ra đều phải dồn sức cho việc trả nợ, phần lớn chi tiêu sinh hoạt đều phụ thuộc vào Dương Mạn Vũ, thật may vì con gái ông ta có thể lên thành phố S học tập, hơn nữa con bé cũng rất giỏi tiết kiệm, chắc chắn trong vài tháng qua còn để dành được kha khá tiền.

Thế nên để Dương Mạn Vũ thay mặt bố mẹ gửi tiền về cho ông bà cũng rất tốt, Lâm Hoa sẽ không phát hiện ra chuyện này, biết đâu còn có thể khiến cho ông bà Dương thay đổi ý định, nhận lại cô cháu gái hiếu thảo thì sao.

"Tiểu Vũ, con nhận được tiền tiêu tết của bọn họ gửi rồi phải không? Mau gửi chút tiền về cho ông bà nội mua sắm đồ đón tết, con là cháu gái lớn trong nhà, những việc này cũng nên biết một chút rồi." Dương Gia Hàn còn định dặn dò Dương Mạn Vũ mua thêm bánh kẹo, thế nhưng có lẽ tiền vẫn tốt hơn, gửi nhiều tiền một chút, thuận tiện cho mọi người mua đồ.
"Phận con cháu bất hiếu, mấy năm nay không thể về quê bố cảm thấy rất có lỗi, con gửi tiền cho chú út là ông bà sẽ nhận được." Qua điện thoại, Dương Gia Hàn không thể nhìn ra tâm tình con gái, chỉ nghe được tiếng hít thở mà không có ai đáp lời, lại càng vội vã thúc giục: "Con đừng buồn, cũng đừng trách ông bà, nghe lời bố, ông bà cũng chỉ vì quá khó xử nên mới làm vậy. Dù sao con vẫn là cháu gái lớn của nhà họ Dương, phải biết quan tâm đến gia đình. Còn nữa, nhớ đừng nói cho mẹ con biết."

Nghe thôi cũng đủ hiểu được bố cô đang gấp gáp đến chừng nào, Dương Mạn Vũ nén giận, nói một tiếng vào trong điện thoại rồi tắt máy. Cô gục đầu vào hàng ghế phía trước, nhắm mắt lại thở dài.

Trên xe buýt có rất nhiều ghế trống, không ai để tâm đến tiếng thở dài khe khẽ tràn ngập sự bất lực trong không gian.
Nếu không có bố nhắc tới, Dương Mạn Vũ e rằng đã quên mất bản thân thực ra còn có ông bà nội, còn có rất nhiều cô chú và anh chị em họ, ngay cả tên lẫn vẻ ngoài cô cũng chỉ mơ hồ nhớ được vài người.

Dương Gia Hàn nói phải gửi tám trăm đồng, Dương Mạn Vũ cắn răng viết con số tám vào trong giấy chuyển tiền, vậy tháng này cô chỉ có thể mang về nhà chưa tới hai nghìn, rồi phải ăn nói thế nào với mẹ đây?

Mang theo cảm xúc nặng nề trở về ký túc xá, đi qua phố ẩm thực bên cạnh Nhất Trung, mùi thơm từ đồ ăn theo gió bay đến khiến bụng cô cồn cào, thế nhưng cô chẳng còn tâm trạng ăn uống.

Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt Dương Mạn Vũ là một tờ giấy khổ to được dán trên cửa quán đồ nướng, trên đó viết vài dòng bằng mực nước xanh đậm, chữ viết vội vàng hơi khó đọc, nhưng lại khiến cho tinh thần cô vô cùng phấn chấn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.